Chương :
Kiều Huyền Thạc giật mình, ngây ngẩn cả người.
Hách Nguyệt mở to đôi mắt tiến lại gần camera, vô cùng kinh ngạc.
“Cậu đã kết hôn rồi?” Kiều Huyền Thạc và Hách Nguyệt đồng thanh hỏi.
Bộ Dực Thành liếc mắt nhìn vào trong phòng khách, xác định là An Chỉ Nguyệt sẽ không đi ra, mới nở nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu bình tĩnh nhưng không cách nào kìm nén được hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Ừ, đã kết hôn, vừa nhận được giấy chứng nhận sáng nay.”
“Cậu vừa về nước chưa lâu đã kết hôn? Hẹn hò giấu mặt sao? Hách Nguyệt hỏi.
“Có phải hôn nhân vì lợi ích gia đình không? Sao lại kết hôn đột ngột vậy? Kiều Huyền Thạc hỏi.
Bộ Dực Thành còn chưa kịp trả lời, Hách Nguyệt đã tiếp tục hỏi: “Tùy tiện kết hôn như vậy? Cậu có chắc đó là người phụ nữ cậu thích không?”
“Đừng vì nên kết hôn mà vội vàng kết hôn. Chưa bao giờ nghe cậu nói qua thích một người phụ nữ nào, vậy mà đột nhiên lại kết hôn?”
“Là bị ép buộc sao?”
“Không phải là cậu bị ăn vạ chứ?”
“Người phụ nữ đó như thế nào?”
“Nhanh một cách kỳ cục, không giống với tính cách của cậu.”
Mỗi người nói một câu, Bộ Dực Thành không còn chỗ nào để có thể nói chen vào được.
Không biết làm cách nào, anh vội ngắt lời: “Các cậu còn muốn để cho tôi nói hay không?”
Hai người trong video trò chuyện đột nhiên im bặt.
Bộ Dực Thành hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở tờ giấy đăng ký kết hôn, chiếu nội dung lên camera.
Anh trịnh trọng nói: “Tôi muốn long trọng giới thiệu với các cậu một chút về bà xã của tôi, cô ấy tên An Chỉ Nguyệt, một bí mật mà tôi đã giấu kín trong lòng hơn mười mấy năm nay, tôi cũng chưa bao giờ kể với các cậu về cô ấy, bởi vì tôi nghĩ chúng tôi đời này sẽ không bao giờ có bất kỳ cơ hội nào.”
“Vậy hiện tại cậu giải thích như thế nào? Hách Nguyệt rất cao hứng hỏi.
Bộ Dực Thành mím môi xúc động, chậm rãi hạ tờ giấy đăng ký kết hôn xuống, nhẹ nhàng rũ mắt xuống mà lẩm bẩm: “Tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào, bây giờ tôi giống như đang nằm mơ vậy, dùng một từ KỲ TÍCH để hình dung cũng thật không phải là nói quá chút nào.”
“…”
Kiều Huyền Thạc và Hách Nguyệt đều là người từng trải, và giờ phút này họ rất hiểu tâm trạng của Bộ Dực Thành.
Không biết nói gì hơn ngoài những lời chúc phúc. Tất cả đều là lời chúc hạnh phúc.
Sáng hôm sau.
Bộ Dực Thành chỉnh đồng hồ báo thức vào sáu giờ, sớm rời khỏi giường, ở trong nhà bếp bận bịu làm bữa sáng.
Bữa sáng vào ngày thứ hai sau kết hôn.
Anh muốn chính mình làm một bữa sáng tình yêu cho bà xã của mình.
Bận rộn trong phòng bếp cho đến giờ rưỡi.
Bữa sáng đã làm xong, nhưng An Chỉ Nguyệt vẫn chưa thức dậy, anh đi đi lại lại bên ngoài cửa phòng An Chỉ Nguyệt, băn khoăn không biết có nên đánh thức cô dậy không?
Quay đầu lại nhìn bữa sáng nhiều món phong phú trên bàn, vừa mong chờ cô sẽ dậy để ăn bữa sáng còn nóng hổi, nhưng lại không đành lòng đánh thức cô dậy sớm như vậy.
Lúc này, chuông điện thoại trong túi quần vang lên, anh lập tức lấy điện thoại ra, xoay người đi ra phòng khách.
“A lô.”
Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lạc Thập Thất: “Thành thiếu gia, có tin của cảnh sát báo về vụ án của cô An đã có tiến triển mới.”
“Nói đi, tình hình thế nào.” Bộ Dực Thành đứng ngoài ban công, một tay đút túi quần đầy khẩn trương hỏi.
“Tìm được một nhân chứng quan trọng có thể chứng minh rằng người hạ độc không phải là cô An, mà cô An mới thực sự là mục tiêu của kẻ hạ độc, nhưng trời xui đất khiến thế nào người bị đầu độc chết lại là em họ anh cô Doãn Nhược Lam.”
“Kẻ đầu độc là ai?”