Để tránh những phiền phức không cần thiết, từ trước đến nay Tống Phi Điểu luôn căn chuẩn giờ đến trường tránh đông người. Khi cô bước vào lớp, các bạn trong lớp đều đã đến đủ, lúc này đang tự học.
Tống Phi Điểu ngồi vào chỗ xong thì phát hiện sách giáo khoa mới phát của mình được ai đó xếp ngay ngắn trong ngăn bàn.
Cô hơi ngạc nhiên, đãi ngộ này trước kia không có. Cũng không biết bạn nào trong lớp nghe ngóng tin tức từ đâu ra, nói rằng cô không thích người khác chạm vào đồ của mình, có người chạm vào sẽ giở thói ngôi sao nổi nóng phát cáu, thế nên khi cô không có mặt ở lớp, những cuốn sách hay bài thi được phát luôn xếp bừa bộn trên mặt bàn.
Hôm qua cô tiên tốt bụng nào đã làm vậy?
Bất chợt Tống Phi Điểu như nhớ ra điều gì, cô quay người ra sau nhìn Lộ Viêm Xuyên, ngoài bạn bàn sau mới tới quả thật cô không nghĩ ra ai khác.
Cô tiên Lộ hiện hình, trong tai đeo tai nghe, mặt sau điện thoại kê bút, cứ thế công khai đặt trên mặt bàn, đang hết sức chăm chú xem gì đó trên màn hình.
Có lẽ nét mặt xem điện thoại của Lộ Viêm Xuyên quá mức chuyên tâm, câu cảm ơn của Tống Phi Điểu chỉ đành nuốt ngược vào trong, khi cô quay người lại thầm nghĩ đúng thật không nên so sánh, bộ đồng phục quê mùa của trường Trung học số Hai được mặc trên người anh lại thấy khí chất ngời ngời…
Tống Phi Điểu ngẩng đầu xem thời khóa biểu viết trên bảng, tiết đầu tiên là Toán, cô lấy sách giáo khoa mở ra, sau đó lại ngây người.
Chừng nửa phút sau cô quay người lại: “… Lộ Viêm Xuyên.”
Không nghe thấy. Lại gọi thêm lần nữa, lần này thì nghe thấy rồi, Lộ Viêm Xuyên cao giọng ơi một tiếng.
Tống Phi Điểu nói: “Cảm ơn nhé.”
“Ừ.” Lộ Viêm Xuyên vẫn đang xem điện thoại, biết cô đang cảm ơn điều gì, trả lời mà chẳng hề ngẩng đầu lên: “Tiện tay thôi.”
“… Ồ.” Tống Phi Điểu tạm dừng chốc lát rồi ngập ngừng mở miệng: “Viết tên giúp tôi cũng là tiện tay sao?”
Lộ Viêm Xuyên ngẩng đầu, nhìn chỗ cô chỉ tay vào đằng trước. Góc dưới bên phải trang đầu tiên quyển sách, bút mực đen viết ba chữ Tống, Phi, Điểu rõ ràng ngay ngắn.
“…”
Lộ Viêm Xuyên nhất thời không thể nói được lý do, cơ bản tại đây là chuyện làm theo bản năng không kịp nghĩ ngợi.
Cả ngày hôm qua Tống Phi Điểu không đi học, anh có chút không tập trung. Đúng lúc Chử Anh đến phát sách giáo khoa, anh vừa viết tên vừa buột miệng hỏi Tống Phi Điểu đi đâu rồi, sau đó ngòi bút viết tên anh biến thành tên cô.
Lúc đó cả hai đều sửng sốt, Lộ Viêm Xuyên im lặng chốc lát, điềm nhiên như không đổi quyển sách mới tinh vẫn còn nóng hổi cho Tống Phi Điểu.
Anh rất bình tĩnh phát biểu: “Không cần khách sáo, bạn bàn trên bàn dưới mà.”
Tống Phi Điểu không tin “ừ” một tiếng, nghĩ thầm bạn bàn trên bàn dưới bây giờ đều thân thiết như vậy rồi sao?
Lễ khai giảng được tổ chức vào hai tiết sau đó.
Tống Phi Điểu đang cùng xếp hàng với mọi người chuẩn bị đến Hội trường, sau đó bị Lý Uân không biết xuất hiện trong hàng từ bao giờ vẫy tay gọi đi.
Thầy cười hết sức hiền từ: “Tống Phi Điểu, học kỳ trước em giành được học bổng hạng nhất, lát nữa đừng quên lên sân khấu nhận thưởng đó.”
Tống Phi Điểu vâng một tiếng, nhưng Lý Uân còn có lời chưa nói xong: “Thầy nhớ năm ngoái em cũng giành được học bổng nhưng nghe cô Tần kể khi đó em vắng mặt nên lớp trưởng nhận thay em.”
