Chương :
Chương có nội dung bị lặp lại của mong cả nhà thông cảm nhe!
Còn chưa kịp phát giận với Doãn Nhược Thi, cả trái tim đều lan tràn cảm giác mềm mại không xương của bàn tay đang kéo anh đi.
Ánh mắt anh cứ dán chặt vào hình ảnh đôi bàn tay của hai người, lần đầu tiên trong đời anh nghe được tiếng nhịp tim của mình đập, lần đầu tiên anh cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh đến vậy.
Hô hấp cũng trở nên khó khăn và gấp gáp, đầu óc hỗn loạn, cảm giác tim đập nhanh như có thể nhảy lên cổ họng bất cứ lúc nào. Từng tế bào từ nơi bàn tay cô chạm vào đều đang kêu gào, trong nháy mắt lan đến tứ chi rồi toàn bộ cơ thể.
Sau khi An Chỉ Nguyệt kéo Bộ Dực Thành vào phòng bếp, lập tức buông tay anh ra, gấp đến mức sắp phát khóc, tay chân luống cuống mở tủ lạnh ra, muốn tìm nước mát, giọng nói nghẹn ngào: “Nước mát, nước mát đâu rồi? Nước mát …”
Sau khi lấy nước xong, cô mở nắp ra và chạy quanh bếp như một con ruồi không đầu, “Khăn, khăn đâu? Khăn ở chỗ nào?”
Bộ Dực Thành đứng ở giữa bếp, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay khi nãy được cô dắt đi, sợ hơi ấm của cô còn vương lại sẽ tan biến mất, nhìn vào khuôn mặt đang đầy vẻ căng thẳng và lo lắng của cô, còn có đôi mắt ngấn nước.
Giờ phút này, tim anh cảm thấy đau nhói.
Kể từ khi biết An Chỉ Nguyệt hai mươi năm trước, anh đã luôn chờ mong có một ngày An Chỉ Nguyệt sẽ vì anh mà rơi nước mắt một lần, cảm thấy đau lòng một lần, cảm thấy lo lắng một lần.
Ước nguyện chờ đợi trong hai mươi năm, nay đã thành hiện thực, nhưng anh lại cảm thấy cảm giác này khác xa với những gì anh đã tưởng tượng, anh không thích nhìn thấy cô như thế này. Bởi vì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu mà không thể nào giải thích được.
An Chỉ Nguyệt tìm trong mấy ngăn tủ không tìm được khăn sạch, cô đành từ bỏ: “Thôi vậy, cứ trực tiếp đi.”
Cô cầm nước đá lạnh đi đến trước mặt Bộ Dực Thành, vì cấp bách nên quên không hỏi ý kiến của anh, cô đổ trực tiếp nước đá lên cái cổ đỏ ửng của anh, vừa đứng bên cạnh nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, anh Dực Thành, thực xin lỗi anh, trước tiên chúng ta hãy dùng nước lạnh rửa vào chỗ phỏng vài phút, sau đó tôi sẽ tìm kem trị bỏng cho anh, được không? Tưới nước lạnh lên một chút sẽ cảm thấy đỡ hơn.”
Bộ Dực Thành vẫn không nhúc nhích, rũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất an của An Chỉ Nguyệt, im lặng không nói gì, nước đá lạnh từ cổ anh chảy xuôi xuống dưới, thấm ướt quần áo và ngực anh, thậm chí còn chảy xuống quần.
Nơi vừa mới bị nước sôi làm bỏng rát, giờ lại là cảm giác lành lạnh, thực sự cảm thấy thoải mái, anh yên lặng hưởng thụ, đắm chìm trong hạnh phúc của chính mình.
Một chai nước đá đã từ từ tưới hết, An Chỉ Nguyệt nhìn làn da bị bỏng của Bộ Dực Thành lúc này càng trở nên đỏ hơn trước, cô cảm thấy vô cùng áy náy, các ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào cổ anh, giọng nghẹn ngào lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, cổ vẫn còn rất đỏ, rất có thể lát nữa nó sẽ phồng rộp lên?”
Bộ Dực Thành vẫn như cũ im lặng.
An Chỉ Nguyệt xoay người lại, lấy một chai nước mát khác từ trong tủ lạnh ra, mở nắp rồi tiếp tục tưới lên vết bỏng.
Cô toàn tâm chú ý đến thương tích của Bộ Dực Thành, quên mất rằng giữa hai người không có một mối quan hệ thân thiết như vậy.
Đột nhiên, cô kéo cổ áo mỏng của Bộ Dực Thành xuống, kiễng chân lên, muốn nhìn xem trên ngực anh có vết bỏng nào khác hay không.
Bởi vì sự chênh lệch quá lớn về chiều cao giữa hai người, Bộ Dực Thành cũng cúi đầu nhìn xuống cô, vô tình đỉnh đầu của cô chạm vào môi anh, vừa vặn hôn lên.
An Chỉ Nguyệt không hề nhận ra điều đó, nhưng cơ thể của Bộ Dực Thành trong nháy mắt liền cứng đờ và ngây ngẩn cả người.
Hương thơm thoang thoảng trên tóc cô lập tức tràn ngập trong khoang mũi của anh, giống như một thứ bùa mê hoặc chết người, khiến hơi thởi của anh càng trở nên gấp gáp hơn, tim đập loạn nhịp.
Anh khó chịu ngẩng đầu lên, cố ý tránh né để tạo khoảng cách giữa hai người, tránh ngửi mùi hương quyến rũ mê hoặc trên mái tóc cô.
An Chỉ Nguyệt hạ chân xuống, ngẩng đầu nhìn anh và lo lắng nói: Anh Dực Thành, cổ và ngực của anh đều bị phỏng rồi, nó rất đỏ,…
” Khi nói chuyện, giọng nói của cô trở nên nhỏ hơn, ánh mắt lo lắng nhìn lên khuôn mặt anh.
Theo quan sát của An Chỉ Nguyệt, Bộ Dực Thành là một người đàn ông đẹp trai hiếm có, làn da của anh tuy không trắng hồng mà mềm mại như của con gái nhưng mà cũng rất trắng.
Nhìn anh hiện tại, toàn bộ sắc mặt cùng với vết bỏng ổ cổ đều một màu giống nhau ửng đỏ hết lên.
“Mặt của anh cũng bị phỏng sao?” Cảm xúc của An Chỉ Nguyệt vừa mới bình tĩnh lại trong chốc lát nháy mặt lại bộc phát, cảm thấy áy náy đến sắp phát điên, cô cầm lấy bình nước đá còn chưa kịp rót hết muốn áp lên má anh: “Anh cúi đầu xuống đi, tôi sẽ chườm mặt cho anh, khuôn mặt của anh cũng bị phỏng rồi, bây giờ nó đã đỏ ửng hết lên rồi.”
Bộ Dực Thành tránh không nhìn thẳng vào cô, nhanh chóng cầm lấy bình nước, giọng nói khàn khàn nặng nề mà êm tai cất lên, Kkhông cần, vết thương nhỏ này không chết được.”