Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tớ không biết giải thích với cậu như thế nào nữa,” Lâm Tầm nói: “Bởi vì tớ vô tội.”
Vương An Toàn: “Cậu chỉ là một tiểu bạch thỏ tay không gõ bất tỉnh một người đàn ông trưởng thành?”
“Không phải tay không, không phải là có bàn phím sao.” Lâm Tầm nhìn bàn phím Cherry, đế kim loại không biến hình chút nào, chẳng qua là rớt rất nhiều phím, gắn lại chắc hẳn vẫn dùng được.
“Vậy bây giờ làm gì?” Vương An Toàn đá đá Khương Liên trên đất, Khương Liên không phản ứng.
Cơ Cấu nói: “Hắt nước lạnh?”
Lâm Tầm: “Không, đừng hắt, không thể để cho hắn ta tỉnh.
Tớ nghi ngờ hắn ta không phải người bình thường.”
“Gì?” Vương An Toàn nhìn hắn, giống như nhìn một đứa con trai ngu ngốc.
Lâm Tầm đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy cực kì nhức đầu.
Hắn: “Cậu để tớ lẳng lặng trước đã.”
Một giây sau, hắn nhắm mắt, tiến vào không gian hệ thống.
Khương Liên dùng virut công kích hắn — không gian hệ thống này tương đương với một hệ thống thao tác đơn giản, nhưng không có bất kỳ tường lửa() nào, hoàn toàn bại lộ dưới sự tấn công của virut
() Tường lừa là lá chắn bảo vệ hệ thống mạng.
Nguyên lý virut máy tính và virut sinh vật rất giống nhau, phá hư dữ liệu gốc trong máy tính, điên cuồng copy bản thân — nếu như dữ liệu quan trọng bị phá hỏng, máy tính sẽ tê liệt.
Nhưng trước mắt kết cấu dữ liệu của hắn hết sức đơn giản, đồng nghĩa với việc không có sơ hở có thể cung cấp cho virut lợi dụng, muốn diệt virut cũng không phải là việc khó.
Lâm Tầm nhanh chóng tìm được mã hiệu nguồn virut, kết thúc tiến trình, sau đó khởi động chương trình diệt virut, cuối cùng dọn dẹp sạch dữ liệu virut sao chép để lại.
Dọn dẹp xong, toàn bộ hệ thống lại khôi phục trạng thái mới bắt đầu.
Hắn trở lại thực tế, cơn nhức đầu đã biến mất.
“Cậu lẳng lặng xong rồi?” Vương An Toàn dè đặt nói, tựa như đang đối đãi với một người bị bệnh tâm thần.
Lâm Tầm nhìn Vương An Toàn, cũng không phải nhìn mặt và thần thái của cậu ta, mà xuyên qua thân xác này, nhìn thấy được Vương An Toàn có tu vi phương diện an toàn mạng cực mạnh.
Hắn làm thuật toán, đối với virut, tường lửa một chữ cũng không biết, nhưng đây lại là sở trường của Vương An Toàn.
Nếu mình có thể học được tường lửa Vương An Toàn tự tay chế tạo, lúc nào cũng đổi mới, như vậy hắn sẽ không sợ bất kỳ virut nào nữa.
Vương An Toàn lui về phía sau mấy bước: “Cậu sao thế? Tớ cảm thấy cậu đang muốn ăn tớ.”
Lâm Tầm dọn đống phím bị rớt về, sau đó ôm bàn phím chậm rãi đi tới bên cửa sổ: “An Toàn, tớ biểu diễn phi thăng tại chỗ cho cậu xem.”
Vương An Toàn gãi đầu một cái.
Lâm Tầm tập trung ý niệm trên người mình, nhẹ nhàng nhảy lên!
Hắn nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, sau đó chậm rãi rơi vào trên bệ cửa sổ phía sau, cảm giác mình biến thành một cái lông chim.
Vương An Toàn cùng Triệu Cơ Cấu trợn mắt há mồm.
Lâm Tầm lại bay về trước mặt Vương An Toàn.
Triệu Cơ Cấu đi tới bóp cánh tay hắn: “Là người thật.”
Vương An Toàn: “Cậu mua ống đẩy không khí? Hôm qua tớ còn thấy đám trẻ con dưới tầng chơi, nhảy tới nhảy lui đích, kết quả trẹo cả chân.”
Vừa nói vừa kéo quần áo hắn: “Giấu chỗ nào rồi? Bỏ ra tớ xem một chút.”
Lâm Tầm lại bay đến một góc khác: “Biến.”
Đang đùa giỡn, chuông cửa reo.
Lâm Tầm: “Sư phụ tớ tới cứu rồi.”
Người tới quả nhiên là lão Hoắc, nhịp bước của ông nhanh hơn thường ngày một ít, nhưng vẫn không mất đi sự vững vàng, được Lâm Tầm dẫn vào trong phòng, nhìn về phía Khương Liên bị dùng chăn và dây nhảy trói thành con sâu, chê bai “chậc” một tiếng: “Đồ nhi, thủ pháp trói người của con quá mức đơn sơ, lát nữa sư phụ sẽ dạy con trói ma liên.”
