Ngọn Gió Xuân

chương 19: 19: ý định muốn để cô khổ sở trong lòng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nấm

Beta: Er, TH

Hạ Tiểu Mãn không biết người khác yêu đương như thế nào, dù sao chuyện tình cảm của cô có chút kì lạ.

Gặp nhau ba lần đã rơi vào bể tình, ngọt ngào chưa được mấy ngày thì “bùm” cái đã thành yêu đương cháy bỏng.

Nghĩ tới màn mở đầu kiểu này thì Hạ Tiểu Mãn sốt ruột, nhưng người đàn ông bên cạnh cô dường như lại không bị ảnh hưởng chút nào, mỗi ngày không biết mệt đi theo cô nói chuyện tình cảm.

Rõ ràng hai người đang yêu say đắm nhưng tình trạng của hai người lại khác nhau hoàn toàn.

Một người sốt ruột như cỏ mọc um tùm trong lòng, một người lại xán lạn như mặt trời ngày xuân.

Cô nhất định phải nói chuyện về tình yêu không thật này.

Khó chịu.

Sau khi bại lộ bản chất trước mặt cô, người này càng thêm phóng đãng không kiềm chế được.

Trước đây gửi tin nhắn cho cô trên Wechat đều rất đứng đắn, dù là lời tâm tình cũng nói rất ẩn ý lại đầy trêu chọc.

Bây giờ nói mấy lời tâm tình thì đậm mùi “gạ gẫm”.

Cải Cách: [Em yêu à, em đang ở đâu?]

Hạ Tiểu Mãn đang gõ chữ trên máy tính, nhìn thấy tin nhắn nên tiện tay gửi lại một câu, “Ở nhà.”

Gần đây tần suất người này gửi tin nhắn trên WeChat như bộc phát, mạnh mẽ y như sư tử tấn công, còn cố gắng hết sức nói mấy lời lời vô nghĩa.

Cải Cách: [Không phải, là ở trong lòng của anh.]

Tay Hạ Tiểu Mãn run lên: “…” Người này học mấy quyển viết về ái tình hả.

Điện thoại lại “ting” và rung lên, bạn trai cần được nghiên cứu xem xét thêm: [Nhớ em hôn gió].

Không muốn nhắn lại thì phải làm sao đây?

Cũng may anh không nhắn tiếp, chắc là lại bận rồi.

Nên Hạ Tiểu Mãn để đó không quan tâm.

Một lát sau, điện thoại lại “ting” và rung, Hạ Tiểu Mãn vừa gõ thêm được một đoạn mới nên nhìn qua một chút.

Cải Cách: [Anh bị bệnh.]

Ngón tay Hạ Tiểu Mãn dừng lại, hai ngày trước còn vui vẻ muốn dẫn cô đi trượt tuyết, sao lại bị bệnh?

Mà hôm qua tuyết lại rơi nhiều.

Ngón tay cô động đậy, trả lời lại một câu: [Bị cảm?]

Gần như ngay sau khi tin nhắn này gửi qua thì bên kia đã nhắn lại.

Cải Cách: [Nghiêm trọng hơn cả cảm mạo.]

Hạ Tiểu Mãn lờ mờ phản ứng kịp, chắc là một đoạn cợt nhả tiếp theo đây.

Quả nhiên.

Cải Cách: [Bệnh tương tư.]

Cải Cách: [Tương tư thấu xương tuỷ, thuốc và kim châm không có tác dụng đáng thương ôm ngực].

Hạ Tiểu Mãn: “…” Cô có thể tưởng tượng ra được khi gõ đoạn này, khóe môi người đàn ông hơi nhếch và đuôi lông mày nhướng lên.

Cuối cùng, Hạ Tiểu Mãn không thể thắng được anh, đồng ý buổi tối sẽ ăn cơm cùng nhau thì người này mới yên phận đi làm.

Cô cảm thấy, cô thích bạn trai lịch sự và nho nhã trước kia hơn.

Có lẽ không bao lâu nữa đoạn tình yêu này sẽ kết thúc.

Cô thấy hơi mất mát.

Bữa tối ăn ở một nhà hàng Pháp.

Nhà hàng xây dựng cạnh dòng sông, phong cách cao cấp.

Vô cùng hữu tình.

Những chiếc đèn lồng sáng rực rỡ khi màn đêm buông xuống, ánh đèn phản chiếu lên mặt nước sông trong vắt.

