Chương :
Trong mắt Lam Tuyết, nguyện vọng cuối cùng lúc này của một người bố đã lớn tuổi là được yêu thương con mình, nhưng những cách biểu đạt tình yêu của họ đã sai rồi.
Hách Nguyệt vẫn bình tĩnh, khó mà biết được anh đang nghĩ gì và cảm thấy thế nào.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Bệnh gì?”
“Ung thư hạch.”
“Chẩn đoán có chính xác?”
“Chính xác.”
“Bệnh viện nào?”
“…” Ông Hách ngẩng đầu, cau mày nói, khuôn mặt tối sầm lại.
Hách Nguyệt hoàn toàn không để tâm và hỏi lại: “Bệnh viện nào?”
“Con nghi ngờ ba nói dối sao?”
“Phải, rất đáng nghi vì trông ba không giống như bị bệnh.”
Ông Hách tức giận mặt đỏ bừng, gân cổ lộ ra, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Tao không ép mày trở về, mày có thể đi ngay bây giờ.
Tao không cần mày về Hách gia, coi như tao chưa sinh ra đứa con trai như mày, cút đi. Khi tao chết đi, cũng không cần mày phải trở về hiếu thuận mặc áo tang, tao không cần. “
“Giọng nói trần đầy khí lực, vẫn có thể sống lâu trăm tuổi. ” Giọng điệu của Hách Nguyệt như giễu cợt.
Lam Tuyết khẽ kéo tay anh, cảm thấy lời nói của anh có chút quá đáng.
Hách Nguyệt nắm chặt tay Lam Tuyết, vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Nếu các người thực sự muốn con về nhà, muốn con không bỏ gia đình, về với ba mẹ, thì hãy chấp nhận người phụ nữ con yêu. Cô ấy là vợ con. Cô ấy đã sinh hai con gái cho con và chúng là cháu gái của bố mẹ.
Nếu bố mẹ không thể chấp nhận được điều này cũng đừng dùng những thủ đoạn để lừa con trở về. Không cần thiết đâu. “
“Hách Nguyệt … ” Lam Tuyết bực bội kêu tên anh, cô cảm thấy anh nói càng ngày càng quá đáng, đây không phải là điều mà một người con trai nên nói với người bố đang bị bệnh nan y.
Hách Nguyệt hoàn toàn không để ý tới lời của Lam Tuyết, nói xong nắm tay cô, xoay người rời đi.
Lam Tuyết bất đắc dĩ bị kéo đi theo, cô nói: “Hách Nguyệt, anh không thể nói chuyện tử tế sao? Ba anh…”
“Ông ấy không bị bệnh.”
Hách Nguyệt tức giận là vì chuyện này hóa ra là nói dối, anh đoán đúng rồi.
Lam Tuyết nghi ngờ đi theo.
Dưới lầu một.
Mẹ Hách Nguyệt đang ngồi trên sô pha đứng lên, nghi hoặc nhìn Hách Nguyệt và Lam Tuyết đang đi xuống lầu.
Bà chỉ nhìn mà không nói lời nào, ánh mắt lo lắng bất an, nhưng cũng không hỏi thêm.
Hách Nguyệt không nhìn bà, lúc đi ngang qua phòng khách chỉ nói một câu: “Có thời gian con sẽ về thăm mẹ, con đi đây.”
“…” Bà mở miệng để nói điều gì đó nhưng anh đã rời khỏi nhà.
Hách Nguyệt đưa Lam Tuyết rời khỏi nhà Hách gia.
Lam Tuyết không nhịn được hỏi: “Tại sao chắc chắn rằng ba anh nói dối? Nếu như thật sự là bị ung thư, người bệnh tinh thần vẫn có thể rất tốt, nhưng tình trạng thì càng ngày càng nặng.”
“Ba không có bệnh.”
“Sao anh biết? “
Hách Nguyệt dừng lại, đối mặt với Lam Tuyết, hít một hơi thật sâu, khẽ nói: Anh đã sống với họ năm, và anh biết họ quá rõ. Mặc dù ba bị cảm lạnh nhẹ mấy ngày vẫn có bác sĩ gia đình, y tá ở nhà. Nếu là bệnh nan y thì nhất định sẽ phải tới bệnh viện điều trị, hơn nữa trong nhà không có lấy một y tá chứ đừng nói đến bác sĩ riêng.”
“Điều này chứng tỏ rằng ba không bị bệnh? Ba hoàn toàn khoẻ mạnh.”