Chương :
Cô một câu cũng không thể nói một lời, hoàn toàn không có phản ứng.
Lời nói của Lương Ý khiến An Chỉ Nguyệt sửng sốt, thật không thể tin được.
Liệu có phải Bộ Dực Thành đã cứu cô thoát khỏi ngục tù?
Đầu cô trở nên trống rỗng.
“Cậu thử nghĩ xem.” Lương Ý phân tích, “Anh ta là tổng thống hai nhiệm kỳ của Tịch Quốc, cho dù hiện tại đã từ giã chính trường nhưng anh ta vẫn là cổ đông của tập đoàn xản xuất vũ khí xuyên quốc gia, anh ta có quyền có tiền có thế, khả năng so với Bộ Hướng Đình cũng lớn hơn nhiều.”
“…” An Chỉ Nguyệt im lặng không nói gì.
“Cậu đã ngồi tù tháng. Nếu Bộ Hướng Đình muốn cứu cậu, vì sao không giải quyết sớm trước khi cậu bị định tội?
Vừa vặn lúc Bộ Dực Thành về nước thì cậu được cứu.”
An Chỉ Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Lúc này, trái tim cô run lên không thể giải thích được.
Cô không thể biết đó là cảm giác gì, nhưng đã không có cách nào để bình tĩnh lại.
Như Lương Ý nói, có lẽ là Bộ Dực Thành.
An Chỉ Nguyệt đứng lên, giọng điệu trầm mặc, nói: “Cậu tiếp tục ăn cơm đi, mình muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Lương Ý ngẩng đầu nhìn An Chỉ Nguyệt, thấy sắc mặt cô không ổn, trong mắt vô cùng phiền muộn, buồn bực.
“Nếu cảm thấy không thoải mái, cậu hãy trở về nghỉ ngơi đi.”
An Chỉ Nguyệt mím môi, gật đầu, xoay người đi về phía thư phòng.
Trái tim cô như bị một vật nặng đè lên, cô trở về phòng với những suy nghĩ mông lung.
Dù chỉ là phỏng đoán, nhưng trái tim cô đã rối tung lên không thể giải thích được.
An Chỉ Nguyệt trở về phòng, yên lặng nằm trong chăn.
Suy nghĩ của cô hỗn loạn, trong đầu cô chỉ toàn là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Bộ Dực Thành.
Chợt nghĩ ra điều gì, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm số của ba mình.
Gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, An Kiến vẫn luôn cúp điện thoại di động không nghe máy.
An Chỉ Nguyệt không cảm thấy buồn, bởi vì ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, vị trí của cô trong nhà không quan trọng, nếu chuyện này xảy ra thì ba mẹ cô sẽ coi như không có con gái như cô, đó là điều bình thường, dù sao thì ba mẹ cô vẫn có con trai để trông cậy khi về già. Cô hoàn toàn không có vị trí gì cả.
Cô không cam tâm, gọi lại tới bốn lần.
Lần thứ năm, An Kiến cuối cùng cũng nghe điện thoại, giọng nói rất không kiên nhẫn truyền đến: “Đừng gọi nữa, muốn sống tốt thì hãy bí mật rời đi, chúng ta không giúp được gì cho con.”
“Ba, con không cần ba giúp, con chỉ muốn biết một điều.”
“Nói đi.” An Kiến không kiên nhẫn nói.
An Chỉ Nguyệt dừng một chút rồi hỏi: “Năm đó, người cứu con khỏi bọn bắt cóc có phải là Bộ Hướng Đình không?”
“Con nói cái gì?” An Kiến nghi ngờ hỏi.
An Chỉ Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, trấn định tinh thần, nói một tiếng: “Mười năm trước, con bị bắt cóc, con sau khi tỉnh lại đã được cứu ra, con ở bệnh viện vẫn luôn được anh Hướng Đình chăm sóc thật lâu, anh ấy nói rằng anh ấy đã cứu con.
Con lúc đó hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ, về sau cũng chưa bao giờ hỏi lại về việc đó. Bây giờ ba có thể nói cho con biết, có phải chuyện là như vậy không?”
“Đã hơn năm. Làm sao ta có thể nhớ rõ được là ai đã cứu con.” An Kiến nhàn nhạt nói, “Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, tại sao giờ lại hỏi chuyện này làm gì?”
“Con chỉ muốn biết anh Hướng Đình đã lừa dối con bao nhiêu chuyện.”
“Vậy thì con cứ hỏi cậu ta.”
“Nếu con hỏi anh ấy mà anh ấy chịu nói ra sự thật, thì con đã không gọi đến cho ba.” Giọng điệu An Chỉ Nguyệt trở nên không vui, cô rất buồn về sự thiếu kiên nhẫn của ba mình.
An Kiến dừng lại, dường như suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc không phải là Hướng Đình đã cứu con. Lúc chúng ta chạy đến bệnh viện, Hướng Đình và cảnh sát mới cùng nhau tới, hơn nữa cậu ta vẫn đang mặc đồng phục học sinh, trông rất sạch sẽ. Nhưng mà có một người khác quần áo dính đầy vết máu, còn bị thương nặng và suýt chết, và được chuyển đến các bệnh viện lớn khác để điều trị.”