Bên trong nhà hàng được trang hoàng lộng lẫy, lát bằng đá cẩm thạch và thuỷ tinh, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh và ấm áp mà không mất đi sự ái muội.

Trên mỗi bàn ăn đều đốt nến, hai người nhìn nhau qua ánh nến óng ánh, trái tim dường như xích lại gần nhau hơn.

Hạ Tiểu Mãn không chắc chắn có phải anh chủ ý chọn nhà hàng này không, nhưng có thể cảm giác được anh dụng tâm.

Nói không cảm động là giả.

Có điều chút cảm động này không duy trì được bao lâu, người này đưa cô xuống dưới tầng thì hiện nguyên hình.

Ấn cô vào ghế trong xe, hôn cô đến đầu óc trống rỗng, cả người như lọt vào sương mù.

Cô hừ hừ hai tiếng, dùng sức đẩy anh ra.

“Anh… Anh đàng hoàng một chút.” Cô lên tiếng trách mắng nhưng giọng lại mềm mại như kẹo bông tan chảy, liếm vào còn vương vị ngọt.

Triệu Cải Cách bị đẩy ra, hơi thở cũng hơi dồn dập nhưng không nỡ buông cô ra, ôm cô không buông tay, cọ cọ ở hõm vai của cô y như một chú chó lớn.

Anh cúi đầu nhìn cặp mắt ướt át của cô, vứt liêm sỉ, cúi đầu thấp giọng nỉ non, “Cho anh hôn nhẹ đi…”

Khẽ nói một câu như vậy rồi mặc kệ cô từ chối hay đồng ý, lại lần nữa ngậm cánh môi đỏ chót của cô, chiếm lời hết có thể.

Eo Hạ Tiểu Mãn mềm nhũn.

Đến lúc tay anh lại giở trò, Hạ Tiểu Mãn dùng chút lý trí còn sót lại, dùng sức đẩy anh ra, đồng thời quay đầu không cho anh hôn, để hơi thở nóng rực của anh phả vào bên tai và cổ.

“Thế là đủ rồi! Em muốn xuống xe…” Cô tránh né, khuôn mặt đỏ au, hơi tức giận.

Anh làm gì vậy? Cô vẫn chưa xác định tâm ý mà anh cứ cơ hội như vậy.

Triệu Cải Cách cảm thấy vẫn chưa đủ!

Anh lại dùng sức hôn cô sau đó mới buông cô ra, nản lòng tựa đầu lên vai cô, hơi thở bình phục, miệng lại không cam lòng hỏi: “Tiểu Mãn, chừng nào thì tối em mới mời anh lên trên nhà ngồi một lúc đây?”

Khát vọng trong giọng điệu biểu hiện quá rõ ràng.

Hạ Tiểu Mãn nghĩ cô điên mới có thể dẫn sói vào nhà.

Cô đẩy anh, “Đứng dậy, anh còn như vậy em sẽ không ra ngoài với anh đâu.”

Không ngả bài thì còn có ý, bây giờ càng tệ hơn.

Triệu Cải Cách nắm lấy ngón tay mềm mại của cô, tội nghiệp nói: “Tiểu Mãn, em không thể làm thế với anh, anh là một người đàn ông trưởng thành, có chút nhu cầu cũng bình thường mà, huống chi lại là em.”

Đáy lòng Hạ Tiểu Mãn xì một tiếng đầy khinh bỉ, thật không biết xấu hổ!

Cô không muốn thảo luận với anh mấy đề tài thế này, sợ mình bị anh dụ dỗ.

Người này rất xấu, quyết không thể bị lừa gạt bởi vẻ ngoài đáng thương của anh được.

Cô chuyển chủ đề, nói cho anh biết một tin, “Sắp sang năm mới rồi mà em lại không có việc làm nên dự định qua mấy ngày nữa sẽ về quê.”

Anh quả nhiên bị thu hút, lập tức buông cô ra, nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Lúc nào về?” Giọng điệu bình thường nhưng trong mắt lại như ẩn giấu con thú, cảnh giác nhìn cô, hình như sợ cô một đi không quay lại.

Hạ Tiểu Mãn nói cho anh biết, “Thứ hai tuần sau.” Hôm nay đã là thứ tư.

