Đến cả phủ Khai Phong cũng không xử lý được ư?
Thôi Đào có hơi tò mò, bảo họ mau nói chi tiết ra.
Gần tháng nay, lần lượt có vài người khách tới cửa nàng nói mình mua kem dưỡng tóc hoặc xà phòng hương hoa của họ, hoặc là bị ngứa da, hoặc là bị phát ban.
Lúc đầu khi gặp tình huống này, Vương tứ nương và Bình Nhi cứ nghĩ là trùng hợp, cam đoan đồ tiệm mình không hề có bất cứ thứ gì độc hại, bảo họ về nhà thử lại lần nữa.
Sau khi thử lại người kia vẫn thấy không ổn lại tới hỏi tiếp.
Vương tứ nương và Bình Nhi đề nghị trả hàng và bồi thường, nhưng sau đó vài ngày lại có nhiều trường hợp tương tự khác xuất hiện.
Rõ ràng kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa đều là đồ tốt, sau lại có nhiều người dùng xong lại khó chịu như vậy chứ? Vương tứ nương và Bình Nhi đều cảm thấy có chút trùng hợp, chẳng lẽ đang cố ý gây sự đây sao? Nhưng những người này không hề bắt lỗi gì cả, không hề chửi bới làm ầm lên, cũng không gióng mồm ra đòi bồi thường lừa tiền mà chỉ dây dưa không dứt, cứ đi vòng vòng trong tiệm không chịu đi, còn nói chuyện với nhau rồi tụm lại thành một đám nữa.
“Mời đại phu tới kiểm tra thực hư thì đại phu cũng không tra ra được gì, chỉ có thể nói là đồ của cửa hàng không hợp với họ, đề nghị họ đừng dùng nữa.
Ta đòi bồi thường gấp đôi, đám người này lại không cần tiền, nói mình thật lòng thích đồ của cửa hàng, chỉ muốn dùng đồ tốt giống mọi người thôi, bảo bọn ta đổi công thức kiểu gì để họ dùng được là được rồi.” Bình Nhi nói tới đây bỗng bị Vương tứ nương ngắt lời.
Vương tứ nương không kìm được cái tính cáu kỉnh của mình, chống hông tức tối nói với Thôi Đào: “Thôi nương tử, cô nghe đi, họ nói dễ dàng tới cỡ nào, “đổi công thức kiểu gì để họ dùng được là được”, đổi công thức là chuyện dễ như vậy sao?”
Bình Nhi: “Sau đó họ thường xuyên tới cửa hàng hỏi xem công thức đã đổi chưa, lại còn lải nhải mình thấy khó chịu thế nào sau khi dùng.
Khách tới cửa hàng chúng ta xem đồ nghe như thế thì sao còn dám mua hàng nữa chứ?”
“Đám người này rõ ràng đang gây chuyện, nên ta đã báo quan!” Vương tứ nương tức giận nói.
Kết quả là báo quan cũng vô ích.
Bình Nhi cố tình mời vài đại phu nổi tiếng trong thành Biện Kinh để chứng minh rằng kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa không có bất kỳ độc tính nào, sẽ không gây hại gì cho người sử dụng.
Phán quan phụ trách xử án mới đầu có nghi ngờ đám người đó định lừa đảo, nhưng có người thử ngay tại hiện trường, họ dùng kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa xong quả thực bị ngứa và nổi mẩn đỏ.
Vụ án này không thể phán quyết được nữa, đồ của cửa hàng thực sự không có độc, mà người ta dùng xong cũng đúng là xảy ra điều khác thường.
Một bên bằng lòng đền tiền nhưng một bên lại không chịu nhận, yêu cầu đổi công thức, thế là rơi vào ngõ cụt.
Lặng được một khoảng thời gian, họ lại tìm tới lần nữa.
Tứ nương tức giận báo quan lại, kết quả vẫn vậy.
Sau đó lại tới lần thứ , vẫn chưa ổn thỏa.
“Giờ đã yên được – ngày, lại có người nữa tới hỏi bọn ta đã đổi công thức chưa?” Bình Nhi nói tới đây, mặt mũi đã đỏ bừng lên vì tức giận.
Cô ta sống tới từng tuổi này mà chưa từng thấy kẻ nào dai dẳng như thế.
