Edit: Phong Lữ
Hôm nay thời tiết tốt đến khó tưởng tượng, nắng mặt trời chói mắt thật sự, không may là hôm nay tới phiên tôi gác cửa. Tôi nhịn không được xoa xoa trán đổ mồ hôi, cố gắng nép vào trong trạm, lưng mát lạnh do đổ mồ hôi, thời tiết chán dễ sợ. Hai hôm trước khi tôi nghỉ thì trời đầy mây, làm hại tôi ở nhà muốn mốc meo hết hai ngày. Giờ tới khi tôi đi làm thì trời nắng chói chang, tôi không thể không hoài nghi ông trời có phải đang muốn trêu ngươi tôi hay không. Nhưng mà tôi biết đáp án rất nhanh, không sai, chắc chắn là đang trêu tôi rồi!
Còn chưa hết say nắng đã thấy sếp, đúng vậy, sếp bộ phận bảo an cười tủm tỉm nói với tôi: “Thẩm Thu à, bình thường biểu hiện của cậu tốt nhất, bây giờ cậu qua gác giúp thằng nhóc bị cảm nắng kia chút đi! Cho cậu thêm phí tăng ca!” Nói xong còn vỗ vỗ vai tôi cổ vũ. Nếu là việc nhẹ thì ông đời nào dùng phí tăng ca dụ tôi, tôi thầm nghĩ.
Tôi thở dài đi đến chỗ nắng gắt tới độ mở mắt không ra, xem như cố gắng mở to mắt, mặt vô cảm nhìn chằm chằm đâu đó rồi đơ người. Phơi da dưới nắng rất nóng rát nhưng ở trong quân đội nên cũng sớm quen rồi.
Không biết khi nào, trước mặt tôi xuất hiện hai người, hẳn là nam, đôi mắt đáng thương cố gắng bảo tôi thế. Sau đó tôi nghe được một giọng quen thuộc, dịu dàng thanh tao? Á à, chẳng qua đó chỉ là thủ đoạn che giấu nội tâm dơ bẩn hoy.
“Ồ! Chưa chết à!” Trần Tu Dật nói thế, không hề có một chút áy náy nào, người để ý đều nghe ra anh ta đang tiếc.
“Ừ ha! Đúng vậy! Nhờ phúc của ngài mà không chết! Nhặt về một cái mạng nhỏ.” Tôi ở trong lòng “Đệt” một tiếng, tâm tình cực kém.
Tôi nghe thấy một tiếng “Đi thôi” khá nhỏ, của một người đàn ông khác, nghe giọng hẳn là đại ca, ngữ điệu vô thức nghe như đang ra lệnh. Tôi cố gắng gượng gương mắt ngó qua, nhưng bị nắng chói làm mờ mắt. Bọn họ chế giễu xong, quay lưng về phía nắng chiếu như chẳng có việc gì. Đôi mắt tôi đột nhiên bị nắng kích ứng nên chảy nước mắt, rất chật vật, tôi chỉ có thể xấu hổ tự lau nước mắt.
“Đây là dư tình chưa dứt à ~ không đến mức vừa thấy mặt đã xúc động rơ lệ chứ! Anh biết tình nghĩa của cậu với anh…”
Tôi xua xua tay, cắt ngang lời đối phương, Trần Tu Dật vẻ mặt kinh ngạc, hình như cảm thấy khó hiểu, tôi nói “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi bị nắng chói mắt, chuyện cũ cho qua hết đi! Khi đó tôi còn nhỏ, mắt nhìn người không tốt, làm phiền anh rồi.”
Trần Tu Dật nghe ra tôi đang trào phúng, muốn xông lên phân thắng thua: “Cậu……” Nhưng bị đại ca ngăn cản, cuối cùng bọn họ cầm tay rời đi, một người mang vẻ mặt khinh thường, một người để lại cho tôi một ánh mắt sâu xa khó hiểu, haizz, diễn lắm thế không biết.
Sau khi tan làm, Tần Ngọc lái xe tới đón tôi. Tôi cũng không khách khí, ngồi vào ghế phụ lái. Trong xe có điều hòa thoải mái khiến tôi dễ chịu không nhịn được thở ra tiếng, còn có thêm tiếng dương cầm du dương thoảng bên tai, một ngày mỏi mệt đã được gột rửa sạch sẽ.