Thực tế còn tầm mười ngày mới đến Tết Nguyên Đán, cô vốn định hai ngày nữa mới nói với anh, nhưng không biết sao tối nay anh lại quá quấn người, chỉ có thể nói trước để dời sự chú ý của anh sang chuyện khác.

Quê cô không ở thành phố S, về quê để đón năm mới không có gì đáng trách, anh không thể ngăn cản được.

Yết hầu anh lăn lăn, lực nắm cánh tay cô vô thức siết chặt hơn, lại hỏi một câu, “Vậy dự định lúc nào sẽ về đây?”

Hạ Tiểu Mãn cúi đầu, thật sự không dám nhìn vẻ mong đợi trong mắt anh và cả sự khẩn trương kín đáo ấy.

Cô thì thào, do dự nói: “Chưa nghĩ ra, có thể là qua Tết Nguyên Tiêu.”

Cô không phải trốn tránh, chỉ có điều sau khi tốt nghiệp rồi đi làm, thì đã mấy năm cô không ở nhà đón Tết Nguyên Tiêu.

Năm nay đúng dịp không có việc làm nên cô muốn ở nhà để dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.

Sấm sét giữa trời quang.

Sắc mặt Triệu Cải Cách trắng xanh, nom hơi khó nhìn.

Cái nóng bỏng của nụ hôn trước đó trong nháy mắt nguội đi, bầu không khí trong xe có chút chán chường.

Giống như sau màn pháo hoa thì trời đêm lại quay về với vẻ cô đơn và hiu quạnh.

Anh không ôm cô nữa, xoay người lại ngồi vào ghế điều khiển.

Anh cũng không nhìn cô, tay đặt trên vô lăng, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hạ Tiểu Mãn không hiểu vì sao cũng có chút khó chịu, có lẽ do cô không đành lòng nhìn anh như vậy, do dự giải thích, “Không phải vì em muốn tránh anh, anh đừng hiểu lầm…”

Cô nói được một chút, đáy lòng hơi mất tự nhiên.

Tuy không phải cố ý muốn tránh anh nhưng cô không nghiêm túc nghĩ về cảm nhận của anh cũng có.

Nếu như hai người họ còn ngọt ngào như trước đây, cô dám khẳng định cô sẽ không về quê sớm như vậy mà ít nhất sẽ nghĩ đến việc ở lại với anh thêm mấy ngày.

Nói cho cùng, mức yêu thích trong lòng cô với anh đang chậm rãi rơi xuống.

Triệu Cải Cách yên lặng một lúc, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, Hạ Tiểu Mãn mới nghe thấy anh lên tiếng, anh mỉm cười và nhìn cô nói: “Được, hôm thứ hai anh đi tiễn em.”

Anh không nói thêm gì nữa, siết chặt vô lăng, gân xanh nổi lên trên tay.

Hạ Tiểu Mãn không dám nhìn anh, đáy lòng đầy khổ sở.

Cô cảm giác mình khác người.

Nếu như không thích thì dứt khoát chia tay là được rồi.

Nhưng cô không muốn chia tay với anh, lại không chân thành với anh.

Cô thấy mình có lỗi với anh.

“Triệu Cải Cách, nếu không…”

Cô buồn bã lên tiếng nhưng lại bị Triệu Cải Cách bỗng nhiên chồm qua, cúi xuống nhẹ nhàng chạm vào môi của cô, chặn đứng lời cô muốn nói.

Giọng anh dịu dàng, vui đùa mà cảnh cáo, nói: “Hạ Tiểu Mãn, chuyện khác thì thôi nhưng đừng nói lời chọc anh tức giận.”

Trên mặt anh tươi cười nhưng trong mắt lại như con thú nhe nanh múa vuốt, tàn bạo nhìn cô chằm chằm.

Như thể nếu cô không nghe lời cảnh cáo của anh thì con thú kia sẽ lao tới một ngụm nuốt cô ngay.

Hạ Tiểu Mãn nhìn anh, bĩu môi.

Cảm thấy anh xấu thật, lúc thì làm vẻ bi thương khiến cô thấy mình là ả phụ nữ tệ hại.

Lúc thì lại bá đạo cắt lời của cô.

Ý định của anh là khiến cô thấy lòng khổ sở.

Hình như anh lại nghĩ thông suốt điều gì, cười vang: “Này thì có tính là gì, không phải đợi mỗi người thôi sao? Anh đợi được!”

Anh quả quyết nói.

HẾT CHƯƠNG .

Truyện Chữ Hay