Thôi Đào bỏ một miếng cốm vào miệng, vừa nhai vừa nhìn lên bầu trời.
Qua Tết Nguyên Tiêu, mặt trăng càng càng càng không tròn, giờ chỉ có sau nửa đêm mới trông thấy được.
Vì thế giờ trên bầu trời đêm chỉ toàn là sao, sáng lấp lánh, ngôi nào cũng sáng ngời, khiến người ta càng ngắm càng say mê.
Cốm mà Thôi Đào đang ăn thực ra không khác mấy với bỏng ngô thời hiện đại, nhưng bỏng này là tập tục của Tết Nguyên Tiêu, “Nổ gạo trong nồi đồng” để bói may rủi, hỏi việc chung thân đại sự của con gái.
Nhưng Thôi Đào không muốn xem bói, nàng chỉ muốn ăn thôi.
Nàng lập tức nổ thật nhiều, nồi nào cũng tốt.
Chọc tới mức Vương tứ nương và Bình Nhi đều bảo trò bói bằng bỏng này rất linh nghiệm, việc chung thân đại sự của Thôi Đào đúng là rất tốt.
Vương Chiêu lôi ra được người từ trong tiệm bánh bao nhưng không tìm được Triệu Tông Thanh, trái lại phát hiện ra một đường hầm, đi theo cũng chẳng tìm thấy người.
Mà xung quanh lối ra trên mặt đất phát hiện một lớp bụi rất dày, căn bản không hề có dấu vết từng bị ai giẫm đạp.
Lúc trở về cửa hàng bánh bao, Vương Chiêu ngửi thấy mùi lông bị đốt cháy.
Hắn nhìn sang bếp lò, thấy có quần áo bị cháy sót lại.
Vương Chiêu cười lạnh một tiếng, sai người lập tức truyền tình hình bên này về phủ Khai Phong, cao giọng hô Triệu Tông Thanh chạy rồi, cần triệu tập nhân lực.
Cùng lúc đó, cuối cùng bên đại lao này cũng đã phát hiện Triệu Tông Thanh không còn.
Lúc cai ngục Tôn tuần tra phát hiện “Triệu Tông Thanh” nằm trên chiếu rơm đưa lưng về phía mình, bóng lưng và quần áo không vấn đề gì, nhưng lại phát hiện y đang mang một đôi giày vải.
Lúc Triệu Tông Thanh bị bắt luôn mang ủng da, không hề có ai đổi cho y cả!
Cai ngục Tôn lập tức mở cửa nhà lao ra nhìn dung mạo người này, lúc thấy gương mặt của người này cực giống Hàn Tống, đầu ông ta lập tức nổ tung, Triệu Tông Thanh vượt ngục rồi! Cai ngục Tôn lập tức bật khóc, sai bọn thuộc hạ mau đi tìm người.
Một số lượng lớn ngục tốt được triệu tập từ trong nhà tù ra, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Ngay lúc này, người Vương Chiêu phải đi báo tin cũng tới.
Bọn cai ngục Tôn mới biết Triệu Tông Thanh đã sớm chạy ra khỏi phủ, nhưng chắc chắn vẫn chưa ra khỏi thành.
Tăng thêm nhân lực để tìm kiếm, phải nhanh chóng tìm khắp thành!
Cai ngục Tôn lập tức dẫn theo cấp dưới gia nhập.
Từng tốp người lần lượt rời khỏi phủ Khai Phong, trong đại lao khôi phục lại sự yên tĩnh trước đó.
Chỉ chốc lát sau, có tên ngục tốt đội mũ đi ra từ đại lao.
Chúng thoải mái đi ra ngoài từ cửa hông, nhìn đường cái thoáng đãng, cuối cùng cũng khẽ thở phào, nhanh chóng rảo bước tới đường Tây, ở cuối đường có xe ngựa đang chờ chúng.
Rốp!
Rốp rốp rốp rốp rốp…
Tiếng gì vậy? Nghe như là tiếng chuột gặm hay gì đó, nhưng âm thanh lớn hơn nhiều, chẳng lẽ là con chuột siêu to khổng lồ ư?