Lâm Tầm: “Sư phụ, không thể phạm pháp.”
Lão Hoắc: “Đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái, không ở trong luật pháp nhân gian.”
Vừa nói, ông vừa lôi tay Khương Liên ra từ trong kẽ hở đống chăn và dây, cũng đặt hai ngón tay lên trên cổ tay Khương Liên, nhắm hai mắt lại, di chuyển hai ngón tay hướng lên dọc theo cổ tay, giống như đang cảm nhận cái gì.
Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đã bao giờ thấy hiện trường dạy tà đạo thế này, chỉ an tĩnh như gà mà nhìn.
Chỉ thấy năm phút sau, lão Hoắc chợt mở hai mắt ra!
“Hắn ta bị tà vật phụ thân, đợi ta bức nó ra.” Lão Hoắc nhíu chặt chân mày.
Ngay sau đó, ông đỡ Khương Liên dậy, hai tay dán sát vào sau lưng Khương Liên.
Hai tay Lão Hoắc dùng lực, trong miệng lẩm bẩm gì đó, khoảng phút sau, chợt đẩy Khương Liên về phía trước!
Khương Liên vẫn nhắm mắt hôn mê, nhưng lại ho khan kịch liệt, trong miệng khạc ra một luồng sương mù màu đen!
Một giây sau, sương mù này bay thẳng tới chỗ Lâm Tầm!
Lão Hoắc chợt đứng dậy, giữa hai ngón tay chẳng biết lúc nào đã có một lá bùa vàng, chợt vỗ bùa chú vào sương mù màu đen kia!
Sau một tiếng kêu bén nhọn tần số cao, sương mù rơi xuống đất, giãy mấy cái, bất động.
Một cục khói đen mơ hồ lăn đến góc tường, phía trên bị dán lá bùa vàng, tình hình này siêu thực tế lại có chút tức cười.
Triệu Cơ Cấu: “Fuck!”
Vương An Toàn: “Má nó, thứ gì vậy?”
Ngay khi đám khói mù này rời khỏi Khương Liên, hệ thống phát ra âm thanh: “Hoàn thành nhiệm vụ khẩn cấp ‘Tài năng đầu tiên’, phần thưởng đã phát ra, mời nhận kịp thời.”
Nhưng trong chốc lát Lâm Tầm không thể đưa ý thức tiến vào không gian hệ thống được, còn phải ở cùng sư phụ.
“Đây… chẳng lẽ là ma chủng?” Lão Hoắc vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Tầm: “Ma chủng?”
“Ma chủng chính là một loại ma vật cấp thấp, sống bên trong cơ thể, mê hoặc tâm trí, khiến cho hắn ta bị ma khí khống chế.” Lão Hoắc nhìn về phía Lâm Tầm: “Trên người con có kỳ bảo tiên thiên gì? Hay là bảo vật tổ truyền gì không?”
Lâm Tầm suy nghĩ một chút, mình từ nhỏ đến lớn đều không tiếp xúc với loại vật này, liền nói: “Không có.”
“Kỳ quái, kỳ quái, vậy tại sao lại khiến ma vật rình rập? Ma giới cùng nhân gian chia cách đã lâu, vật này đã không hiện thế ngàn năm rồi, chẳng lẽ —” Lão Hoắc nhíu mày, một lát sau mới nói: “Chẳng lẽ ma khí lại bắt đầu thấm vào nhân gian, bọn chúng bắt đầu xuống tay với tiểu đệ tử học nghệ không tinh của tiên môn chúng ta?”
Ông chợt đứng dậy: “Không tốt, như vậy tiên môn sẽ lâm nguy! Cần mau chóng thông báo cho chư vị đạo hữu!”
“Thanh niên gõ chữ nhanh!” Lão Hoắc chuyển hướng sang Lâm Tầm: “Vào nhóm chat báo cho các vị đạo hữu biết, bảo vệ tốt đệ tử trẻ tuổi!”
Lâm Tầm cũng không hiểu rốt cuộc lão Hoắc đang nói cái gì, nhưng vẫn mở điện thoại ra, chọn “Người một nhà tương thân tương ái”.
“Sư phụ, trong này có tin khác.” Hắn nói.
Lão Hoắc: “Tin gì?”
“Là Thần Cơ chân nhân của Thiên Diễn tông.” Lâm Tầm đọc tin nhắn này lên.
Thiên Diễn – Thần Cơ chân nhân: Đau buồn thông báo, hôm qua xem sao, thấy tử vi ám trầm, thiên lang hừng hực, bất an trong lòng, hôm nay lại tính một quẻ, chính là điềm đại hung.
Nam Chiếu – Hồ Điệp phu nhân: Làm sao? Chân nhân lại để lạc mất đồ đệ?
