Chương :
Lư Tiểu Nhã hừ một tiếng, cau mày lạnh lùng nói: “Đừng ồn áo, để bà Trần nghỉ ngơi cho tốt, nóng vội sẽ không thành công. Anh không thể ép bà Trần nhớ lại, hãy đợi bà ấy từ từ hồi phục. “
“Không được, bây giờ Tiểu Bảo mất tích, không có thời gian chờ… “
Lư Tiểu Nhã hít sâu một hơi, cắn môi dưới thấp giọng lẩm bẩm: “Bị ép buộc nhớ lại thì bà Trần sẽ chỉ thêm đau đầu, không thể như vậy được.”
“Không phải là cháu trai của cô mất tích, cô đương nhiên không nóng vội.”
Doãn Đạo đi tới trước mặt cô, muốn đánh thức Trần Tĩnh.
Lư Tiểu Nhã nắm lấy cánh tay của anh, đứng lên và nói một cách giận dữ: “Kiều tướng quân giao cho tôi bảo vệ thật tốt mẹ anh ấy và không yêu cầu tôi bắt bà ấy nhớ lại. Anh cũng không thể.”
“Cô… ” Doãn Đạo đang muốn nói chuyện, Trần Tĩnh bỗng mở mắt ra, lặng lẽ nhìn Doãn Đạo, ánh mắt Doãn Đạo bắt gặp bà, xấu hổ cười nhạt, nhưng Lư Tiểu Nhã chưa để ý đến Trần Tĩnh đã tỉnh lại nên vẫn ở đó ngăn cản Doãn Đạo đánh thức bà.
“Anh ra ngoài đi.” Lư Tiểu Nhã đẩy ra Doãn Đạo.
Doãn Đạo bị cô đẩy ra, khó chịu nói: “Lư Tiểu Nhã, đừng quên, cô có được công việc của này là nhờ công lao của tôi, cô hiện tại…”
“Chuyện này tôi chưa xong với anh.
Còn vấn đề đó, tôi đương nhiên sẽ tìm anh tính sổ.” Lư Tiểu Nhã tàn nhẫn đẩy anh ra khỏi phòng: “Anh mau đi ra, ở đây không còn việc gì cả, anh cũng không cần ở lại. “
“Thật chướng mắt.”
“Cô nói tôi chướng mắt?”
“Đúng vậy, rất chướng mắt.” Sau khi Lư Tiểu Nhã đẩy anh ra, cô dùng tay kéo cửa rồi tức giận trừng mắt nhìn anh.
Doãn Đạo hít một hơi thật sâu, hai tay chống nạnh, đứng ngoài cửa nhìn Lư Tiểu Nhã, sau đó lại nhìn về phía hai người quân nhân đứng canh cửa, thái độ nghiêm túc của họ khiến anh thật xấu hổ.
Anh thực sự không thể giúp được gì.
Nghĩ lại thì những gì Lư Tiểu Nhã nói cũng đúng, đột nhiên giọng nói của anh trở nên ôn hoà: “Đói bụng không? Muốn ăn gì? Tôi mua cho cô.”
“Không cần.” Lư Tiểu Nhã đột ngột đóng cửa lại.
Một tiếng kêu vang, Doãn Đạo đứng bất động bên ngoài.
Vẻ mặt vô cùng thất vọng khiến hai quân nhân bên cạnh cũng muốn bật cười.
Nhưng những quân nhân được huấn luyện tốt họ không cười, mà là kìm nén, nhìn người đàn ông cô đơn không cam lòng đứng một lúc, chán nản quay đi.
Anh mới vừa đi vài bước, lại nghĩ ra điều gì đó, lập tức quay lại.
Gõ cửa, anh lớn tiếng nói: “Tiểu Nhã, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé.”
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lư Tiểu Nhã vọng ra từ trong phòng: “Đi đi, tôi không có việc gì cần đến anh.”
“…..”
Lư Tiểu Nhã tức giận quay lại cạnh giường, lẩm bẩm những lời chửi rủa Doãn Đạo. Thấy Trần Tĩnh đã tỉnh, cô cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi bà, tôi đã đánh thức bà rồi.”
Trần Tĩnh cười dịu dàng, “Cậu trai đó có vẻ thích cô.”
“Thưa bà, bà đang đùa sao?” Lư Tiểu Nhã ngạc nhiên suýt rớt cằm. Cô lập tức lắc đầu phản đối: “Không thể nào đâu, chắc bà nhìn nhầm rồi. Anh ta chính là kẻ thù với tôi. Muốn giết tôi còn chưa được thì sao có thể thích tôi chứ?”
Trần Tĩnh cười nhẹ, gặng hỏi: “Còn cô thì sao? “
“Tôi, tôi còn muốn giết anh ta nhiều hơn thế nữa, đem anh ta treo lên cây, lấy máu của anh ta, phần còn lại phơi thành cá khô… “
Trần Tĩnh tái mặt, cau mày nhìn Lư Tiểu Nhã với biểu cảm khó tin.
Lư Tiểu Nhã mỉm cười ngượng ngùng, xin lỗi: “Thực xin lỗi phu nhân, đã khiến bà sợ hãi. Tôi chỉ là lấy phép ẩn dụ.
Kỳ thực, tôi không phải là kẻ tàn nhẫn đến vậy. Tôi chỉ rất ghét anh ta thôi.”