Cả ba tìm nơi tiếng động phát ra, cuối cùng phát hiện trên tường vây cao cao của phủ Khai Phong có người đang ngồi, tay nàng cầm một cái túi vải, nắm thứ gì đó trong túi rồi thả vào miệng ăn, phát ra tiếng vang “rốp rốp”.
“ vị gấp đi đâu thế?” Thôi Đào làm như vừa phát hiện ra cả ba đang để ý tới mình, vội nuốt đồ trong miệng xuống rồi hỏi chúng.
Vì trời đang tối, Thôi Đào lại ngồi trên cao nên không nói thì chẳng ai biết nàng là ai.
Nhưng vừa lên tiếng, là giọng của một cô gái trẻ tuổi, dù không biết Thôi Đào cũng có thể đoán ra được thân phận của nàng, vì cả phủ Khai Phong chỉ có mỗi nàng là nữ nha dịch.
“À, hóa ra là Thôi nương tử à.
Bọn ta vừa tan ca, đang định tìm Tuần phủ Vương để cùng tìm kiếm phản tặc ấy mà.”
“Không cần đâu.” Thôi Đào nói xong lại tiếp tục gặm cốm.
“Vậy… Vậy bọn ta về nhà nhé.” Người nói lắp bắp đáp lại, cả ba tiếp tục đi nhưng đều nơm nớp lo sợ, chỉ mới đi được vài bước, mồ hôi lạnh trên trán đã nhỏ xuống đất.
Sau lưng chúng có tiếng vang rốp rốp, càng nghe càng thấy hoảng, chúng bất giác tăng tốc độ bước chân lên.
Bỗng, tiếng vang ngừng lại, là lúc chúng chuẩn bị ra khỏi con đường này.
Cả ba lập tức cứng người, dường như cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh, cực kỳ yên tĩnh.
Lúc này, tiếng rốp rốp lại vang lên lần nữa.
người hơi thả lỏng, tên ngục tốt bảo vệ người ở giữa cẩn thận, sải bước tới cuối đường.
Thôi Đào thản nhiên vốc một nắm cốm cho tiếp vào miệng, đưa mắt nhìn họ rời khỏi.
Vốn dĩ cứ nghĩ đã thoát, cả ba vừa thở phào nhẹ nhõm, quay người lại đã lập tức chết lặng, có hàng trăm người đang giơ đao về phía chúng!
Lúc Triệu Tông Thanh ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hàn Tống đang dẫn đầu đội ngũ.
Hàn Tống nhìn trang phục ngục tốt trên người Triệu Tông Thanh, cười lạnh: “Quần áo này không hợp với ngươi chút nào.”
Từ khi gặp phải Thôi Đào, Triệu Tông Thanh đã cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, nhưng y vẫn ôm một mối hy vọng rằng đó chỉ là trùng hợp…
Nhưng giờ y đã có thể hoàn toàn khẳng định, mưu kế của y đã hoàn toàn bị khám phá, y bị chơi xỏ rồi! Bị đùa bỡn xoay vòng rồi!
Phù Quang luôn bảo vệ chặt chẽ sau lưng Triệu Tông Thanh như một con chó đường cùng phải làm liều, định phản công lần cuối, dù sao hắn biết mình cũng thất bại mà thôi.
“Không ngờ bên người ngươi vẫn còn nhiều tử sĩ thật đấy.” Hàn Tống nhìn Phù Quang, hỏi hắn có biết kết cục của anh em họ Mạc kia không, “Cả đám đều muốn trung thành chết vì y, ai ngờ thiếu chủ mà chúng hiến mạng lại là tôi tớ của bản thân.”
Phù Quang không hiểu Hàn Tống nói thế là sao.
Hắn biết anh em nhà họ Mạc, cũng đều như mình, trung thành với thiếu chủ, nhưng thiếu chủ đã cố tình dặn dò hắn một ít bí mật, thậm chí anh em nhà họ Mạc còn không biết hắn tồn tại…
Trong lúc Phù Quang thất thần, bọn Vương Chiêu đã nhân cơ hội bắt lấy chúng, áp giải về đại lao phủ Khai Phong.
