Ngôi Trường Mọi Khi

chương 8: chương 08

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Một tuần lễ có bảy ngày.

Trừ ngày chủ nhật, còn lại sáu ngày.

Trong sáu ngày đó, có đến năm ngày lớp bạn chỉ học một buổi sáng. Riêng ngày thứ năm, lớp bạn học cả sáng lẫn chiều.

Nhà bạn và nhà Tóc Ngắn gần trường nhất nên trưa thứ năm cả hai được mẹ đón về nhà.

Những đứa khác không vậy. Nhà tụi nó ở xa lắc xa lơ.

Bắp Rang ở Thủ Ðức. Ria Mép ở Bình Chánh. Bảnh Trai ở Phú Lâm. Hạt Tiêu ở Gò Vấp. Nhà Kiếng Cận gần nhất cũng ở tuốt Ngã tư Bảy Hiền.

Tụi nó nhà xa như vậy nên ba mẹ không đưa đón được. Thậm chí những đứa đi học bằng xe đạp như Bắp Rang hay Ria Mép có siêng năng đạp xe về nhà cũng không thể quay lại buổi học chiều đúng giờ được. Xa quá mà.

Vì vậy, tụi nó đều ở lại trường.

Trưa, Ria Mép ăn cơm bụi, Hạt Tiêu ăn bò bía, Hột Mít ăn bánh bao, Bắp Rang ăn bánh mì. Những đứa khác ăn những thứ khác.

Ăn xong, mấy đứa con gái kéo nhau đi lang thang ngoài phố hoặc tấp vào các siêu thị la cà ngắm nghía cho qua thì giờ. Bọn con trai thì sà vào các tụ điểm trò chơi gần trường.

Qua tháng thứ hai, mẹ bạn phát hiện ra điều đó.

Ðầu giờ chiều, chở bạn đến trường, thấy Kiếng Cận, Hạt Tiêu và Hột Mít lếch thếch kéo nhau đi dọc vỉa hè, mặt mày đỏ lơ đỏ lưỡng, mẹ bạn ngạc nhiên:

- Tụi con đi đâu lang thang vậy?

- Dạ, đi dạo phố, cô.

- Ủa, trưa tụi con không về nhà hả?

- Dạ, không ạ. Nhà tụi con xa lắm, cô.

Mẹ bạn nhìn quanh:

- Bắp Rang đâu?

- Dạ, bạn ấy ở trong bàn bida.

- Còn Ria Mép?

- Dạ, bạn Ria Mép đang "ình chíu"!

Mẹ bạn nhíu mày:

- “Ình chíu” là sao?

- Dạ, “ình chíu” là chơi trò chơi điện tử đó, cô.

Mẹ bạn lắc đầu:

- Vậy là không được rồi. Buổi trưa tụi con phải nghỉ ngơi để lấy sức học buổi chiều chứ!

- Khó lắm cô! Hột Mít nói - Trường tụi con đâu phải trường bán trú. Buổi trưa học sinh không được phép ở lại trong lớp.

Bạn thình lình lên tiếng:

- Buổi trưa mấy bạn về nhà mình đi!

Bạn quay sang mẹ:

- Ðược mẹ há?

Mẹ bạn đồng ý.

Ba bạn đồng ý.

Các bạn của bạn cũng đồng ý.

Ba mẹ các bạn của bạn lại càng tán thành.

Thế là trưa thứ năm hàng tuần, mẹ bạn và mẹ Tóc Ngắn không đi đón con nữa.

Tan học ra, Kiếng Cận, Hạt Tiêu, Hột Mít, Ria Mép, Bắp Rang, Bảnh Trai, Tóc Ngắn và bạn chui lên một chiếc taxi, về nhà.

Tiền taxi, tuần thứ nhất, bạn trả. Tuần thứ hai, Kiếng Cận trả. Tuần thứ ba, tới Bắp Rang. Tuần thứ tư, tới Ria Mép. Rồi tới những đứa khác, cứ thế xoay vòng.

Nhỏ Tóc Ngắn không ở trong diện nhà xa. Nhưng nó ở trong diện ham vui. Thấy bạn bè tụ tập lại một chỗ, còn mình phải về nhà buổi trưa vò võ một mình, nó cồn cào khó chịu trong người quá. Mà ai chứ con nhỏ Tóc Ngắn dễ gì cam tâm chịu đựng cái “nghịch cảnh” đó. Qua tuần lễ thứ hai, chả hiểu nó thủ thỉ hay gây áp lực thế nào mà ba bẹ nó đồng ý cho nó nhập bọn với đám Hạt Tiêu, Hột Mít.

Bữa đó, tụi bạn lục tục chui vô xe, vừa sập cửa, bỗng thấy nhỏ Tóc Ngắn hớt hơ hớt hải chạy tới:

- Chờ với! Chờ với!

- Gì thế? - Ria Mép ngồi ngoài cùng, thò đầu ra.

Tóc Ngắn hất đầu:

- Mở cửa xe ra đi!

Ðầu Bắp Rang thò ra kế đầu Ria Mép:

- Xe này không chở hàng lậu, xét gì mà xét!

Tóc Ngắn trả lời bằng cách hai tay nâng chiếc cặp, mím môi liệng vù ngay ô cửa gió khiến Ria Mép và Bắp Rang hoảng hốt hụp đầu xuống. Chiếc cặp to đùng rơi đánh bộp một cái lên bàn chân Bảnh Trai ngồi phía trong khiến thằng này la chói lói:

- Ối, gãy giò tôi rồi!

Ria Mép nhô đầu lên, gầm gừ:

- Bà này, điên hả?

Tóc Ngắn cười hì hì:

- Ai mà thèm điên! Cho mình lên với!

- Cái gì? - Ria Mép trợn mắt - Bạn định đi cùng tụi này về nhà Tóc Bím?

Tóc Ngắn dậm chân bình bịch:

- Còn hỏi nữa! Mở cửa ra đi!

Tóc Ngắn nhà gần xịt thì thế, trong khi thằng Răng Chuột nhà ở tít dưới Bến xe Bình Triệu lại từ chối về chung.

Bạn rủ:

- Trưa về nhà mình chơi với các bạn đi!

Răng Chuột lắc đầu:

- Không được đâu.

- Sao thế?

- Mình còn nhỏ em gái ở nhà.

- Chứ mẹ bạn đâu?

- Mẹ mình ở chỗ khác.

- Còn ba bạn?

- Ba mình ở chỗ khác nữa.

Răng Chuột làm bạn thắc mắc ghê quá:

- Sao lạ vậy?

- Ừ, thế đấy!

Răng Chuột hững hờ đáp, đôi mắt nó chợt trở nên xa xăm.

Bắt gặp ánh mắt đó, bạn biết mình không nên hỏi nữa.a

Truyện Chữ Hay