Chương :
Mà vào lúc này, trên chiếc xe vẫn luôn đi theo suốt dọc đường đến cổng khu chung cư, Bộ Dực Thành chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu nhìn bóng dáng dần biến mất trong khu chung cư, phải một lúc thật lâu sau khi cô đã đi khuất, anh ấy bình tĩnh lại và nhắm mắt đôi mắt mệt mỏi, ngả người vào ghế xe.
Đôi vai rộng rãi như có một gánh nặng ngàn cân, đề ép khiến anh cảm thấy gần như tắt thở.
Màn đêm yên tĩnh giống như bị chìm vào trong sâu thẳm mây mù, con đường trở nên mờ ảo bởi những ánh đèn đường vàng nhạt.
Màu vàng ấm áp của đèn đường chiếu vào xe, chiếu rọi lên dáng vẻ lạnh lùng và cương nghị của Bộ Dực Thành, dáng vẻ có chút thăng trầm tang thương, từ tận sâu bên trong và cả vẻ bề ngoài.
Khuôn mặt tiều tụy không có một tia ấm áp.
Lúc này, anh chợt nhớ những ngày tháng ở Tịch Quốc, một đất nước không có hình bóng cô, vì bận việc quốc gia đại sự không có thời gian để tưởng nhớ về cô, khi cô đơn có thể rủ Kiều Huyền Thạch và Hách Nguyệt cùng nhau uống rượu và nói chuyện phiếm.
Đôi khi có nghĩ đến cô, cũng chỉ tự mỉm cười, giấu vào nơi sâu nhất trong trái tim mình, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như bây giờ.
Một lúc lâu sau, Bộ Dực Thành mở mắt nhìn phía trước, khởi động xe, hai tay cầm vô lăng, đạp ga rời đi.
—— Lương Ý kéo chiếc vali mở cửa bước vào nhà.
An Chỉ Nguyệt bước vào ngay sau cô.
Căn hộ một phòng ngủ ấm áp và thoải mái, diện tích chỉ khoảng mét vuông nhưng cũng đủ để Lương Ý ở một mình, dù lúc này có thêm An Chỉ Nguyệt đến cũng không khiến cô gặp thêm phiền phức.
Dù sao hồi cấp ba bọn họ cũng ở cùng ở chung ký túc xá, ngủ chung một giường là chuyện thường tình.
An Chỉ Nguyệt đóng cửa sau khi bước vào.
Lương Ý kéo hành lý của cô vào trong phòng, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy An Chỉ Nguyệt không có chút sức lực ngả vào trên sô pha, lẳng lặng ngồi xuống, tựa đầu vào lưng sô pha ngây người nhìn trần nhà.
Lương Ý bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, mím môi nghĩ nghĩ một lát, hỏi: “Bị đuổi ra ngoài rồi sao?”
“Ừ.” An Chỉ Nguyệt gật đầu.
“Mình sớm cũng đoán vậy, sớm muộn gì Bộ Dực Thành cũng đuổi cậu đi, chắc chắn nhà họ Bộ cũng sẽ gây áp lực cho anh ấy.”
“Anh Dực Thành không phải vì gia đình anh ấy mà đuổi mình đi.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Hình như mình đã nói những lời quá đáng với anh ấy.”
“Cậu đã nói gì với anh ấy?”
An Chỉ Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong lòng đầy áy náy: “Không hiểu vì sao anh ấy lại đánh anh Đình, mình đã mắng anh ấy là bị bệnh, và anh ấy đã vô cùng tức giận.”
Lương Ý kinh ngạc nhìn cô, cau mày lắc đầu: “Này … Cậu thực sự đúng là không biết lựa lời nói chuyện, cậu biết rõ lúc nhỏ anh ta mắc chứng tự kỷ, mặc dù bây giờ không biết như thế nào, nhưng khi anh ta còn nhỏ đã phải chịu đựng không ít việc bị bắt nạt và làm tổn thương, sao cậu có thể nói là anh ta bị bệnh.”
“Đừng nói nữa, mình cũng biết mình đã sai.” An Chỉ Nguyệt lấy tay day day lên trán mình một cách tội lỗi, yếu ớt lẩm bẩm: “Hiện tại mình cảm thấy áy náy muốn phát điên, mình cũng đã xin lỗi anh ấy rồi, nhưng mà …”
Lương Ý bĩu môi lẩm bẩm: “Tên Bộ Dực Thành này cũng thật hẹp hòi, mắng có một câu bị bệnh liền đuổi người ta ra khỏi nhà?”
“Anh Dực Thành có lẽ thực sự cảm thấy bị tổn thương nên mới đối xử với mình như thế này.”
“Cậu không phải là cái gì quan trọng của anh ta, tại sao anh ta phải để ý lời nói của cậu nhiều như vậy?” Lương Ý nhướng mày khinh thường nói.
An Chỉ Nguyệt giật mình, ngây người, chậm rãi hạ tay xuống, nghiêng đầu nhìn Lương Ý.
“Cậu, cậu nói là Anh Dực Thành không nên để ý lời nói của mình sao?”
Lương Ý mỉm cười liếc cô một cái, “Nếu là một người đàn ông rộng lượng, đương nhiên sẽ không quan tâm người khác nói gì về mình, bởi vì dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta bị nói như vậy, trừ khi …”
“Trừ khi làm sao?”
Lương Dịch híp mắt, cười nói, “Trừ khi cậu ở trong lòng anh ta có một vị trí đặc biệt quan trọng, lời nói của cậu đủ để làm trái tim anh ta tổn thương.”
Lời nói của Lương Ý khiến trái tim An Chỉ Nguyệt bỗng nhói lên, tim đập nhanh không thể giải thích được, nuốt nước bọt nhìn vào mắt cô, “Không thể nào, không thể nào có chuyện này.”