Chương :
Những người thân yêu ban đầu đã trở thành những người xa lạ băng giá, ngược lại người đàn ông bị cô làm thương đã chăm sóc che chở cô rất nhiều.
Thực tế thật trớ trêu!
Lúc này, một chiếc siêu xe chạy như bay đến, xông vào tầm mắt của An Chỉ Nguyệt, cách đó không xa dừng lại.
Cửa xe thể thao mở ra, một người phụ nữ đi giày cao gót màu đen, mặc một chiếc váy đen liền thân bước ra khỏi xe, cô mang kính râm, trang điểm đậm và bước đi một cách kiêu kỳ như trên sàn Catwalk.
Từ xa, An Chỉ Nguyệt đã thấy rõ ràng đó là Doãn Nhược Thi, cô vội vàng lau nước mắt, không muốn để người phụ nữ này nhìn thấy bộ mặt yếu ớt của mình.
Sau khi đến gần, Doãn Nhược Thi châm chọc nói, “Sao mà tôi đi đến đâu cũng gặp loại hạ tiện như cô vậy?”
An Chỉ Nguyệt trong lòng đầy căm hận, nhưng vẫn không phản kích lại, “Miệng cô dơ bẩn như vậy sẽ làm nhục cho thân phận cao quý của tiểu thư nhà họ Bộ.”
Doãn Nhược Thi tức giận tháo kính râm xuống, mắt trừng to, “Cô nói ai miệng dơ bẩn?”
An Chỉ Nguyệt trầm mặc, không muốn thể hiện miệng lưỡi nhanh nhảu cùng loại phụ nữ này, không muốn tham gia vào những cuộc tranh luận ấu trĩ và không cần thiết.
Doãn Nhược Thi bĩu môi, khinh thường mà hừ hừ, “Ha hả, An Chỉ Nguyệt, cô có biết cô hiện tại giống cái gì không?
Giống một con chuột chạy qua đường, bị mọi người la hét đánh đập. Không có nơi nào có thể bao dung một tội phạm giết người như cô, không có người nào dám thuê cô làm làm việc, loại người như cô nên ở trong ngục giam, đừng tưởng rằng cô được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài là cô sẽ an toàn. Đúng là suy nghĩ lạ đời.”
Cô hiện tại rơi vào hoàn cảnh như thế này hoàn toàn do Doãn Nhược Thi ban tặng.
An Chỉ Nguyệt sắc mặt hơi hơi trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo thêm vài phần, cô tiếp tục chịu đựng.
Doãn Nhược Thi còn chưa cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục đắc ý vênh váo mà châm chọc, “Nhìn xem cô hiện tại đều bị bạn bè xa lánh, kết cục chật vật, đây là hậu quả của việc cô tranh giành đàn ông với tôi, cô chờ đi, trò hay còn ở phía sau, bị kịch của cô chỉ mới vừa bắt đầu……”
Doãn Nhược Thi vừa dứt lời.
An Chỉ Nguyệt nhấc tay một cái, hung hăng quăng cái tát qua bên kia.
“Bang” một tiếng, âm thanh vang dội, nháy mắt đem mặt của Doãn Nhược Thi đánh lệch sang một bên, loạng choạng hai bước suýt té ngã.
Doãn Nhược Thi kinh ngạc che lại gương mặt đỏ bừng, nháy mắt lửa giận ngút trời, lâp tức phản ứng lại, giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị phản kích.
“Đồ khốn kiếp, sao mày dám……”
Doãn Nhược Thi lời còn chưa nói xong, âm thanh liền đột nhiên im bặt, tay đang giơ lên cao giữa không trung lại dừng lại, hoảng sợ mà nhìn con dao găm trong tay của An Chỉ Nguyệt.
Con dao sắc bén đang ấn mạnh vào má của Doãn Nhược Thi, chỉ cần An Chỉ Nguyệt hơi dùng sức một chút, cô nhất định sẽ bị hủy dung.
An Chỉ Nguyệt thong thả ung dung nói, “Cái tát này là lần trước cô tát tôi ở trước bia mộ Doãn Nhược Lam, hôm nay tôi trả lại cho cô, có ý kiến gì sao?”
“Không…… Không ý kiến.” Doãn Nhược Thi rũ mắt gắt gao nhìn chằm chằm dao nhỏ, toàn thân cứng đờ, đôi tay buông thõng run rẩy, cô yếu ớt lùi lại nhưng con dao càng dí sát vào mặt cô mạnh hơn.
Doãn Nhược Thi không dám lấy lấy gương mặt của mình ra đánh cược, đành phải ngoan ngoãn không dám lộn xộn.
An Chỉ Nguyệt nở một nụ cười lạnh, con dao găm này cô mang theo người từ nhỏ đến lớn, mười năm trước cô đâm Bộ Dực Thành một dao, đến nay nó lại lần nữa có tác dụng.
“Vừa rồi không phải cô rất lợi hại sao? Sao bây giờ lại sợ hãi như vậy? Tiếp tục đi, nhưng thật sự không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra tiếp theo?”
Doãn Nhược Thi nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt một khắc cũng không dám rời đi khỏi con dao, run bần bật: “Không…… Không……”
“Doãn Nhược Thi, cô nghe cho rõ đây” An Chỉ Nguyệt ngữ khí nghiêm túc vài phần, lạnh lùng nói: “Thứ nhất, người đàn ông cô thích theo đuổi tôi, đó là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến tôi. Thứ hai, chính cô đã hãm hại chị gái cô rồi vu oan cho tôi, trước khi tôi tìm ra bằng chứng, cô nên đi càng xa càng tốt, nếu không những gì đang chờ cô không đơn giản chỉ là ngồi tù, mà là bắn chết. Thứ ba, những thương tổn cô gây ra cho tôi ngày hôm nay, sớm muộn gì tôi cũng nhất định sẽ trả gấp trăm nghìn lần cho cô.”
Buông xong những lời tàn nhẫn kia, An Chỉ Nguyệt đem con dao găm thu lại, gấp cho vào túi quần jean, đi qua bên người Doãn Nhược Thi, kéo vali tiếp tục rời đi.
Doãn Nhược Thi lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, vuốt gương mặt của mình rồi xoay người rời đi, đôi mắt âm trầm độc ác nhìn trừng trừng vào bóng lưng của An Chỉ Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi.