Chương :
Bộ Dực Thành quay đầu lại, nhìn về phia phòng bếp.
An Chỉ Nguyệt đang bưng rau, đặt bát đĩa và cầm đũa rồi âu yếm gọi anh ăn.
Cảnh tượng trước mặt này, đã từng là hy vọng xa vời nửa đời người.
Người phụ nữ này, từ giờ đã là vợ của anh, cả một ngày hôm nay mà anh vẫn như đang nằm mơ.
Anh Dực Thành. An Chỉ Nguyệt lại gọi một tiếng và nhìn anh đầy nghi hoặc.
Phát hiện ra người đàn ông đang thất thần, đứng yên bất động.
“Rửa tay vào ăn cơm đi.”
“Ừ, được.” Bộ Dực Thành lúc này mới phản ứng lại, lập tức đặt đồ trong tay xuống và đi vào bếp.
An Chỉ Nguyệt bày bát đũa, lấy cơm và canh rồi yên lặng ngồi trên bàn chờ đợi.
Nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Liệu anh Dực Thành có thích món ăn do cô nấu không?
Thường ngày anh thích ăn món gì, không thích ăn món gì?
Loại lo lắng này cứ quanh quẩn trong đầu cô cho tới khi Bộ Dực Thành đi ra, cô vội vàng mỉm cười, ngước mắt nhìn anh.
Anh ta xắn tay áo sơ mi trắng lên, bình thường giản dị nhưng không hề mất đi khí chất tao nhã hiên ngang, khiến cho người ta cảm thấy rung động.
Sau khi ngồi xuống bàn ăn, anh nhìn thức ăn phong phú trên bàn, khóe miệng khẽ giơ lên, nở một nụ cười nhẹ ấm áp: “Nhìn có vẻ rất ngon.”
“Anh ăn thử đi, em sợ rằng khó ăn.” An Chỉ Nguyệt lo lắng nói.
Bộ Dực Thành cầm đũa, gắp một miếng gà cho vào miệng, nhai hai lần, gật gật đầu và nói một cách nghiêm túc, chân thành: “Ăn rất ngon, trình độ của một đầu bếp chuyên nghiệp.”
An Chỉ Nguyệt không khỏi thở phào một hơi cảm thấy nhẹ nhõm, khuôn mặt một trận nóng bừng, xấu hổ cúi đầu lẩm bẩm: “Làm gì ngon được giống như anh nói chứ.”
Bộ Dực Thành gắp một số món ăn cho cô thử. “Ăn thử xem, thực sự rất ngon.”
Bộ Dực Thành khen ngợi không ngớt khiến An Chỉ Nguyệt càng thêm xấu hổ.
Cô cầm lấy đũa lên và ăn. Thực ra mùi vị cũng chỉ ở mức vừa phải, không có ngon giống như lời anh nói.”
Nhưng nhìn thấy người đàn ông trước mặt cô ăn thật sự rất ngon miệng, khiên trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp và ngọt ngào.
Cảm giác đẹp đẽ mà cô từng mong ước vậy mà thực sự lại tìm thấy ở người đàn ông này, chính là loại cảm giác ngọt ngào của sự hồi hộp, chờ mong ở trong lòng.
Cuối cùng một bàn đồ ăn đã không còn lại một chút nào, Bộ Dực Thành đã ăn hết tất cả.
Sau khi ăn xong, anh nhất quyết đòi dọn dẹp bát đĩa, An Chỉ Nguyệt không thể làm gì được đành để cho anh làm.
Buổi tối, Bộ Dực Thành lái xe đưa An Chỉ Nguyệt đến nhà Lương Ý để lấy hành lý, sau đó trực tiếp lái xe trở về nhà.
Trở lại nhà, Bộ Dực Thành kéo vali đi thẳng vào phòng khách mà cô đã ở trước đó, cô đi theo phía sau cũng cảm thấy bối rối.
Đành đứng trong phòng khách đợi anh.
Đã đăng ký kết hôn rồi, anh vẫn còn muốn cô tiếp tục ngủ trong phòng dành cho khách sao?
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu An Chỉ Nguyệt, nhưng ngay lập tức mặt cô trở nên nóng bừng, trong lòng thầm tự mắng không biết mình đang nghĩ cái gì.
Từ khi nào mà cô lại trở nên cởi mở như vậy, mới như vậy đã gấp không chờ nổi rồi sao?
Bộ Dực Thành sẵn sàng cưới cô còn không hẳn là vì lý do thích cô, vậy mà sau khi cầm được giấy đăng ký kết hôn cô đã lập tức muốn bước vào cuộc hôn nhân thực sự rồi?
Trong đầu cô chợt hiện lên muôn vàn suy nghĩ hỗn độn.
Bộ Dực Thành bước ra ngoài, An Chỉ Nguyệt lo lắng nhìn anh, vừa nhìn thấy anh, khuôn mặt cô càng trở nên nóng hơn.
“Em … em ngủ ở phòng khách.” Cô lúng túng xấu hổ thì thầm một câu.
Bộ Dực Thành kéo cửa lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã để đồ đạc của em vào phòng, nếu em thiếu thứ gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ mang tới cho em.”