Lâm Tầm giật mình ngồi dậy khỏi khoang, lão Hoắc túm hắn lên, hắn quay người leo xuống đất, liếc nhìn sư phụ, rồi đồng thời chạy nhanh ra ngoài.
Cửa phòng mở, bọn họ ba chân bốn cẳng chạy lên tầng, cửa phòng tầng bốn cũng đang mở rộng, phòng khách không có ai cả, tất cả mọi người đều tập trung trong phòng cất giữ kiếm Xích Tiêu Long Tước, nghị luận ầm ĩ.
Lâm Tầm đi theo sư phụ luồn lách qua đám người đến phía trước — chỉ thấy trong quan tài ngọc cất giữ kiếm Xích Tiêu Long Tước còn mỗi cái vỏ trống rỗng.
Vốn dĩ thanh kiếm được cắm vào đáy, nhưng bây giờ ngay cả cái đáy cũng bị nạy ra, quan tài ngọc là hình chữ nhật dựng thẳng, lúc này lại không có đáy, trông y như một cái “cửa” — có lẽ có thể lấy một chữ Hán để hình dung trạng thái này một cái sinh động, ví dụ như chữ “Cương” (冈) bỏ gạch chéo ở giữa, nhưng việc này đã chạm tới điểm mùtri thức của Lâm Tầm, hắn không biết đây có phải một chữ Hán hay không.
Lão Hoắc nhanh chân đi đến bên cạnh Tiêu Dao Tử: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Dao Tử cau mày, trong vòng một đêm trên mặt giống như xuất hiện thêm mấy nếp nhăn, khóe miệng kéo căng thành một đường thẳng, lông trắng trên cây phất trần trong tay chỉ còn lại một nửa, chắc là bị ông vặt sạch.
Một đệ tử trẻ tuổi sau ông đứng ra: “Bẩm Thanh Sơn chân quân, chúng tôi cũng không biết nó biến mất như thế nào.
Chỉ là buổi sáng sau khi chưởng môn thức dậy đi ra kiểm tra theo thường lệ, thấy đệ tử bảo vệ kiếm ngã xuống đất bất tỉnh, thần kiếm đã không cánh mà bay.”
Lão Hoắc nói: “Lần gần đây nhất ông ấy đi xem kiếm là lúc nào? Trận pháp bảo vệ đâu?”
Đệ tử nói: “Chưởng môn mới đi xem kiếm vào sáng sớm hôm qua, sau đó liền cùng ra ngoài tham gia hội chợ khoa học kỹ thuật với các tiền bối khác, đệ tử hộ kiếm còn tỉnh táo.
Trận pháp bảo vệ không có dấu hiệu khởi động.”
Lão Hoắc: “Vậy thì lạ quá.”
Lại nghe bên cạnh có tiếng vang, là một trong bốn đệ tử hộ kiếm ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh bị đánh thức.
Tiêu Dao Tử bước nhanh đi qua, hỏi hắn ta có nhìn thấy cái gì khả nghi không, bắt đầu mất đi ý thức từ lúc nào.
Hai mắt đệ tử này dại ra, năm phút sau mới chậm rãi tỉnh lại, lại hỏi cái gì cũng không biết, chỉ nhớ rõ giữa trưa còn ngồi chơi game với các sư huynh đệ, tụt mất hạng — xem ra là buổi chiều bị đánh lén.
“Nhìn như vậy, là buổi chiều lúc chúng ta ra cửa, phòng thủ nơi đây yếu kém, bị ma vật đánh lén.” Tiêu Dao Tử gần như bứt hết một bộ râu, nói: “Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, không ngờ cảnh giới và linh trí của ma vật đã cao đến trình độ này rồi? Biết kiếm Xích Tiêu Long Tước chính là thần khí để giới tu chân chúng ta đối phó với Ma Giới, nếu thần khí đã bị bọn chúng kéo vào khe hở, Ma Giới nguy rồi!”
Lão Hoắc nói: “Khe hở mới xuất hiện, vì sao đại trận Chu Thiên Tinh Đấu lại không có phản ứng?”
“Có phản ứng.
Ông quên rồi sao? Lúc chúng ta đến xem hội chợ khoa học kỹ thuật, ma khí lại như phù dung sớm nở tối tàn, có lẽ ngay lúc đó đã có ma vật thoát ra từ trong cái khe.”
Nói rồi, Tiêu Dao Tử đưa mắt nhìn sang Lâm Tầm: “Lâm Toán, cậu có nhìn thấy không?”