Phù Quang hỏi Triệu Tông Thanh có thật là thế không, Triệu Tông Thanh không hé răng một lời, chỉ biếng nhác cụp mắt, dường như hy vọng trốn thoát cuối cùng cũng đã không còn nữa, y đã biết chắc kết cục của mình nên không cần nhiều lời làm gì.
Phù Quang không có được đáp án vẫn tiếp tục hỏi, thấy đối phương im lặng bèn cười bảo bọn Vương Chiêu nói thật.
“Chẳng trách đống gạch đó, còn có đèn trời, đều phải giữ bí mật, không được phép nói với bất cứ ai, hóa ra đều là…”
“Chấp nhận số phận đi, với y mà nói các người các ngươi cũng giống như đống gạch và đèn đó, chỉ là công cụ để y báo thù mà thôi.
Tiếc là các ngươi vốn có thể chạy trốn để ẩn nấp, thế mà lại liều chết tới phủ Khai Phong để cứu y.”
Vương Chiêu lắc đầu thẳng thán bọn chúng thật nực cười, mình không có đầu óc lại còn tin tưởng người khác vô điều kiện.
“Đến cả con chó con mèo lúc gặp nguy hiểm còn biết chạy trốn giữ mạng, thế mà các ngươi lại tự chạy tới chịu chết.”
Phù Quang vẫn có chút không tin, nhưng lúc hắn nhìn Triệu Tông Thanh, thấy y chẳng thèm liếc nhìn mình một cái, thậm chí còn không thèm nói dối mình vài câu, Phù Quang tức tới đỏ mắt.
Càng nghĩ tới việc trước đây mình trung thành thế nào, hắn càng ý thức được mình đúng như lời Vương Chiêu nói, đến cả con chó con mèo còn không ngu bằng.
Hắn cực kỳ hối hận, hắn không nên mạo hiểm tới cứu y!
Đường về là đường ban nãy chúng đi qua.
Lúc Vương Chiêu áp người đi ngang qua mặt Thôi Đào vẫn còn nghe tiếng nàng gặm cốm.
Âm thanh này cực kỳ chói tai với Triệu Tông Thanh, hóa ra nàng nắm mọi chuyện trong cả lòng bàn tay, chỉ nhàn nhã ngồi đó hóng chuyện để xem vở hài kịch của y.
Triệu Tông Thanh nhướng mắt lên, để ý thấy Hàn Tống đang ngẩng đầu nhìn Thôi Đào.
Dù dưới bóng đêm Thôi Đào chỉ là một bóng đen mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ được.
“Không ngờ ngươi lại là tên hèn.” Triệu Tông Thanh vẫn không cam tâm nói.
Y đã quan sát Hàn Tống này rất lâu, nhất là chuyện giữa Hàn Tống với Tô Ngọc Uyển đã khiến Triệu Tông Thanh nhìn thấy rõ ràng.
Tên Hàn Tống này thực chất không thể nói là người thiện được, y rất ích kỷ, rất biết lựa thời thế, chọn ra hướng có lợi nhất cho bản thân mình.
Lúc Tô Ngọc Uyển vẫn còn sống, Hàn Tống vừa ghét bỏ lại vừa hưởng thụ lợi ích của bà ta đem tới, một khi Tô Ngọc Uyển ảnh hưởng tới lợi ích của y rồi, y cũng không chút lưu tình mà đâm dao vào mẹ đẻ, ngoan ngoãn quy thuận mẹ cả đã nuôi lớn mình.
Dù tình cảm của y với Thôi Đào có sâu nặng tới nhường nào thì cũng phải có tính toán, mưu trí, khôn ngoan, loại người này chính là loại dễ khống chế và lợi dụng nhất.
Không ngờ y lại nhìn lầm rồi.
“Mặc cho ngươi sắp xếp mới là hèn nhát đấy.”
Lúc Triệu Tông Thanh bàn điều kiện với mình, quả thực trong lòng Hàn Tống có chút dao động.
