Ngọn Gió Xuân

chương 34: 34: chị em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Er

Beta: TH

Gặp trưởng bối thuận lợi như vậy, Hạ Tiểu Mãn thấy hơi ngoài ý muốn.

Người nhà họ Triệu vô cùng dễ gần, tình huống “gia đình có ý kiến” như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, trái lại còn khiến cô rụt rè.

Không phải Hạ Tiểu Mãn nói ngoa, người nhà họ Triệu thực sự rất hài lòng về cô nên cô cũng cởi mở hơn, cử chỉ lời nói càng thêm tự nhiên.

Triệu Cải Cách thì như tên thiểu năng, toàn bộ cuộc nói chuyện đều ngồi bên cạnh cười toét miệng, dáng vẻ không thể đắc ý hơn.

Bị Hạ Tiểu Mãn âm thầm lườm vài lần, chẳng những anh hoàn toàn không để ý, còn càng ngày càng cười hớn hở.

Trước khi đi, mẹ Triệu còn cho cô rất nhiều quà, đều là đổ để bồi bổ cơ thể, như gelatin, tổ yến gì đó.

Ban đầu Hạ Tiểu Mãn không muốn nhận, dù sao lúc đến cô cũng chỉ mang một ít quà quê, không phải là đồ quý hiếm, mà trước khi về lại mang nhiều đồ như vậy thì thật không có ý tứ.

Nhưng bên cạnh cô còn có Triệu Cải Cách, căn bản không cho cô cơ hội từ chối, thay mặt cô nhận hết tất cả, còn khoe khoang nói: “Nhìn mẹ anh thương em chưa kìa, đúng là còn thân thiết hơn cả đứa con trai là anh đây.

Đừng khách sáo, cứ cảm ơn mẹ chúng ta là được.”

Hạ Tiểu Mãn: “…” Đừng một câu mẹ chúng ta hai câu mẹ chúng ta được không? Không xấu hổ sao?

Kết quả lại thấy mẹ Triệu cười hiền, nuôi con trai ba mươi năm cuối cùng thì nó cũng sắp cưới vợ rồi.

Hạ Tiểu Mãn lập tức có chút dở khóc dở cười.

Triệu Cải Cách thấy cô hình như không vui lắm, lúc trên xe trấn an cô một câu, nói: “Sức khoẻ chị anh hơi yếu, mấy thứ này nhà anh rất nhiều, cho em cũng không sao, đừng bận tâm.”

Hạ Tiểu Mãn toàn thấy anh an ủi mình, cười cười cảm ơn, nhận lấy mấy món đồ kia.

Hôm đó trở về, Triệu Cải Cách ở lại luôn nhà cô, giống như con lười ôm cô từ phía sau không buông, cô đi đâu anh theo đó.

Hạ Tiểu Mãn bị anh quấn lấy phát phiền, cười mắng anh một câu, “Anh không nóng sao?”

Anh cọ cọ bên má cô, cười vô cùng dịu dàng nói: “Chút nữa tắm xong sẽ không nóng.” Tay còn đang sờ soạng bụng cô.

Ý đồ của anh, người mù cũng nhìn ra.

Hạ Tiểu Mãn không kiềm được đỏ mặt, nhưng không từ chối.

Dù sao cô cũng hai mươi sáu rồi, cũng không còn nhỏ nữa…

Nhiều nhất thì gác lại sự khẩn trương đi.

Kết quả tối hôm đó, Triệu Cải Cách bị gọi về bệnh viện, cơm cũng không kịp ăn, đêm đó cũng không về.

Nghe nói là có một bệnh nhân tình trạng không tốt lắm, đến lúc sắp xếp làm phẫu thuật.

Đêm đó, Hạ Tiểu Mãn không biết sao lại nhớ Triệu Cải Cách, đờ đẫn cả đêm ngủ không ngon.

Chủ nhật hôm sau, mặt trời lên đỉnh cô mới mở mắt ra, loay hoay mở khóa điện thoại, lập tức bị một tin nhắn WeChat làm giật mình ngồi dậy.

Là chị của Triệu Cải Cách – Triệu Vân, hẹn cô hôm nay đi dạo phố ăn cơm.

