Chương :
Bạch Nhược Hi mỉm cười, cầm lấy món đồ chơi trong tay, mang theo một tia tức giận không thể nhận ra: “Anh ba, ở nhà anh muốn thể hiện uy của người làm quan chức với em sao?”
“Em biết là anh không có ý đó mà.”
“Em biết.” Bạch Nhược Hi cầm một giỏ nhỏ đầy đủ đồ chơi, liếc nhìn Triệu Toa Na đằng sau Kiều Huyền Thạc: “Nhưng có một vị khách tới nhà, hình có việc như cấp bách tìm anh, vì vậy anh nên tiếp cô ấy trước đã.”
Kiều Huyền Thạc khinh thường cười nhạt, anh không quan tâm ánh nhìn của người phía sau, nắm lấy cổ tay Bạch Nhược Hi, kéo vào trong vòng tay của anh, rồi ôm lấy eo cô.
Triệu Toa Na nhìn cảnh thân mật của hai người trước mặt, cô không khỏi hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt, xoay người nhìn biệt thự thở dài bất lực, quay lưng đối diện với Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Thạc.
“Anh ba …” Bạch Nhược Hi xấu hổ hét lên và biểu tình bất lực.
Kiều Huyền Thạc ôm eo nhỏ của cô, cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm: “Em không vui sao?”
“Không…”
“Vậy sao em không chào đón khi anh trở về?”
“Cô Triệu vẫn đang đợi anh đó!
”Bạch Nhược Hi miễn cưỡng đập nhẹ vào ngực anh.
Kiều Huyền Thạc không quan tâm đến người khác, giọng nói từ tính của anh lẩm bẩm: “Đừng ngắt lời anh, em đang giận anh sao?”
“Tại sao em phải giận anh chứ?
Đừng suy đoán vớ vẩn, anh mau lo việc chính đi.” Bạch Nhược Hi nghi hoặc nhìn anh.
Kiều Huyền Thạc một tay ôm mặt cô, vòng tay qua eo cô, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng của cô, nói: “Không có gì quan trọng hơn em.”
Đột nhiên một lời nói ngọt ngào khiến Bạch Nhược Hi mặt bốc hỏa, hai má đỏ bừng, ngượng ngùng cười.
“Anh ba, càng ngày càng giỏi nịnh hót a.” Kiều Huyền Thạc đang đắm chìm trong hạnh phúc với vợ, bỗng Triệu Toa Na đột ngột cắt ngang: “Huyền Thạc, hai người lấy nhau lâu rồi mà cứ như thuở mới yêu. Thật khó chia xa a? Anh có cả một đời để làm bạn với vợ. Sao anh không dành chút thời gian cho tôi bây giờ, tôi thực sự có việc rất quan trọng cần tìm anh.”
Bạch Nhược Hi ngượng chín mặt đẩy Kiều Huyền Thạc ra, rời đi với rổ đồ chơi, để lại một câu: “Anh nên xử lí công việc trước đi.”
Kiều Huyền Thạc nhìn cô bước đi với ánh mắt lưu luyến như không nỡ.
Triệu Toa Na chậm rãi đi đến chỗ anh, đứng bên cạnh anh, nhìn bóng lưng Bạch Nhược Hi với ánh mắt khác, cô khá thảng thốt: “Em thực sự ghen tị với Bạch Nhược Hi. Chắc kiếp trước cô ấy đã cứu cả thế giới nên kiếp này mới có thể được anh dành trọn tình yêu.”
“Tìm tôi có chuyện gì?” Kiều Huyền Thạc bỏ đi vẻ mặt dịu dàng, nghiêm túc nhìn Triệu Toa Na, anh thản nhiên chỉ vào đình hóng gió: “Qua đó ngồi đi.”
“Không vào phòng làm việc sao?”
Triệu Toa Na nhướng mày: “Sợ vợ anh giận à? “
Kiều Huyền Thạc bỏ qua lời cô, trực tiếp bước đi.
Triệu Toa Na miễn cưỡng đi theo anh.
Hai người ngồi vào chiếc bàn tròn trong gác lâu, trong khi A Lương và Tinh Thần đứng canh ở đằng xa.
Hai người nhìn họ bằng ánh mắt ái ngại, dáng đứng uy nghiêm nhưng miệng lại đang thì thầm nói chuyện.
Tinh Thần không hài lòng nói: “Triệu tiểu thư tìm cậu ba có chuyện gì vậy? Có chút không ổn khi đến nhà đột ngột như vậy.”
A Lương nhếch miệng, “Chắc hẳn cô ta không thể làm con thiêu thân. Cậu ba yêu quý vợ mình rất nhiều, cô ta không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào. “
“Cậu không nhìn thấy biểu hiện của cô chủ vừa rồi sao? Có vẻ không vui “.
“Không vui là chuyện bình thường.
Cô Triệu thích cậu ba đến vậy, liền đột nhiên đến nhà tìm cậu ba, cậu có thể làm một người vợ rộng lượng không? Chỉ là có chút ghen tị thôi.”