Nhưng trong đầu y lập tức văng vẳng những gì Thôi Đào nói với mình, vì thế y đã giả vờ hồ đồ từ đó tới giờ.
Qua rất nhiều chuyện tự hỏi lòng, chẳng lẽ y thật sự không hiểu rõ sao? Không, có vẻ như y đã rõ ràng, nhưng chỉ sợ bản thân quá rõ lại không dám nhìn thẳng.
Sự “có tình có nghĩa” của y xen lẫn sự ích kỷ tàn khốc, ngoài miệng y nói ghét Tô Ngọc Uyển tới nhận mình, nhưng thực chất lại rất hưởng thụ những lợi ích mà Tô Ngọc Uyển cho mình.
Y “cưng chiều” Thôi Đào, thực chất biết rõ Thôi Đào chịu khổ nhưng lại chọn cách né tránh không nhìn vào sự thật.
Vì y nghĩ chuyện này đều có thể giữ nguyên, hoàn toàn có thể chiếm được “cái lợi” của cả hai.
Chính vì sự ích kỷ và lừa mình dối người của y đã hại Thôi Đào bị Tô Ngọc Uyển hãm hại, suýt chút bỏ mạng dưới trát đao.
Thôi Đào cũng không nợ gì y, đều là y nợ nàng, y lại không thể xin lỗi nàng nữa.
“Huống hồ gì ngươi cũng chẳng hề tin tưởng ta thật, kẻ giả dạng ngươi tới tiệm bánh bao của An đại lang chẳng qua chỉ là thuật che mắt.
Ngươi đã sớm tính được, với sự tự tin của Hàn Kỳ chắc chắn tàn dư còn lại sẽ bị vây quét hết, sẽ theo dõi kẻ này.
Vì thế để lại một tên, đợi tới lúc tất cả mọi người vội vàng đi tìm ngươi, ngươi lại cải trang thành ngục tốt để nghênh ngang ra ngoài.”
Hàn Tống ngẩng đầu nhìn Thôi Đào trên tường, dù chỉ là một hình bóng mơ hồ nhưng trong mắt y vẫn tràn đầy tình ý.
“Không ngờ ngươi đã sớm nhìn thấu suy nghĩ này, cũng may mà ta đã thành tâm tự trách, ngoan ngoãn báo cáo tình hình của ngươi, nếu không hôm nay ta đã ở trong đại lao làm bạn với ngươi rồi.”
Triệu Tông Thanh lập tức trừng mắt nhìn Hàn Tống, y có thể chấp nhận việc mình không nhìn đúng người, nửa đường xảy ra bất trắc, nhưng y không thể nào chấp nhận được việc kế hoạch của mình lại bị nhìn thấu lần nữa.
“Có phải rất nghi ngờ sao kế hoạch của mình hoàn hảo như thế mà bị lộ không? Hôm đó trên công đường, ngươi đòi rượu Hạnh Hoa ở lầu Bát Tiên, còn nhất định phải là bình ngọc chén ngọc, đã khiến họ để ý.
Bình thường trong bình ngọc của lầu Bát Tiên luôn chứa đầy rượu quý, yêu cầu của ngươi đặc biệt như thế, rất có thể là một ám hiệu.”
Hàn Tống nói với Triệu Tông Thanh, lúc y đòi rượu, Thôi Đào đã sai bọn nha dịch bắt đầu âm thầm giám sát lầu Bát Tiên, quả nhiên phát hiện Tiến sĩ rượu trong lầu Bát Tiên có vấn đề.
Dù chuyện này không phải do Hàn Tống phát hiện, nhưng vì là Thôi Đào nên lúc nhớ tới y cũng hơi kiêu ngạo.
Sau đó Tiến sĩ rượu lén đi gặp người, người này cố tình gây rối trên đường để bị bắt vào đại lao phủ Khai Phong.
Đó chính là Phù Quang và Tạ Vân vừa bị bắt, còn tra ra được Tạ Vân từng làm thợ khóa.