“Đúng là dai như đỉa thật.” Thôi Đào vừa thưởng trà vừa nghe Bình Nhi nói, lúc này tách trà của nàng cũng đã thấy đáy.
Vương tứ nương tức giận đập bàn: “Ta thấy đám người này muốn ăn đòn đấy, Bình Nhi cứ khăng khăng không cho ta ra tay, chỉ cần ta vác đại đao ra múa vài đường thì chẳng phải chúng nó đều bị dọa sợ tè ra quần rồi ư?”
“Ừm!” Thôi Đào tự rót đầy trà cho mình, liên tục gật đầu phụ họa.
Vương tứ nương lập tức đắc ý, ra hiệu Bình Nhi nhìn cho kỹ, đến cả Thôi nương tử cũng đồng ý với cách làm của thị, cứ để thị cản chúng đi.
Bình Nhi khẽ cười, hơi nhướng mày lên ra hiệu với Vương tứ nương rằng Thôi Đào thực ra vẫn chưa nói xong.
“Sau đó thì cô sẽ bị gài vào tội danh cố ý giết người, bị tống vào tử lao của phủ Khai Phong luôn.”
Vương tứ nương trợn tròn mắt, không dám tin: “Chúng nó dám ư!?”
“Tất nhiên là dám, đã cố ý săm soi thì ắt đã sớm nghe ngóng chuyện của các cô rồi, cũng hiểu rõ tính nết của người.
Nói không chừng chúng đang cố tình chọc giận cô, đợi cho cô ra tay sẽ tóm cả cô và Bình Nhi vào tù luôn đấy.” Thôi Đào suy đoán.
Vương tứ nương kinh ngạc, tức tối vỗ đùi: “Đám khốn này, đúng là độc ác thật.
Bọn ta có đắc tội gì với chúng đâu, sao lại muốn tính kế hãm hại bọn ta chứ?”
“Ắt có nguyên nhân, tìm hiểu là biết ngay.” Thôi Đào nói.
Vương tứ nương quay lại áy náy nói với Bình Nhi: “May mà có cô kịp thời cản ta lại, lúc đó ta chê cô vướng tay, còn mắng cô ngu ngốc nữa, ta sai rồi.
Sau này muốn gì cứ bảo ta, ta sẽ mua cho cô để chuộc lỗi nhé.”
“Cô ít ngốc đi một chút là ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi.” Bình Nhi khó chịu liếc Vương tứ nương một cái, lập tức thay đổi thái độ thành thật hỏi Thôi Đào, “Thôi nương tử, có cách nào không? Giờ chúng ta phải làm sao để đuổi chúng đi đây?”
“Thôi nương tử của chúng ta là ai chứ? Tiên cô đấy, chắc chắn là có cách rồi!” Vương tứ nương lập tức quay lại vuốt mông ngựa, cười ha hả hỏi Thôi Đào mình nói có đúng không.
“Tất nhiên rồi.”
Thôi Đào thừa nhất là tự tin, nàng bảo Vương tứ nương và Bình Nhi cứ về nghỉ trước đi.
Bên cửa hàng không cần quan tâm, tự nàng xử lý cho.
Trời tờ mờ sáng, Thôi Đào mới đợi được Hàn Kỳ về.
Bữa sáng có cháo đậu, bánh cuốn măng xé và nấm hương, mùi cháo đậu thơm nức, thoang thoảng có thể ngửi được mùi hoa quế, bánh cuốn ăn vào giòn tan, vừa sướng miệng vừa bắt cơm.
Một ngày bắt đầu bằng bữa sáng đầy đủ thì mới đủ sức mà làm việc được.
Ăn cơm xong, Hàn Kỳ nói với Thôi Đào họ đã tìm ra được xuất xứ của hộp kim bạc.
Hộp kim bạc lấy ra từ mật thất “hình hồ lô”, phía trên có khắc thuồng luồng, kim bạc mảnh nhỏ, tuyệt đối không phải do một người thợ bình thường làm ra được, lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ lai lịch của hộp này không đơn giản.
Hầu hết thợ thủ công lành nghề đều tập trung ở Biện Kinh, làm việc cho Hoàng gia.
