Chương :
Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Nhược Hi, Kiều Huyền Thạc gật đầu.
Bạch Nhược Hi đã hiểu.
Cô cũng không hỏi nữa.
Cô chỉ im lặng nhìn Doãn Đạo đang tìm đủ các loại lý do khác nhau để cùng mọi người uống rượu.
Sau khi uống với mọi người một vòng, anh cầm thêm hai ly rượu đi đến chỗ Tinh Thần và A Lương đang nướng thịt.
Khi anh đi tới thì từ bên đó truyền đến một cuộc trò chuyện sổi nổi và vui vẻ.
Nhược Hi nhìn về phía Lam Tuyết, thấy cô có chút không vui, hạ giọng đi qua hỏi: “Lam Tuyết, có phải ngày mai cậu cùng chồng trở lại Hách gia không?
Lam Tuyết hoàn hồn trở lại, mím môi cười nhẹ: ”Ừm, Hách Nguyệt phải trở về gặp ba mẹ, ba anh ấy bị ung thư.”
“Mình cảm thấy điều này có chút kỳ lạ.” Bạch Nhược Hi rất lo lắng, hít một hơi thật sâu, bất lực nói: “Về tình về lý cậu có thể tới xem ông ta bệnh tình thế nào, nhưng nếu bọn họ đang lên kế hoạch cho một điều gì đó, mình sợ …”
Bạch Nhược Hi chưa nói xong thì Lam Tuyết đã cắt ngang ngay lập tức: “Không còn gì phải sợ nữa, không còn điều gì có thể ngăn cách giữa mình và Hách Nguyệt, mình tin vào bản thân cũng như tin tưởng anh ấy.”
“Bố mẹ của Hách Nguyệt không đáng tin cậy, cậu không phải không biết bọn họ thủ đoạn như thế nào.”
“Nhưng nếu họ thật lòng muốn nhìn thấy con trai của mình và bố thật sự bị ung thư mà không trở lại gặp họ chính là bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu.
Hách Nguyệt sau này sẽ rất hối hận.”
Lam Tuyết khẳng định với chính mình.
Bạch Nhược Hi cũng gật đầu đồng ý, và nói sau một lúc lâu im lặng: “Vậy cậu trở về đó nhất định phải chú ý cẩn thận, đối với những lời bố mẹ anh ấy nói, giữ vững tâm thế, trước sau như một.”
“Mình sẽ cẩn thận, đừng lo lắng nhiều quá.”
Bạch Nhược Hi mỉm cười nâng ly rượu: “Mình và cậu cùng uống một ly đi, sau này sẽ khó có cơ hội cùng nhau ngồi uống như thế này.
Hai người nâng ly, uống rượu vui vẻ, ăn điểm tâm, nói về những câu chuyện hạnh phúc của cuộc sống. Những người đàn ông bên cạnh hoàn toàn không hứng thú với chủ đề nào .
Đang lúc mọi người đang vui vẻ thì bất ngờ có tiếng la hét của phụ nữ trong khu biệt thự.
“Aaa…”
Những người có mặt ở đây đều bàng hoàng, ngay lập tức phản ứng xông vào trong biệt thự.
A Lương và Tinh Thần vứt bỏ những thứ trên tay và lao vào trong một cách nhanh chóng.
Người hét lên là Trần Tĩnh, bà vốn đã đưa đứa trẻ về phòng nghỉ ngơi.
Giọng nói kinh hoàng này khiến Bạch Nhược Hi sợ hãi, cô chạy sau lưng những người đàn ông, trái tim như treo lơ lửng, sợ sẽ có điều gì đó xảy ra.
Khi mọi người đổ xô vào biệt thự và lên lầu, Kiều Huyền Thạc đã lao vào phòng trước.
Đèn trong phòng được bật sáng lên.
Vừa xông vào phòng, Trần Tĩnh đã ngã xuống đất ngất đi, hai đứa nhỏ đang ở trên giường cũng khóc thét.
Tụi nhỏ trông có vẻ kinh hãi.
“Mẹ …”
Kiều Huyền Thạc chạy đến đỡ Trần Tĩnh lên, anh lo lắng gọi: “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”
Bạch Nhược Hi lao đến ôm chầm lấy hai đứa trẻ, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã, hoảng sợ và bất lực hét lên: “Chuyện gì đã xảy ra, Tiểu Bảo đâu rồi?”
Những người vào sau thấy sự việc vô cùng nghiêm trọng, không thấy Tiểu Bảo đâu liền vội vàng tìm kiếm khắp nơi.