Chưong :
An Chỉ Nguyệt xấu hổ cười và nói: ‘”Chắc sẽ không khó ăn đâu, nhìn rất là ngon.”
Sau đó, cô lập tức ngồi xuống ghế nhìn anh: “Anh ngồi xuống cùng ăn đi.”
“Ừm.” Bộ Dực Thành bước đến đối diện chỗ cô, kéo ghế ngồi xuống, thong dong điềm đạm cầm dao nĩa lên ăn.
An Chỉ Nguyệt cũng lo lắng cúi đầu, nghiêm túc ăn bữa sáng.
“Ăn rất ngon.” Cô vừa ăn vừa không quên khen ngợi.
Đột nhiên, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, An Chỉ Nguyệt cảm thấy không khí có chút hơi nặng nề, tính cách của Bạt Thành hướng nội, nếu cứ như vậy ở chung cả đời sẽ rất khó chịu.
Không khí càng thêm áp lực, khiến việc tiêu hóa của cô gặp khó khăn.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh Dực Thành, từ nay để em nấu bữa sáng.”
“Tôi làm ăn không ngon sao?” Bộ Dực Thành ngước mắt lên và nhìn cô.
“Không, không, em không có ý đó.” An Chỉ Nguyệt vội vàng giải thích: “Đó là vì anh rất bận còn phải đi làm, để em sẽ làm tốt hơn.”
“Tôi có thể dậy sớm.” Bộ Dực Thành thẳng thắn nói.
An Chỉ Nguyệt á khẩu không nói được nên lời.
Là do anh quá mức thẳng thắn không thể hiểu được ý tứ của cô.
“Như vậy, anh sẽ rất mệt mỏi.”
“Không mệt.” Bộ Dực Thành lại đáp lại một câu khiến An Chỉ Nguyệt không biết nói gì tiếp.
An Chỉ Nguyệt thở dài một tiếng rồi tiếp tục ăn sáng.
“Kế tiếp em dự định như thế nào?” Bộ Dực Thành hỏi.
“Hả?” An Chỉ Nguyệt sững sờ và nghi hoặc nhìn anh.
“Tiếp theo em có dự định gì không?”
Bộ Dực Thành đặt dao và nĩa xuống, lấy khăn ăn và lau miệng, nghiêm túc nhìn cô: “Ví dụ như công việc, kế hoạch tương lai.”
“Em muốn đợi vụ việc của mình được làm sáng tỏ, rồi mới suy nghĩ tiếp.” Nói xong, An Chỉ Nguyệt chậm rãi nhìn về phía Bộ Dực Thành, và đột nhiên nghĩ đến quốc tịch của anh là ở Tịch Quốc, vì vậy cô dừng lại một chút và nói: “Nếu Anh Dực Thành muốn quay lại Tịch quốc để phát triển, thì em sẽ đi theo anh.”
Lời nói khiến cho trái tim Bộ Dực Thành cảm thấy một chút ấm áp.
Ánh mắt cực nóng nhìn vào An Chỉ Nguyệt.
Muốn nhìn xem trong lời nói của cô có bao nhiêu phần thật lòng, có bao nhiêu phần chân thực.
“Em sẵn lòng rời khỏi đây sao?” Bộ Dực Thành hỏi.
An Chỉ Nguyệt cười chua xót.
Cô trước kia chưa bao giờ nghĩ về điều đó.
Nhưng sau khi trải qua những việc này, cô mới phát hiện ra rằng tất cả những người được gọi là người thân của cô đều ích kỷ, trong mắt họ chỉ có lợi ích và tiền.
Căn bản không đáng để cô vướng bận chút nào.
“Sẵn lòng.” An Chỉ Nguyệt gật đầu, dùng đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh.
Bốn mắt đối diện nhau, giữa sóng mắt tràn đày sự chân thành ấm áp đan xen vào nhau.
Nhìn đến mức hai má An Chỉ Nguyệt càng ngày càng nóng lên, bên tai cũng nóng bừng, hô hấp cũng rối loạn.
Cô ngượng ngùng cụp mắt xuống, mím môi lo lắng, chậm rãi cầm sữa lên, uống một ngụm, ánh mắt ngượng ngùng không biết nhìn chỗ nào.
Bộ Dực Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngày càng đỏ ửng của An Chỉ Nguyệt, liền nở một nụ cười ngầm hiểu, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hóa ra, người phụ nữ này cùng anh đối diện một lúc, vậy mà sẽ thẹn thùng đỏ mặt.
Phát hiện này khiến trong lòng anh cảm thất mừng rỡ như phát điên.
“Chỉ Nguyệt.” Bộ Dực Thành nhẹ nhàng gọi cô.