Vương Chiêu vừa về kinh đã lập tức điều tra, nói rằng rất có thể đây là do một người thợ thủ công làm việc cho nhà nước làm ra.
“Hộp kim bạc này là từ Trụ Án, Diêm Thiết sứ dưới lệnh của Bát Đại vương đã tốn năm để chế tác, sau này Bát Đại vương đã ban thưởng hộp kim bạc này cho Thượng Dược Ngự Phụng Quách Tử Thư.”
() Thời Tống gọi Vương gia là Đại vương.
Trụ Án thuộc ti Diêm Thiết Bộ, phụ trách chính trong việc cung cấp vũ khí quân dụng.
Thợ thủ công trong đó đều quen chế tạo các loại vũ khí lớn nhỏ, tất nhiên chuyện làm kim bạc cũng chẳng có gì lạ.
“Cứ nghĩ là có liên quan tới Triệu Tông Thanh, ai ngờ lại là Bát Đại vương.”
Bát Đại vương Triệu Nguyên Nghiễm là con thứ của Tống Thái Tông, chú của đương kim Hoàng đế, giờ được phong làm Định vương, một mình kiêm vài chức vụ quan trọng, được đặc ân như “Lạy vua không cần xưng tên”, “Chiếu thư không cần ký tên”, thân phận rất cao quý, rất được tôn kính.
Tính tình Bát Đại vương cương trực, nghiêm khắc không dễ nao núng, rất nhiều triều thần đều kính sợ và kiêng dè ông ta.
Không ít quan viên nhát gan, cứ nghe Bát Đại vương sắp tới đều tìm đường vòng để đi.
Lợi hại tới mức nào ư? Tới mức nổi danh ra ngoài đấy, người dân chuyên dùng tên của ông ta để hù dọa đám trẻ hay khóc nhè.
Điều tra được kim bạc là từ Bát Đại vương thế này có hơi khó xử.
“Quan hệ cá nhân giữa Lục lang với Bát Đại vương thế nào?” Thôi Đào nghĩ Hàn Kỳ tốt xấu gì cũng được xem như là người nổi tiếng trong kinh, với tướng mạo và tài năng xuất chúng của chàng, hẳn cũng có qua lại với Bát Đại vương.
Hàn Kỳ lắc đầu, “Nếu không có việc gì quan trọng thì ông ta không thích nói chuyện với triều thần.”
“Tất nhiên là Quách Tử Thư có chỗ hơn người nên mới khiến Bát Đại vương làm bạn với gã, lại còn phí tâm để tặng quà nữa.” Thôi Đào hỏi Hàn Kỳ có thăm dò được nguyên nhân này không, nàng đoán thử, “Có công chữa bệnh cho Bát Đại vương chăng?”
“Đúng là có công chữa bệnh, nhưng không phải là chữa cho Bát Đại vương.
Lúc Bát Đại vương nhậm chức Mục Dương Châu từng xảy ra dịch bệnh, lúc đó chưa tới ngày đã có hơn trăm người chết, sau đó nhờ có Quách Tử Thư kịp thời nghĩ ra phương thuốc chữa bệnh nên mới cứu được mạng của những người dân đó.
Sau này cả hai trở thành bạn tốt, hộp kim bạc đó là Bát Đại vương đã tặng Quách Tử Thư trong sinh nhật tuổi của gã.”
Bát Đại vương làm việc nghiêm khắc nhưng lại rất ít khi kết bạn, chuyện ông ta tặng quà sinh nhật cho Quách Tử Thư năm trước cũng không có nhiều người ngoài biết.
Vương Chiêu tình cờ hỏi đúng người, biết được chuyện từ miệng người Trụ Án ti, sau đó mới lần ra tung tích.
“Hiện tại Quách Tử Thư đang chăm sóc sức khỏe cho Vương phi, ở lại trong phủ của Bát Đại vương.
Nha soa không tiện vào Vương phủ bắt người, gọi người tới hỏi thì lại nói vài câu “Không biết”, sau đó thì được Bát Đại vương phái người đưa đi rồi.”
Hàn Kỳ uống tách trà rồi vẫn không nhịn được mà ngáp dài.