Ban nãy sau khi cai ngục Tôn dẫn người ra khỏi đại lao, Tạ Vân lập tức mở khóa, Phù Quang đánh ngất ngục tốt tuần tra trong lao, đổi đồ của họ rồi cải trang rời khỏi đại lao.
Phù Quang không chỉ có công phu cao, thủ đoạn hung ác mà còn rất giỏi kể chuyện.
Hắn vào đại lao phủ Khai Phong chưa tới ngày đã thu phục được lão đại trong lao, đồng thời mở sòng cờ bạc trong tù, có khi còn có thể khai thác trộm mỏ vàng, cũng có quan hệ với người Khiết Đan, tóm lại tất cả mọi người đều biết hắn là người tàn nhẫn, bên ngoài có rất nhiều bạn bè.
Ai dám đắc tội với hắn, dù có ra tù cũng chẳng yên thân.
Vì thế lúc hắn dẫn Triệu Tông Thanh đi, đám tội phạm trong tù không ai dám lên tiếng tố cáo cả.
Triệu Tông Thanh nghe Hàn Tống giải thích xong liền cười mỉa.
Hàn Tống nghe r được nụ cười này không phải nhằm vào người khác mà là y đang tự giễu chính mình.
Y đã thua hoàn toàn, chung quy vẫn không bằng người khác, lại còn kém hơn rất nhiều.
Đối với loại người tự xưng thông minh mà nói, cú sốc này còn nặng hơn cả khi tát thẳng vào mặt y.
Triệu Tông Thanh không nói tiếp, ánh mắt trở nên trống rỗng tựa như cái xác không hồn, mặc cho bọn nha dịch áp giải mình từng bước đi về đại lao.
“Triệu Tông Thanh!”
Phù Quang nhân lúc vào nhà lao để tiến gần Triệu Tông Thanh hơn, chợt nhấc chân đạp tới điểm chết người ở phần bụng dưới của y.
Triệu Tông Thanh đau đến mức ngã nhào ra đất, ôm hạ bộ nhe răng trợn mắt, nét mặt cực kỳ dữ tợn, khác hẳn bộ dạng bình thản ngày xưa của y.
Bọn nha dịch giữ chặt Phù Quang, Phù Quang lại nhân lúc Triệu Tông Thanh ngã xuống, đột nhiên dồn hết sức lực đá một cú vào hàm dưới của y.
Răng trên răng dưới va vào nhau tạo ra một tiếng cực vang, khóe miệng Triệu Tông Thanh tứa máu, lập tức phun ra nửa cái răng.
Phù Quang có giãy giụa tới đâu cũng chẳng thể tìm được cơ hội đụng tới Triệu Tông Thanh lần nữa, lập tức nhổ nước bọt vào y.
“Họ Triệu kia, tao có làm ma cũng không tha cho mày đâu!”
Lúc đứng dậy, chân Triệu Tông Thanh run lập cập, nếu không nhờ nha dịch đỡ lại thì y không đi nổi nữa.
Cú đá đầu tiên của Phù Quang cực kỳ ác độc, hẳn là muốn phế người đi, đá tới mức trứng vỡ gà bay.
Hàn Kỳ viết hết tất cả tình tiết vụ án lên tấu chương, sau khi đặt bút xuống, chàng cử động cổ tay đau nhức rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Vẫn chưa về.
Hàn Kỳ hỏi Trương Xương, biết được Thôi Đào đang gặm cốm trên tường, ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Sao còn không chịu xuống đi?”
“Chưa ăn xong.” Thôi Đào huơ chân, vẫn cắn rốp rốp như cũ.
Hàn Kỳ cười, “Vậy xuống rồi ăn tiếp.”
“Ở đây phong cảnh đẹp, có thể ngắm trăng ngắm sao, trước hoa dưới trăng.”
“Hoa ở đâu, trăng ở đâu?” Hàn Kỳ bò lên thang tre, cũng leo lên nóc tường.
“Trăng đến rồi kìa.”
Thôi Đào chỉ vào mặt trăng vừa xuất hiện trên bầu trời đêm, đợi khi Hàn Kỳ ngồi xuống bên cạnh mình, nàng nghiêng đầu gối lên vai chàng, nhìn góc mặt tuấn tú của chàng rồi dịu dàng tuyên bố.