Lâm Tầm vốn đang nhìn quan tài thật lâu, nghe vậy nhìn về Tiêu Dao Tử: “Tiền bối, tôi cảm thấy, người trộm kiếm Xích Tiêu Long Tước không nhất định là ma vật.”
Tiêu Dao Tử: “Nói thế nào?”
Lâm Tầm: “Trước đó, ma vật chưa từng ngấp nghé kiếm Xích Tiêu Long Tước.”
“Việc này cũng khó nói.” Tiêu Dao Tử phản bác hắn: “Đại khái là linh trí của ma vật dần dần tăng trưởng, biết kiếm Xích Tiêu Long Tước là khắc tinh của bọn chúng, lại cảm ứng được vị trí, cho nên đến đây cướp đoạt.”
“Không phải.” Lâm Tầm cau mày: “Trước kia lúc ma vật không có linh trí, cũng biết quấn lấy tôi tấn công mãi.”
“Vậy theo ý cậu, chẳng lẽ là nội ứng nhân gian?” Sắc mặt Tiêu Dao Tử dần nghiêm lại.
“Xin hỏi tiền bối.” Lâm Tầm nói: “Sau khi kiếm Xích Tiêu Long Tước được rèn ra, giao cho núi Thanh Thành bảo vệ, vì sao núi Thanh Thành lại không có… trận pháp có thể cảm ứng được vị trí của thần khí?”
Tiêu Dao Tử: “Chưa bao giờ nghe nói đến.”
“Còn có, lúc ấy kiếm Long Tước mất tích mấy trăm năm, là tôi đánh bậy đánh bạ phát hiện vị trí của nó, nhưng tôi cũng không phải là người đầu tiên phát hiện ra nó.” Lâm Tầm chậm rãi nói.
Tiêu Dao Tử: “Cậu nói là… Kiếm Tông?”
Lâm Tầm: “Không sai.”
Thần khí được giao cho núi Thanh Thành bảo vệ, nhất định núi Thanh Thành đã có sẵn biện pháp phòng hộ.
Dù cho về sau xã hội thay đổi, bọn họ đã vùi nó vào sau núi, thì cũng nên thiết lập trận pháp để người đời sau có thể tìm ra chứ — Tiêu Dao Tử lại không biết gì về việc này.
Cùng lúc đó, lại là Kiếm Tông mưu phản núi Thanh Thành tìm được vị trí của kiếm Xích Tiêu Long Tước trước, hòng cướp đoạt được nó.
Hơn nữa… Theo lão Hoắc nói, Kiếm Tông cũng không phải là dòng bên của núi Thanh Thành, ngược lại hai môn đạo tu, kiếm tu có quyền thế ngang nhau, đều là sức mạnh chính của Thanh Thành.
Bởi vậy, Lâm Tầm suy đoán Kiếm Tông núi Thanh Thành, cũng chính là mạch kiếm tu của Kỳ Vân có nắm giữ một vài truyền thừa mà đạo tu cũng không biết.
Ví dụ như — tìm ra kiếm Xích Tiêu Long Tước như thế nào, hoặc là sử dụng như thế nào.
Cứ như vậy, cũng có thể giải thích được chuyện trận pháp bảo vệ của Thanh Thành không có phản ứng, bởi vì kiếm tu cũng biết dùng pháp môn của núi Thanh Thành.
Chỉ thấy lúc này, Tiêu Dao Tử cũng cảm thấy đúng, đặt phất trần xuống, thấp giọng gầm thét: “Hay cho tên Viêm Dương Tử!”
Viêm Dương Tử, sư phụ Kỳ Vân.
Lão Hoắc chế giễu: “Đảo đi đảo lại, vẫn là các ông đấu tranh nội bộ.
Bao giờ núi Thanh Thành các ông mới trên dưới một lòng như Vô Cực Tông chúng tôi đây.”
Lâm Tầm suy nghĩ có lẽ là bởi vì Vô Cực Tông ít người.
Bên trên là sư phụ hắn, dưới chỉ một mình hắn, đương nhiên là trên dưới một lòng rồi, có muốn đấu tranh nội bộ cũng không có điều kiện.
Nghĩ tới đây, hắn lấy điện thoại ra, dự định liên hệ với Kỳ Vân, màn hình vừa sáng lên lại ngẩn người — rạng sáng bốn rưỡi, Thường Tịch sư huynh gửi tin nhắn cho hắn.
Thường Tịch: Kỳ Vân ở chỗ cậu à?
Một con trỏ chuột vui vẻ:????
