Chương :
Một khoản tiền?
Loại báo đáp này thực sự vừa mỉa mai vừa đau đớn.
Giọng điệu sắc bén và lạnh như băng của Bộ Dực Thành cất lên: “Anh có thể vì cô ấy mà đối đầu với nhà họ bộ không?”
“Tôi là người kế thừa công việc sự nghiệp của gia đình, sao có thể gây chuyện với ông nội.”
“Vậy anh sẽ không kết hôn với cô ấy đúng không?” Bộ Dực Thành cắn tự nhả từng chữ nói.
Bộ Hướng Đình nhún vai, thảnh nhiên nói: “Cô ấy rất yêu tôi, và tôi cũng rất yêu cô ấy, cậu cũng nên nhìn thấy điều đó. Vì vậy, giữ chúng tôi không cần đến một tờ giấy làm minh chứng, tôi sẽ thuyết phục cô ấy làm người tình của tôi cả đời này, mặc dù sau này tôi có thể vì lợi ích mà kết hôn với một người phụ nữ khác, nhưng trong lòng tôi chỉ có Chỉ Nguyệt. Trừ việc kết hôn ra, mọi thứ tôi đều có thể cho cô ấy.”
Bộ Dực Thành chậm rãi cúi đầu, thong thả ung dung rút tay ra từ trong túi quần, xoay xoay cổ tay.
Nhanh như chớp, anh bất ngờ tung hai cú đấm trời giáng vào mặt Bộ Hướng Đình.
Rầm một tiếng, Bộ Hướng Đình ngã xuống đất, nhìn thấy cảnh này, An Chỉ Nguyệt sợ hãi vứt bỏ chiếc ô, lao về phía Bộ Hướng Đình.
“Anh Đình…” Cô lo lắng quỳ gối xuống bên cạnh Bộ Hướng Đình, dùng sức cố gắng đỡ anh ta dậy, “Anh Đình, anh làm sao vậy?”
Bộ Hướng Đình bị đánh đên xây xẩm mặt mày, khóe miệng chảy máu, khuôn mặt trắng xưng phù một đống, anh ta bị đau sờ lên khóe miệng nói, “Không sao cả.”
Khi An Chỉ Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt của Bộ Hướng Đình bị thương nặng, cô tức giận đến mức mất lý trí, đột ngột đứng dậy, lao đến trước mặt Bộ Dực Thành hung hăng đẩy mạnh một cái.
Cô không đẩy nổi Bộ Dực Thành, mà bản thân cô bị lực đẩy làm cho lùi lại phía sau một bước, cô tức giận mắng to: “Bộ Dực Thành, anh bị bệnh à? Tại sao lại muốn đánh người khác?”
Một lời của cô thốt ra ngoài miệng “anh bị bệnh à”, chính là một cú đánh đau đớn và có sức đả thương nhất trong trái tim của Bộ Dực Thành, trái tim anh ứa máu, không nhanh không chậm nói một câu: “Ừ, bị bệnh.”
Rõ ràng là giọng điệu của anh rất bình thản, nhưng khi vào tới lỗ tai của An Chỉ Nguyệt lại cảm thấy một cảm giác chua xót không thể nào giải thích được, khoảng khắc đó, cô liền cảm hối hận vì lời nói của mình.
Nhìn vào đôi mắt của Bộ Dực Thành qua màn mưa, cô nhìn thấy sự thờ ơ và xa cách, đôi mắt đỏ bừng giống ma quỷ, tràn ngập sự hung bạo và khát máu.
“Dực … Anh Dực Thành …” Cô muốn nói lời xin lỗi, cô không cố ý nói như vậy, nhưng bởi vì anh vô cớ đánh người, làm cho cô quá sốt ruột mà lo lắng.
Bộ Dực Thành lạnh lùng nói: “Hãy đem theo người thương trong lòng cô biến đi cho khuất mắt tôi, đi càng xa càng tốt. Từ nay về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi có bệnh không nhịn được sẽ giết các người.”
Buông ra những lời tàn nhẫn, Bộ Dực Thành đi lướt qua bên người An Chỉ Nguyệt, trái tim nguội lạnh như đã chết bước đi trong mưa.
An Chỉ Nguyệt nghe thấy những lời nói vô cùng lạnh lùng của anh, trái tim cảm thấy đau nhói, một loại cảm giác khó chịu không thể diễn tả bằng lời tràn ngập trong lòng cô, cô chậm rãi quay người lại nhìn bóng lưng Bộ Dực Thành đã bước đi xa.
Nước mưa thấm vào người cô, cô đột nhiên cảm thấy lạnh buốt tận xương, hai chân bất động giống như mọc rễ, không đủ dũng khí để đi theo anh.
Bởi vì một câu nói: ‘Anh bị bệnh à?’ liền khiến anh trở nên tức giận.
Muốn cô biến đi càng xa càng tốt?
Anh không phải muốn cô tin tưởng anh sao?
Lời hứa sẽ bảo vệ cô, bây giờ không còn có giá trị nữa sao?
“Chỉ Nguyệt.” Bộ Hướng Đình lau khô vết máu trên khóe miệng, đi tới chỗ cô, lấy kính ra đeo vào, bất đắc dĩ nói: “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, hắn ta là tên mất trí không phải người bình thường, em ở bên cạnh một kẻ có bệnh bạo lực như vậy. Anh không yên tâm.”
An Chỉ Nguyệt cảm thấy trong lòng khó chịu không nói lên lời, nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, cô yếu ớt lẩm bẩm: “Anh Đình, anh đã nói gì với anh ấy?”
“Bởi vì cậu ta dám đối đầu với ông nội, còn em lại nhất quyết đòi ở lại nhà cậu ta, cho nên anh phải nhờ cậu ta chăm sóc cho em. Anh rất biết ơn cậu ta vì đã giúp đỡ em trong khoảng thời gian này và muốn trả công cho cậu ta. Kết quả là bị cậu ta cho hai cú đấm.” Bộ Hướng Đình đeo kính vào, dắt tay An Chỉ Nguyệt, “Đi thôi, loại người như cậu ta, người bình thường chúng ta không thể hiểu được, đừng quan tâm.”
Thời khắc Bộ Hướng Đình nắm lấy tay, An Chỉ Nguyệt đột ngột phản ứng lại, hất mạnh tay anh ta ra, nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Bộ Hướng Đình cau mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cô: “Em rốt cuộc làm sao vậy?”
An Chỉ Nguyệt cười khổ, đưa tay lên lau sạch những giọt nước trên má và đôi mắt, bực bội nói từng câu từng chữ: “Anh ấy không phải kẻ điên, cũng sẽ không tùy tiện đánh người.”
“Em đang nghi ngờ anh sao? Sắc mặt Bộ Hướng Đình đột ngột thay đổi, giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc vài phần.