May mắn thời gian hẹn là buổi chiều, nếu không cô xác định không đến kịp buổi hẹn.

Vội vã trả lời tin nhắn, nói mình có thời gian, hai người quyết định gặp mặt địa điểm xong, Hạ Tiểu Mãn lại nằm trên giường cho tỉnh táo lại, sau đó mới bò dậy rửa mặt chải đầu.

Trong lòng thầm nghĩ không biết chị của Triệu Cải Cách hẹn cô có phải là có chuyện gì không.

Bằng không hôm qua các cô mới gặp nhau, ngày hôm sau đã hẹn cô đi dạo phố.

Hạ Tiểu Mãn không biết có chuyện gì mà Triệu Vân không thể nói với cô trước mặt Triệu Cải Cách, nên trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.

Cô không nghĩ Triệu Vân tới để làm gậy đánh uyên ương.

Triệu Vân là một cô gái dịu dàng và biết kiềm chế, sẽ không trước mặt làm vẻ này nhưng sau lưng lại khác.

Chính vì như vậy, cô càng không biết rốt cuộc là có chuyện gì.

Triệu Vân hẹn cô ở một nhà hàng cơm Tây, lúc cô đến đã thấy Triệu Vân ở đó, ngồi cạnh cửa sổ.

Hạ Tiểu Mãn nhìn cô ấy qua cửa sỏ sát đất, càng cảm thấy dịu dàng, tóc màu trà uốn xoăn lại càng thêm nét hiền hoà, khuôn mặt trắng trẻo đầy quyến rũ.

Cô không hiểu, vì sao cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn còn độc thân.

Lẽ ra, người theo đuổi cô ấy phải xếp hàng từ đấy đến cuối đường chứ.

Nhưng cô lại không hề nhìn thấy?

Người bên cửa sổ như phát hiện ra gì đó mà quay đầu lại, thấy cô còn cong môi nở một nụ cười ấm áp, hình như còn đang mở miệng gọi cô vào.

Hạ Tiểu Mãn gật đầu cười với cô ấy, khuôn mặt đỏ lựng, đẩy cửa phòng ăn bước vào trong.

“Ngại quá, em tới muộn.”

Trên mặt cô hơi ửng đỏ, có thể nhìn ra cô thật sự cảm thấy áy náy và ngượng ngùng.

Triệu Vân cũng rất thích, cảm thấy nhất định cô gái này rất đơn thuần và lương thiện.

“Chị cũng vừa đến thôi, ngồi đi, xem muốn ăn gì không.”

Nói chuyện đúng như một người chị cả, Hạ Tiểu Mãn hơi không quen, cảm giác như một người chị trong nhà.

Có thể thấy nhà họ Triệu tiếp nhận cô còn nhanh hơn cả cô tiếp nhận bọn họ.

Cô cười nói: “Em ăn gì cũng được, chị gọi đi ạ.”

Cô không nghĩ nhiều, Triệu Vân lớn hơn cô mấy tuổi, bình thường ăn cơm với đồng nghiệp lớn tuổi, cô cũng muốn gọi một tiếng chị, không nói đến Triệu Vân lại là chị của Triệu Cải Cách.

Ai biết Triệu Vân nghe xong thì lập tức nở một nụ cười thật tươi, ngọt ngào đáp: “Ôi! Em ngoan quá, đứa em trai kia từ nhỏ đến lớn không hề gọi chị một tiếng chị ngọt như vậy.”

Hạ Tiểu Mãn vô cùng lúng túng, đáy lòng yên lặng lau mồ hôi.

Hai người gọi đồ ăn rồi ngồi trò chuyện.

Triệu Vân là một dịu dàng mà thẳng thắn, uống ngụm nước rồi cười mở miệng nói: “Có phải cảm thấy kỳ lạ vì hôm nay chị hẹn em không?”

Hạ Tiểu Mãn vuốt tóc bên tai, trên mặt có một tia lúng túng vì bị người ta nhìn thấu tâm tư, thẹn thùng đỏ mặt nói: “Cũng không có ạ…”

Triệu Vân cười cười: “Là vì chị gấp gáp.

Kỳ thực cũng là bởi vì rất thích em, sợ một ngày nào đó đứa em trai không biết điều kia lên cơn động kinh mà dọa em chạy mất, cho nên muốn hẹn em thì phải lập tức hẹn.”

