Chương :
Xe dừng bên ngoài quảng trường.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy lo lắng không thể giải thích được, nhưng cô lại có chút kỳ vọng.
Lúc này, cảm giác khi ở bên Bộ Dực Thành đều đã thay đổi, vì có thêm giấy đăng ký kết hôn nên cô luôn cảm thấy lo lắng, mong chờ và thậm chí là ngại ngùng không thể giải thích được.
“Thật ra, nhà của anh trang trí đã rất tốt, không cần …”
An Chỉ Nguyệt còn chưa nói xong, Bộ Dực Thành xuống xe trước, đi tới ghế lái phụ đồng thời mở cửa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đi thôi, đi chọn những gì em thích.”
An Chỉ Nguyệt cởi dây an toàn và bước ra khỏi xe.
Một số thay đổi không thể giải thích được đã diễn ra trong tâm lý của cô, đó là, phu xướng phụ tuỳ, tuân theo tam tòng tứ đức, trở thành một người vợ ngoan ngoãn, biết vâng lời, và nhường nhịn anh.
Cô ở đây để đền đáp lòng tốt của anh, và vì cô muốn dành cả thể xác và tinh thần để làm điều đó, cô dành toàn bộ trái tim cho tình cảm của mình.
“Em sẽ nghe anh.” An Chỉ Nguyệt nói với một nụ cười.
Bộ Dực Thành đóng cửa.
Quay người đi về phía cửa hàng nội thất, An Chỉ Nguyệt chạy theo đuổi theo đôi chân dài đnag bước đi của anh.
Người đàn ông chân dài, một bước bằng cô bước ba bước.
An Chỉ Nguyệt theo sau anh với một tốc độ nhanh chóng.
Anh nhìn thấy bóng dáng cô chạy theo, sải chân của anh đột nhiên chậm lại.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy anh cố ý chậm lại, trong lòng lại có một cảm giác ấm áp lạ thường.
Hai người đi bên cạnh nhau, đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào nhau, cảm giác xấu hổ cùng ngượng ngùng lập tức tràn ngập trong lòng An Chỉ Nguyệt.
Hai tay luống cuống không biết để đâu.
Đột nhiên bàn tay to lớn của Bộ Dực Thành nắm lấy tay cô kéo nhẹ, cô mất cảnh giác mà lao vào lồng ngực dày và khỏe của anh.
Cô kinh ngạc nhưng nhanh chóng nhận ra rằng mình đang bước đi một cách lơ đãng và suýt đụng phải người khác.
Bộ Dực Thành kéo như một cái, cô đã tránh được người đi ngược chiều.
Nhưng tay cô cũng bị người đàn ông nắm chặt, không buông.
Bàn tay của người đàn ông ấm áp, dày và thoải mái, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Ngay lúc đó, An Chỉ Nguyệt cảm thấy tai mình hơi nóng lên, mắt cô không hiểu sao muốn được nhìn thấy bàn tay to ấm áp của anh.
Hai người bước vào siêu thị nội thất và lên thang cuốn.
Trung tâm nội thất khổng lồ và sang trọng tạo cảm giác ấm cúng.
“Anh Dực Thành, chúng vào đây xem đi!” An Chỉ Nguyệt đã tìm thấy một cửa hàng đền nội thất chiếu sáng.
Bên cạnh lầu hai là cửa hàng đèn nội thất tinh xảo, đẹp mắt, lối vào đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Được.” Bộ Dực Thành không nói gì, dẫn cô đến cửa hàng đèn.
Vừa bước tới cửa, An Chỉ Nguyệt đã thoát khỏi tay anh, bước vào cửa hàng đèn như một đứa trẻ thích thú, nhìn những chiếc đèn pha lê tinh xảo, rực rỡ, đèn bàn và đèn trang trí.
Với những mảng đèn tinh tế rực rỡ, phái đẹp yêu cái đẹp không khỏi xuýt xoa.
Bộ Dực Thành đi theo An Chỉ Nguyệt, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô, trái tim anh như tan chảy, cô nhìn những ngọn đèn, còn anh nhìn cô.
Đẹp đến mức không thể rời mắt.
“Chào anh, anh cùng vợ chọn đèn phải không?” Người bán hàng bước tới và hỏi.
Dực Thành sững sờ trước lời nói của người bán hàng và dừng lại.
An Chỉ Nguyệt cũng nghe thấy, cô bình tĩnh lại, cúi đầu khẽ chạm vào một ngọn đèn, cẩn thận lắng nghe người đàn ông phía sau cô trả lời nhân viên bán hàng ra sao.