Tới nhà tôi rồi, Tần Ngọc ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem TV, tôi xuống phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Tài nấu nướng của của tôi ở trong quân đội được huấn luyện cũng khá, cũng vì thế nên Tần Ngọc tới ăn ké cơm, tôi cũng không ý kiến gì, hơn nữa tôi vừa thay bộ dụng cụ nấu ăn phù hợp hơn.
Hai người bọn tôi ăn no xong nằm lười trên ghế nói chuyện phiếm, trò chuyện lan man đủ thứ, đôi khi cũng không có chuyện nói, chỉ yên lặng ngồi thôi. Âm thanh phụ họa cho thời điểm đó là tiếng Bản Tin Thời Sự. Nói thật, tôi và Tần Ngọc đều không thích xem Bản Tin Thời Sự, đôi khi nhìn người nhà xuất hiện trên TV sẽ cảm thấy hơi kì. Cho nên, chúng tôi thường nhìn chằm chằm chỗ khác, trong lòng mang đủ loại tâm sự.
Những ngày êm ái không kéo dài bao lâu, một hôm Tần Ngọc ăn xong cơm chiều từ nhà tôi xong, lúc đi ra ngoài thì bị một đám lưu manh không rõ ý đồ bao vây. Cũng may thân thủ Tần Ngọc không kém, bình thường còn làm vệ sĩ nên cậu ấy về được nhà không chút tương tích. Sau đó, cậu ấy lại gọi điện thoại hỏi tôi có đắc tội người nào hay không. Tôi không chút nghi ngờ, nghĩ ra ngay ai đang giở trò, ngoại trừ anh ta ra thì còn có ai? Đúng là hồi trước bị quỷ làm mờ mắt, bây giờ tôi nghĩ thế nào cũng không ra, sao lúc trước mình lại thích được cái tên mặt ngoài thánh thiện, bên trong như ác quỷ thế.
Chuyện Tần Ngọc bị bao vây rất nhanh đã bị chủ nhà Tần gia biết. Ông tức giận rồi hạ lệnh nghiêm tra, mà tôi là nguyên nhân gây ra sự việc, bị mời đến Tần gia làm khách.
Tôi đi lòng vòng ở mấy chợ chim hoa cá cảnh mãi mà không tìm được quà thích hợp biếu ông Tần, chỉ có thể đi tới mấy chợ đen kiếm tiếp. Tôi không có nhiều tiền tiền, chỉ đành đi chợ đen nhỏ mò xem kiếm được gì tốt không. Khi còn nửa đường thì tới chợ, tôi kéo thấp vành mũ, che mặt mình lại kín kín chút. Khi thấy Trần Tu Dật ở cách đó không xa, thiệt tình, tôi đúng là nên đi thắp hương cúng vái. Tuy rằng nơi này là địa bàn của anh ta, nhưng theo lẽ thường thì chỗ chợ đen nhỏ thế này thì không cần nhân vật máu mặt như anh ta tới làm gì. Tôi âm thầm xem thường anh ta, ẩn nấp tránh bất cứ khả năng tiếp xúc nào. Ở đây có một sạp của một ông lão trong góc khiến cho tôi chú ý, không, đúng hơn là một món đồ trên sạp.
Là một đồng tiền cổ, còn có vết bùn mới ở trên, dễ thấy là mới được đào ra. Màu sắc kim loại cũ đương nhiên không đẹp bằng tiền mới, nhưng rất có nét hoài cổ, hơn nữa ông Tần lại thích mấy thứ đồ cổ này. Tôi lập tức dò hỏi giá cả, giá không thấp, nhưng cũng không vượt hạn mức của tôi, nhưng đang lúc tôi lấy tiền thì bị người khác chen chân.
“Ông chủ, tiền cổ này tôi mua vạn, bán hay không?” Nghe giọng là biết đây là kiểu nhà giàu xổi ăn chơi tiêu hoang, cũng không biết là con cái nhà nào
Tôi còn chưa trả lời, ông chủ sạp đã nói: “Không bán nha, mọi việc đều nên theo thứ tự trước sau, cậu trai này đã tới hỏi mua trước, hơn nữa tiền cổ này chỉ bán cùng lắm vạn, tôi không thể bán thách cho cậu.”
“Hừ! Vậy cậu bán cho tôi đi. Tôi muốn!”. Lời ông chủ nói tên nhà giàu xổi cũng không ý kiến gì, xem ra tính tình cũng không tệ.