“Hoa cũng đã tới rồi.”
“Vậy xin hỏi một câu, Thôi nương tử đi khi nào mới hái hoa đây?”
“ tháng nhé.”
Thôi Đào khẽ thở một hơi vào tai Hàn Kỳ, đột nhiên hôn lên vành tai chàng một cái, chọc tới mức Hàn Kỳ lập tức đỏ mặt.
Nàng cười rộ lên, sau đó dựa vào ngực Hàn Kỳ, vừa ăn cốm vừa chỉ cho chàng thấy những vì sao, giới thiệu cho chàng về tinh tượng học.
Gần đây Hàn Kỳ cũng có nghiên cứu sơ qua về tinh tượng học, bao gồm cả việc xem bát quái và nhân tướng học nữa.
Vì trước đó Thôi Đào rất thích những thứ huyễn hoặc khó nắm bắt này nên chàng cũng yêu ai yêu cả đường đi.
“Nhìn kìa, ngôi sao sáng nhất phía Nam kia chắc chắn là sao bảo vệ của Lục lang rồi.
Để em xem một chút nhé, cung phu thê tròn đầy, xem ra Lục lang chắc chắn sẽ lấy được một người vợ giỏi, thành vợ thành chồng, cử án tề mi.
Tương lai Lục lang còn có số làm quan nữa, địa vị cực cao.
Hóa ra em là mệnh làm phu nhân Tể tướng đấy!”
() Theo cách dịch trực tiếp, nó có nghĩa là nâng khay ngang mày.
Nó mong muốn sự tôn trọng lẫn nhau giữa vợ và chồng, tượng trưng rằng cả hai đối tác trong cặp vợ chồng phải giữ cho nhau ở địa vị bình đẳng.
Cung phu thê rõ ràng là giải thích theo nhân tướng học, thế mà lại bị nàng lôi vào tinh tượng học rồi.
Hàn Kỳ không hề vạch trần, chỉ mỉm cười lắng nghe, tán thưởng Thôi Đào là thần toán.
Thôi Đào biết tỏng chàng không tin những chuyện này, những lời này đều chỉ đùa chàng, “Giả vờ phụ họa với em đấy à?”
“Thật lòng đồng ý mà, xem ra nương tử tương lai cực kỳ tin tưởng vào cuộc sống sau này của chúng mình nhỉ.”
“Đó là tất nhiên.”
Thôi Đào cười hì hì, vốc một nắm cốm đưa tới cho Hàn Kỳ, thấy Hàn Kỳ lắc đầu, nàng bèn tự ăn.
Gió lạnh đêm đông hơi rét mặt, nhưng giờ đôi tình nhân trên tường lại ấm áp vì tình yêu, không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
“Đào Tử.”
“Hả?”
Thôi Đào quay đầu đáp, lập tức đối diện với ánh mắt của Hàn Kỳ.
Con ngươi đen như mực của Hàn Kỳ tựa như một bầu trời đêm, có thể dập tắt tất cả sự quyến rũ của sao đêm, khiến nàng nhìn tới quên mọi việc.
Lúc cảm giác được hơi thở của đối phương đang tới gần, Thôi Đào lập tức nhắm nghiền mắt.
cánh môi mang theo hơi thở mát lạnh dịu dàng khẽ chạm xuống môi nàng một chút, ăn mất hạt cốm dính trên khóe miệng của nàng.
Chạm như thế là thôi, không hề hôn tiếp.
Có phải họ chưa từng hôn nhau đâu, rõ ràng lần trước Hàn Kỳ hôn trả mãnh liệt như thế mà sao lần này lại thẹn thùng nữa rồi? Dù sao hôn cũng đã hôn, chàng phải tiếp tục dữ dội chứ!
Mặt Thôi Đào không kìm được mà đỏ bừng, rõ ràng đang thẹn thùng nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi nghi ngờ: Chàng ấy cứ thẹn thùng như thế, tháng có được không vậy?.