Một con trỏ chuột vui vẻ: Gã cũng mất tích sao?
Sư huynh trả lời rất nhanh.
Thường Tịch: Mất tích?
Một con trỏ chuột vui vẻ: Kiếm Xích Tiêu Long Tước cũng mất rồi.
Thường Tịch: …
Một con trỏ chuột vui vẻ: Cùng nhau đi tìm?
Thường Tịch: Được, chờ một lát.
Trường học của sư huynh cách nơi này cũng không xa, rạng sáng lại không bị tắc đường.
Không lâu sau, anh ta đã gõ cửa tầng bốn, bọn họ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khác.
Núi Thanh Thành mất kiếm trong phòng, sư huynh mất cá trong thùng, nhìn có vẻ đều phiền não.
Lâm Tầm rót cho sư huynh một chén trà: “Sư huynh, chuyện ra sao?”
Sư huynh: “Buổi sáng tôi…”
Còn chưa dứt lời, Lâm Tầm đã cảm thấy xấu hổ trước.
Tiêu Dao Tử tiền bối cũng là buổi sáng, sư huynh cũng là buổi sáng, không cảm thấy thức dậy vào : có gì không ổn, mà mình cũng bị kéo từ trong cabin trò chơi ra.
Lại nghe sư huynh tiếp tục: “Khi tôi tỉnh lại, cậu ta đã biến mất.
Cửa sổ trong phòng vẫn còn đóng, không gọi được điện thoại.”
Lâm Tầm: “Nhưng gã chỉ là một con cá, có thể nhảy đi đâu được?”
Chỉ thấy sư huynh khẽ cay mày, muốn nói cái gì nhưng lại dừng lại, dường như rất khó mở miệng, một lát sau mới nói: “Hai ngày trước tôi đột phá cảnh giới, quanh thân có cương khí Phật gia, cậu ta phát hiện ở bên cạnh tôi sẽ có thể duy trì hình người, lại phàn nàn thùng tắm lạnh lẽo cứng rắn, nhất định phải ngủ cùng với tôi.
Bởi vì lấy được sức mạnh của cương khí, cậu ta sẽ không biến về nhân ngư trong vòng một ngày.”
Lâm Tầm: “Nói cách khác, gã tự chạy mất?”
“Nhưng cửa sổ vẫn còn khóa, hơn nữa ban đêm ký túc xá khóa cửa, cậu ta không ra được.” Thường Tịch nói: “Tôi nghi ngờ là dùng thuật thổ độn.”
Lâm Tầm gật đầu: “Vậy chắc là sư phụ gã rồi.
Lần đó ở núi Thanh Thành, Viêm Dương Tử tiền bối cũng dùng phù chú bỏ chạy.”
Nói rồi, hắn cũng thử gọi cho Kỳ Vân, đều có kết quả như Thường Tịch, không ai nghe cả.
Hắn lại tìm chỗ khác, tài khoản mạng xã hội của Kỳ Vân không hề có động tĩnh gì, một fanpage duy nhất mấy ngày gần đây cũng không hoạt động.
Một đệ tử Thanh Thành nói: “Phù độn thổ hao tổn cực lớn, trong một ngày không thể sử dụng nhiều lần liên tục, cũng không thể di chuyển quá xa.”
Lâm Tầm: “Vậy xa nhất là bao nhiêu?”
Đệ tử gãi đầu: “Phải xem thực lực của người sử dụng nữa, tóm lại… không chạy khỏi vành đai năm được đâu.”
Đó cũng là khu vực rất lớn.
Mà bọn họ cầm theo kiếm Xích Tiêu Long Tước, tất nhiên không thể sử dụng giao thông công cộng, ngự kiếm phi hành — càng không được, trong thủ đô còn cấm cả máy bay không người lái, huống chi là người.
Lâm Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời vừa chuyển sang rạng sáng, những chấm nhỏ vẫn còn lấp lóe ở chân trời phía đông, sương mù màu trắng đã bay lên, phả vào những tòa nhà san sát bên ngoà bóng đen lay động.
Thủ đô có vô số con đường, vô số cái đèn đường lóe lên, cũng có vô số tòa nhà, phải làm thế nào để tìm được hai người trong biển người mênh mông này đây?
Lâm Tầm chống cằm.
Mà các tiền bối đã bắt đầu kiểm tra xem có phù chú thuật pháp nào liên quan không.
Ba phút sau, không có kết quả.
Lâm Tầm: “Vậy thì… báo cảnh sát đi.”.