Tôi chỉ tập trung lấy tiền ra trả, mang theo tiền cổ đã được ông chủ gói cẩn thận rồi nhấc chân rời đi, buồn cười, tôi còn ngại chưa đủ phiền, chờ người khác bu lại coi kịch hay sao? Tôi đây không thèm tiếp.
Cậu nhà giàu kia cũng cố chấp, còn bám theo tôi suốt một quãng đường, bản chất không xấu, chỉ là lảm nhảm linh tinh suốt chặn đường, không phiền cũng bị chọc thành phiền. Buồn cười ở chỗ, anh ta theo tới cửa nhà tôi, bị tôi đóng cửa chặn ở ngoài thì gào khóc lên: “Huhu, Hắn ăn hiếp tôi, cướp đồ của tôi. Hắn không phải là người!” Tôi ở trong phòng nghe thấy rất buồn cười, không tiếp tục nghe mấy lời vô bổ đó, tôi rất nhanh đã đắm chìm vào thú vui nấu nướng.
Cửa bị mở ra, tên nhà giàu kia đi theo sau Tần Ngọc trông còn ngoan hơn cún, cười ngu lấy lòng tôi, tôi khó hiểu nhìn về phía Tần Ngọc.
“Là con của dì em.”
“À, ngoan nhỉ, ở lại ăn cơm đi.” Tôi tỉnh ruồi xoa xoa quả đầu tóc trông có vẻ mềm của tên giàu xổi kia. Tên này sau đó đã bị Tần Ngọc mắng cho một trận lớn, chỉ có thể im lặng chịu trận.
Tần Ngọc lúc ăn cơm rất yên lặng, tôi cũng sẽ không nói, tên giàu xổi thì bô bô miệng nói không ngừng: “Thẩm đại ca, chào anh, tôi tên Vệ Kỳ, gơm anh ấu ngon quớ! (cơm anh nấu ngon quá) về sau ai gả được cho anh thì thật có phúc!” Tôi thấy cậu ta ăn vô ánh mắt hình viên đạn của Tần Ngọc, may là ánh mắt hình viên đạn thì chỉ là ánh mắt, vốn không có bất kỳ tác dụng nào với cậu chàng.
Ngày hôm sau, tôi về Thẩm gia thay quần áo đàng hoàng rồi cầm quà tới Tần gia, làm tốt lễ nghĩa tiểu bối, yên lặng ngồi trong phòng cờ hỗ trợ lão gia luyện tập. Có mấy thứ cho dù qua mười mấy năm cũng vẫn còn khắc trong xương cốt, e là phần lớn nguyên nhân tôi bỏ nhà đi cũng do ngày trước tôi muốn thoát khỏi lễ giáo như vậy đi. Nào là tư thế bưng trà, góc lấy cờ, cách cười,… các loại lễ nghĩa phức tạp đã được bồi dưỡng từ nhỏ, đây là yêu cầu của việc có xuất thân tốt hơn người khác.
Lấy ra lễ vật, nhìn thấy vẻ vui mừng tươi cười trên mặt Tần lão gia, tôi liền biết lễ vật này đã tặng đúng rồi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Người giúp việc bưng trà tới, trà mới vừa vào miệng đã nghe được câu muốn sặc: “Khi nào cháu mang thằng cháu nhỏ nhà ông ra nước ngoài đăng ký kết hôn hả?”
“……” Tôi nhịn rồi lại nhịn mới nuốt được trà xuống. Ủa chuyện gì vậy trời, có phải tôi đã bỏ lỡ một đoạn chuyện dài gì rồi không, chỉ cười trừ hỏi: “Ôn, khụ, ông đang nói gì vậy ạ?.”
“Sao thế? Không lẽ Tần Ngọc nhà ông không xứng với cháu à?” Ông Tần à, ông đang nói chuyện hoang đường gì vậy.
“Ông à, có phải ông lầm gì rồi không?”
“Lầm cái gì chứ, thằng cháu hũ nút nhà ông nghẹn mười mấy năm cũng chưa thổ lộ với cháu đấy, mà ông già này nhìn hết chịu nổi rồi.”
Hả? Tần Ngọc hay đỏ mặt kia thích tôi? Còn không chỉ thích mới một vài năm? Chẳng lẽ là chuyện cổ tích gì đó? Tôi bị bất thình lình tin này khiến cho hoang mang, về đến nhà tôi mới hồi thần lại chút. Ngẫm lại biểu hiện bình thường của Tần Ngọc thì có vẻ như cũng có thể vậy thật.