Thôi Đào nói Hàn Kỳ mau ngủ bù, “Có vẻ như Quách Tử Thư này đang giấu giếm gì đó, dù sao cũng chẳng giải quyết ngay được, chi bằng cứ ngủ để đủ năng lượng đi rồi tính tiếp.”
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào định đi bèn hỏi nàng đi đâu.
“Bên cửa hàng có chút phiền phức, em giải quyết xong sẽ về ngay.”
Thôi Đào thay đồ nữ, vẫn hóa trang xấu xí nhưng mặc một bộ váy thật đẹp vào.
Lúc tới trước cửa hàng, tình cờ lại vừa đúng thời gian mở cửa.
Có người phụ nữ trung niên đang đứng luyên thuyên trước cửa, cảm khái sao giờ mà cửa hàng vẫn chưa mở cửa nữa.
Thôi Đào vừa nghe đã chắc chắn những người này chính là “đám người” mà Vương tứ nương và Bình Nhi kể.
Thôi Đào đi tới gần một chút, ngửi thấy trên người cả ba đều có mùi giống nhau, mùi băng phiến xạ hương.
tay họ không quá mịn màng, dù chưa tới mức thô ráp nhưng cũng là đôi tay lao động.
Giày của cả ba khác màu nhau nhưng đế và mũi giày đều được làm từ cùng một chất liệu.
Vương tứ nương và Bình Nhi đã từng nói, đám gây rối không quen biết nhau, vậy sao người phụ nữ này lại có mùi giống nhau được? Đáp án rất rõ ràng rồi.
Kem dưỡng tóc và xà phòng hương hoa do cửa hàng bán, với người bình thường mà nói giá tiền không phải rẻ.
Họ cố gắng ăn mặc như người có thân phận để tới cửa hàng mua, sau đó lần lượt tới cửa hàng gây rối, giả vờ tình cờ quen biết nhau, cùng tụ lại vì mối thù chung… Rõ ràng là có âm mưu từ trước.
Hoặc là đối thủ cạnh tranh, muốn phá cửa hàng; hoặc là kẻ thù, muốn đưa Vương tứ nương và Bình Nhi vào chỗ chết.
Kẻ thù của bọn họ đều là những kẻ hung ác, hẳn là không có kẻ nào lại chọn cách kéo dài thời gian để tìm phiền như thế này cả.
Trong lúc Thôi Đào suy nghĩ, người phụ nữ trung niên đã tiến tới vây quanh nàng, trầm trồ với gương mặt xấu lạ của nàng.
“Ở đâu ra một người xấu xí tới vậy hả trời?”
Thôi Đào khẽ cười, giơ chìa khóa trong tay lên, “Ta là nhân viên cửa hàng mới thuê.”
Sau khi nàng mở cửa, cả ba lập tức đi theo vào, phàn nàn sao hôm nay cửa hàng mở cửa muộn như thế, lại hỏi Thôi Đào nương tử trong này đã đi đầu rồi.
“Họ mệt nên muốn nghỉ ngơi, thấy gần đây hơi xui xẻo, trong cửa hàng luôn có ruồi nhặng phải đuổi nên thuê ta tới đuổi ruồi ấy mà.” Thôi Đào nói rất tự nhiên, thế mà lại khiến người phụ nữ trung niên tức tới tái mặt.
Con nhóc xấu xí chết tiệt này, rõ ràng là nàng lấy ruồi ra để mỉa mai họ nhưng họ lại không thể tự thừa nhận mình là ruồi được.
“Kẻ xấu xí nhiều xui xẻo.”
trong người lên tiếng mỉa mai Thôi Đào, lập tức được người còn lại phụ họa theo.
“Nếu ta sinh ra như thế thì chắc đã chết từ lâu rồi.”
“Rất nhanh thôi ta sẽ không xấu nữa đâu.” Thôi Đào lần lượt lấy ra cái bình sức tinh xảo từ trong tay áo, lập tức thu hút được sự chú ý của cả ba, họ vội hỏi Thôi Đào đây là gì.
Từ phản ứng của họ với sản phẩm mới, Thôi Đào đoán khả năng cao là đối thủ cạnh tranh đang gây rối.
Thôi Đào bèn giơ bình sứ trong tay lên, mỉm cười nói với họ: “Nước tiên đấy, cứu tinh cho những người xấu xí.”.