Thiên Diễn – Thần Cơ chân nhân: Không phải, tại hạ coi chính số mạng thiên địa, chư vị đạo hữu, e rằng gần đây sẽ xảy ra chuyện xấu.
Bỗng chốc trong nhóm chat bàn luận sôi nổi, mọi người đều bắt đầu nói gần đây mình gặp phải chuyện xấu, một chuyện xấu nhất là Nguyên Tiêu tới gần kì thi vào đại học luôn quên tô đáp án.
Đề tài liền chuyển tới trên người Nguyên Tiêu, các trưởng bối rối rít phê bình cậu ta không thể lơ là.
Lâm Tầm chờ bọn họ ít spam đi rồi mới nhắn tin.
Vô Cực – Lâm Toán: Vừa rồi tôi bị đánh, sư phụ nói người này bị ma vật nhập thể.
Trong phút chốc, trong nhóm chat liền nổ tung.
Nam Chiếu – Hồ Điệp phu nhân: Bị thương? Thương ở đâu? Đau không?
Đan Đỉnh – Bích Hải tiên tử: Trời ơi, Tiểu Chanh, cậu ở đâu, tỷ tỷ lập tức gửi đan dược qua cho cậu.
Bão Phác – Thải Hà nguyên quân: Toán Nhi, bây giờ cậu sao rồi?
Trong mười mấy tin nhắn tương tự, chỉ có tin nhắn của Tiêu Dao Tử tiền bối như hạc đứng trong bầy gà.
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: Ma vật?
Lâm Tầm gõ chữ: Tôi không sao, không bị thương, người nọ bị tôi đánh bất tỉnh.
Sau đó, hắn chụp “ma chủng” kia, quay một video ngắn, chuyển vào trong nhóm chat.
Yên tĩnh.
Chừng ba phút, trong nhóm không có một ai nói chuyện.
Ba phút sau.
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: @Toàn thể thành viên, thịnh hội luận pháp mở trước thời hạn, mời chư vị đạo hữu hai ngày sau lập tức tới núi Thanh Thành tập hợp.
Tôi sẽ lập tức nói với nhân viên quản lý của khu, đóng kín cảnh khu núi Thanh Thành trong thời gian thịnh hội luận pháp, không cho phép người phàm đặt chân đến.
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: @Toàn thể thành viên, mời chư vị đạo hữu kịp thời mở đại trận hộ sơn, nhất là bảo vệ tốt đệ tử tu vi thấp.
Thanh Thành – Đan Dương tử: Nhận được.
Cát Lĩnh – Thu Sơn quân: Nhận được.
Nam Chiếu – Miêu Phượng Lê: Nhận được.
…
Chờ trong nhóm chat rốt cuộc dừng lại, Khương Liên cũng tỉnh.
Dựa theo cách giải thích của lão Hoắc, hắn ta vô tội, chẳng qua là bị ma vật phụ thân, nên mới tấn công Lâm Tầm thôi.
Lâm Tầm nhìn đầu Khương Liên sưng vù, suy nghĩ sau hôm nay hắn ta sẽ càng ngốc, trong lòng tràn đầy áy náy.
Khương Liên: “Tôi…”
Chỉ thấy hắn ta khó khăn mở mắt ra: “Tôi… sao thế?”
Lâm Tầm cởi trói cho hắn ta, vạch chăn ra: “Anh Khương, thật xin lỗi.”
“Hả…?” Khương Liên giống như còn chưa tỉnh ngủ, lấy tay chạm vào đầu một cái, trong phút chốc cả người co rụt lại: “Đau quá!”
Lâm Tầm đang vắt hết óc suy nghĩ nên giải thích như thế nào, chỉ thấy lão Hoắc nhắm hai mắt lại, mở ra, khí chất cả người đột nhiên hòa ái hẳn: “Tôi là Hoắc trung y ở trên tầng các cậu.”
Khương Liên “…Hả?”
Lão Hoắc trung y tóc bạc râu trắng, tiên phong hạc cốt, mặc Đường trang() màu đen, trầm ngâm một hồi, bắt đầu ăn nói bừa bãi: “Vừa rồi cậu đột nhiên nổi cơn điên, lăn lộn khắp nhà, ba người Tiểu Lâm mới nhanh chóng lên gọi tôi xuống bắt mạch cho cậu.”
() Đường trang:
Vừa nói vừa sờ đầu Khương Liên, nhìn vết thương của hắn ta: “Haiz, lại đập đầu mình thành như vậy.
Thôi, tôi cho cậu một bộ thuốc dán, ba ngày sẽ tốt.”
Khương Liên còn chưa phản ứng kịp, chỉ có thể nói theo bản năng: “Cảm… cảm ơn bác sĩ.”
Ánh mắt hắn ta mê man, nhìn khắp bốn phía, đột nhiên thấy được cục sương đen ở góc tường, ngẩn người: “Kia…!”
Lão Hoắc lanh tay lẹ mắt, chém một chưởng vào sau gáy hắn ta!
Khương Liên lập tức hôn mê tiếp..