Chương :
Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, ánh mắt nóng như lửa đốt, đầu ngón tay khẽ run, trong lòng trở nên bồn chồn.
Chỉ nhìn vào mắt An Chỉ Nguyệt một cái, Bộ Dực Thành thì thào nói: “Cô muốn ở lại, vị trí người giúp việc cũng là do cô yêu cầu, tôi không có ép buộc cô.”
An Chỉ Nguyệt đột ngột định thần lại, chớp mắt, nhìn sâu vào đôi mắt mờ mịt của anh, tim cô đột nhiên đập vài nhịp hồi hộp, bối rối: “Hả? Đúng vậy.”
Anh tiếp tục lẩm bẩm: “hợp đồng đã ký một năm, phải không?”
“Đúng vậy.” An Chỉ Nguyệt mông lung, sao đột nhiên lại nhắc tới hợp đồng làm việc?
Chẳng lẽ sợ người nhà đến làm phiền, chuẩn bị sa thải cô!
Hai”
, cô biết cô không thể thoát khỏi số phận phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
“Em có thể cho tôi một năm được không?” Anh hỏi với giọng nhẹ nhàng.
Nhịp tim của Chỉ Nguyệt đột nhiên nhảy lên bất thường, điều này hơi mơ hồ và khiến cô ấy bối rối. “Tôi cho anh? Một năm? Ý anh là gì?”
“Không được nghỉ việc trong thời gian hợp đồng.”
“Ồ, tôi hiểu rồi!”
An Chỉ Nguyệt lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cô cũng sợ Bộ Dực Thành sẽ đuổi cô dưới áp lực của nhà họ Bộ.
Không cho cô nghỉ việc thì cứ nói thẳng, nói vòng vo và dùng những từ ngữ không rõ ràng như vậy, khiến cô suýt bị hiểu lầm.
Cô lúng túng đứng lên, cười nói: “Chỉ cần anh không đuổi tôi đi, tôi nhất định sẽ không nghỉ việc trong thời gian hợp đồng. Khi tôi khó khăn nhất, anh đã cứu tôi, khi tôi suýt bị côn đồ hành hung, anh đã cứu tôi, tôi sẽ làm hết sức mình để trả ơn.
Báo đáp ân huệ của anh?
Trái tim của anh lại co giật, đau nhói.
Anh không bao giờ hy vọng rằng cô sẽ trả ơn mình, và anh chỉ mong cô không làm tổn thương anh nữa thôi.
Anh lại im lặng, và từ từ nhắm mắt lại.
An Chỉ Nguyệt lúng túng đứng một hồi, anh cứ nằm trên giường khiến cô phải đi ra ngoài, “Anh Dực Thành, kem trị bỏng ở trên bàn, anh nhớ bôi đi, tôi sẽ xuống hâm nóng bữa trưa, anh đói bụng thì đi xuống tầng dưới ăn đi.”
Anh không trả lời.
An Chỉ Nguyệt hít sâu một hơi rồi xoay người rời khỏi phòng. Khi ra ngoài, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hôm nay, Bộ Dực Thành chưa ra khỏi cửa phòng, chỉ nằm bất động trên giường, không muốn nói chuyện, cũng không muốn ăn uống.
An Chỉ Nguyệt không thể hiểu tại sao anh ấy lại như thế này.
Có phải vì xích mích với mẹ con Bộ Lệ? Như vậy cũng không đến nỗi như thế này?
Có phải do bị bỏng không? Vậy thì nên đến bệnh viện, nằm trên giường trong phòng sao có thể khỏi được?
Sáng sớm ngày hôm sau.
An Chỉ Nguyệt dậy sớm và đi ra ngoài trước bình minh.
Quảng trường Đông Thành, trong quán cà phê.
Hạo Nhi và Lương Ý gọi hai tách cà phê, nhìn ra cửa, hồi hộp chờ đợi.
Khoảnh khắc An Chỉ Nguyệt bước vào quán cà phê, hai người cao hứng đứng lên, nhào lên ôm chặt An Chỉ Nguyệt.
Ba cô gái trạc tuổi ôm chặt lấy nhau bật khóc.
Sau khi trải qua tai họa nhà tù, gặp lại người bạn của mình, An Chỉ Nguyệt không kìm được nỗi buồn và ôm họ vào lòng trong nước mắt.
“Chỉ Nguyệt, tớ không tin cậu sẽ giết Nhược Lam, tớ muốn đến nhà tù gặp cậu nhưng họ không cho vào và Hạo Nhị luôn cố gắng tìm luật sư cho cậu…”