Hạ Tiểu Mãn lúng túng, giác quan của Triệu Vân và Triệu Cải Cách thật không hổ là chị em ruột, chỉ cần nói chuyện là khiến người khác không biết tiếp lời.

Triệu Vân cười ha ha, nói: “Không ngờ em trai của chị có thể tìm được một cô bạn gái lanh lợi như vậy, nói cho chị biết, sao em lại đổ thằng nhóc đó?”

Vẻ mặt tò mò và thẳng thắn kia khiến Hạ Tiểu Mãn dở khóc dở cười.

Cô nên trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói là ngay từ đầu đã bị hình tượng nhã nhặn của em trai cô ấy lừa?

Nói thật, cô hơi khó mở miệng.

Triệu Vân hình như có thể đọc được cô nghĩ gì nhờ mấy biểu cảm phong phú trên mặt cô, lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc quái dị nói: “Không phải thực sự bị nó lừa mắc câu chứ?”

Hạ Tiểu Mãn: “…” Che mặt.

Triệu Vân: “…” Trong lòng âm thầm khen Triệu Cải Cách, em trai của cô thực sự là người giỏi giang.

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn mà các cô gọi vừa nãy lên, Triệu Vân cười híp mắt kêu Hạ Tiểu Mãn ăn cơm.

Hai người tán gẫu ăn uống xong, Triệu Vân khéo léo cảm thán: “Chị thực sự rất vui khi em trai mình có thể tìm được bạn gái là em như vậy, thân là chị gái, kỳ thực chị mắc nợ thằng nhóc quá nhiều.”

Hạ Tiểu Mãn ngẩn ra, chậm rãi buông đũa xuống.

Triệu Vân lại cười, nói với cô: “Không cần dừng đũa, ăn tiếp đi.” Thuận tiện gắp thức ăn cho cô.

Hạ Tiểu Mãn lại cầm đũa lên, vừa để đũa trong bát cơm để làm dáng một chút, lại vừa nghiêm túc nghe cô ấy nói.

Triệu Vân thấy cô không ăn cơm cũng không ép, chỉ nói: “Em đừng nhìn nó lớn như vậy, thoạt trông suốt ngày một bộ dạng không biết điều, kỳ thực nó cũng chỉ là ở trước mặt người thân mới như vậy thôi, đối với người ngoài lại vô cùng nghiêm túc.

Lúc làm việc lại càng cẩn thận tỉ mỉ và cẩn trọng, áp lực trong lòng nó rất lớn, có đôi khi chị nhìn nó giả vờ nhẹ nhõm trước mặt chúng ta, trong lòng vô cùng đau.”

Hạ Tiểu Mãn không hiểu lắm.

Triệu Vân mỉm cười nói cho Hạ Tiểu Mãn, nói: “Chị có bệnh tim bẩm sinh.”

Hạ Tiểu Mãn giật mình, đôi đũa trong tay nhất thời rơi xuống, cô kinh ngạc đến nỗi có chút hoảng loạn, nói: “Em… Em không có nghe anh ấy nói qua…”

Cũng không phải hoàn toàn không nói qua, trong một lần, anh đã nói chị anh sức khỏe yếu, nhưng lại nói dưới tình dở khóc dở cười, cô vẫn cho là anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

Triệu Vân ý bảo cô đừng để bụng, nói: “Hồi bé chị vẫn rất khoẻ, người nhà cũng không ngờ chị lại có căn bệnh này.

Lúc ấy, em trai chị học lớp mười, đó là lần đầu tiên chị phát bệnh.”

Không biết cô ấy nghĩ đến điều gì mà cười rộ lên, nói: “Hồi bé thằng nhóc rất nghịch, trốn học, đánh nhau, hút thuốc, ra tiệm net gì đó đều làm.

Lúc học lớp mười, nó bị giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại về nhà, nói nó lại trốn học đi chơi.

Lúc đó trong nhà chỉ có một mình chị, chị vừa vội vừa tức đi tìm, chạy mấy vào mấy tiệm net nó thường xuyên tới mới tìm được.

Nhưng lúc đó nó quá mức bướng bỉnh không chịu nghe lời, lại đang chơi game cùng bạn bè, bị chị mắng nên vô cùng ngại ngùng, không chịu trở về nhà với chị, còn theo đám đó chạy mất.

Lúc ấy chị thực sự tức giận, lập tức đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi.

Sau đó cảm thấy tim không thoải mái thì đã không còn kịp, ở ngay phía sau mấy mét ngã xuống trước mắt nó.

Lúc đó mặt thằng nhóc bị dọa trắng bệch.”

Triệu Vân cười cười, nói với Hạ Tiểu Mãn: “Cũng chính là lần đó, chị mới biết được mình bị bệnh tim bẩm sinh.”

Hạ Tiểu Mãn nhất thời không biết nên nói gì mới phải, tâm trạng phức tạp im lặng.

Triệu Vân nói tiếp: “Chúng ta đều biết, bệnh tim bẩm sinh là từ trong bụng mẹ đã có, sớm phát bệnh hay không chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng nó lại đổ tất cả lỗi lên đầu mình, cảm thấy vì nó mà chị mới bị bệnh.”

Cô nói xong thì cười.

Hạ Tiểu Mãn lại không cười nổi, mặc dù cô chỉ là con một, không có anh chị em ruột, nhưng cũng có thể hiểu được trong lòng Triệu Cải Cách sẽ vô cùng đau đớn và hối hận.

Nếu như lúc trước anh không trốn học, không chạy đi lúc chị mình tìm được anh rồi khuyên bảo, vậy có phải chị sẽ không phát bệnh không?

Có lẽ cả đời sẽ mãi mãi khỏe mạnh thì sao? Dù sao gia đình họ có điều kiện, ba mẹ anh nuôi dưỡng chị ấy tốt như vậy.

Nếu như lúc trước anh ngoan một chút, có lẽ tất cả chuyện đó sẽ không phát sinh thì sao?

“Vậy anh ấy làm bác sĩ…?”

Triệu Vân gật gật đầu, nói: “Là vì chị.

Sau lần đó, nó không bỏ học nữa, cũng không khiến chị tức giận, mỗi ngày đều chuyên tâm học tập.

Lúc nó học đến lớp , chị đa số đều ở bệnh viện, mặt mũi tái nhợt, người gầy yếu, thực sự khiến thằng bé chịu kích thích rất lớn.

Năm lớp mười hai, chị thấy rất nhiều sách y học trong phòng nó, tất cả đều về bệnh tim, sau đó nó đã thi đỗ học viện y khoa, trở thành bác sĩ.”

Hạ Tiểu Mãn gật đầu, không có gì thấy khó hiểu.

“Vậy bây giờ sức khỏe chị thế nào rồi?”

Triệu Vân hơi mỉm cười, nói: “Tuy không chữa khỏi nhưng rất ổn định, em xem bây giờ chị không phải rất tốt sao?”

Hạ Tiểu Mãn nhìn trạng thái cô ấy quả thật không tệ, trong lòng nhẹ nhõm, thở phào một hơi.

Triệu Vân nói: “Hôm nay chị hẹn em ra đây chỉ là muốn nói cho em biết.

Em đừng nhìn bề ngoài không đứng đắn của thằng bé, kỳ thực nó sống rất tình cảm và có trách nhiệm.

Nhiều năm như vậy, chị cũng không thấy nó nói qua bạn gái gì.

Lúc nói muốn đưa em về nhà ra mắt, chị vô cùng kinh ngạc, còn không dám tin.”

Hạ Tiểu Mãn hơi ngượng ngùng, cười cười.

Triệu Vân rất vui mừng, nhìn cô nói tiếp: “Chị hy vọng sau này có em bên cạnh sẽ khiến nó vui vẻ hơn, tận hưởng cuộc sống của riêng mình.”

Mấy năm nay, em trai vì bệnh của cô phải trả giá rất nhiều thời gian.

Có đôi khi, cô cũng hoài niệm em trai mình thời cấp ba, bướng bỉnh không chịu nghe lời, thích làm gì tuỳ ý và đầy kiêu ngạo.

Hạ Tiểu Mãn hơi ngẩn ra.

HẾT CHƯƠNG .

Truyện Chữ Hay