Tống Phi Điểu đang cảm thấy khó hiểu với hướng đi của câu chuyện thì nghe thầy khẩn thiết nói tiếp: “Em cũng nhận học bổng hai kỳ liên tiếp rồi, thế nào, em có hứng thú làm đại diện học sinh xuất sắc khối lên sân khấu phát biểu không?”
??? Tống Phi Điểu giật mình ngạc nhiên, lập tức từ chối khéo: “Nhưng em không chuẩn bị bài phát biểu.”
“Ôi.” Lý Uân xua tay: “Có gì đâu, em khiêm tốn rồi. Em từng gặp bao nhiêu trường hợp long trọng, mấy đại lễ phát sóng trên tivi em cũng từng tham gia nhiều lần rồi, cảm ơn xxtv cảm ơn bố mẹ lãnh đạo các thứ, chỉ cần mở miệng là nói được đó thôi! Trường chúng ta không cần chính thức như thế, em cứ tùy tiện nói mấy câu thôi cũng được.”
Khóe môi xinh xắn của Tống Phi Điểu sắp sửa tắt nụ cười, cô nghĩ thầm hai chuyện này mà giống nhau được sao? Nhưng bất chấp cô có bày tỏ mình không thích hợp lên phát biểu như thế nào, Lý Uân vẫn một mực cho rằng cô chỉ đang khiêm tốn, không nói thêm tiếng nào đã dẫn cô đến hậu trường, nói với cô bằng nét mặt “thầy tin em”: “Đi đi, đem vinh quang về cho lớp chúng ta.”
Tống Phi Điểu câm nín, buộc phải chấp nhận.
Thế rồi cô được xếp đứng ngay hàng đầu tiên, khi thầy Hiệu trưởng đọc xong bài phát biểu dài tới ba trang giấy, cô bám theo một đám học sinh nhận thưởng nối đuôi nhau đi lên sân khấu, nhận tấm giấy khen màu đỏ từ tay thầy.
Bắt đầu từ khi Tống Phi Điểu xuất hiện, bên dưới vang lên đủ mọi tiếng thì thầm xôn xao không ngớt, thậm chí có bạn còn lấy điện thoại ra.
Tống Phi Điểu học tại trường Trung học số Hai nhưng chẳng rõ vì cô quá khiêm tốn hay vì cô cao ngạo không muốn để ý người khác, nếu không phải bạn cùng lớp với cô thì cơ bản không gặp được cô, càng khỏi cần nói đến chuyện thấy được tại nơi khác. Giờ phút này đám đông dõi mắt nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng rực sắp thiêu cháy cả sân khấu.
Lý Uân nói đúng, Tống Phi Điểu đã quen gặp những trường hợp long trọng, đứng tại chỗ này, thoải mái trang nhã, khí chất tỏa sáng, nếu không mặc đồng phục thì thật sự giống đang tham gia đại lễ nào đó, dáng vẻ bình tĩnh hoàn toàn không nhận ra cô chưa hề chuẩn bị bất cứ điều gì.
Đại diện học sinh mới lớp phát biểu đầu tiên, cô gái hơi cuống, đọc hết bài phát biểu một cách khó khăn, trên đường quay về không may bị vấp vào dây micro.
“Cẩn thận.” Tống Phi Điểu thoáng lướt qua đối phương trong tiếng giới thiệu, nhẹ nhàng đỡ lấy cô gái. Ánh đèn trên đầu cô rọi xuống, nét mặt sáng ngời rung động lòng người.
Học sinh mới đỏ bừng cả mặt: “… Cảm… Cảm ơn chị Tống.”
Tống Phi Điểu mỉm cười với đối phương rồi mới đi lên trước. Cô thong thả điều chỉnh độ cao của micro, chậm rãi lên tiếng: “Chào buổi sáng các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo, các bạn học sinh. Em là Tống Phi Điểu lớp A, thật vinh dự…”
Một câu còn chưa nói hết, chỗ ngồi của khối bên dưới đã hô to Tống Phi Điểu, chị Tống, Tiểu Điểu, thậm chí còn có người cao giọng la lên: “Xin chụp ảnh ký tên, cầu phúc lợi!”
Hiện trường hơi mất kiểm soát, tiếng la hét ngày một to hơn trong Hội trường đã triệt để át mất giọng Tống Phi Điểu, giáo viên nhất thời không cách nào khống chế được sự nhiệt tình của đám học sinh, thế mà thầy Hiệu trưởng thì cười haha: “Tuổi trẻ nhiệt huyết đầy sức sống, tốt lắm.”
Ông quay sang nói với Lý Uân: “Thầy Lý này, học sinh xuất sắc như Tống Phi Điểu, về sau nên năng nổ tham gia các hoạt động của trường nhiều hơn mới được.”
Hồi lớp Tống Phi Điểu mới nhập học đã khơi ra hàng loạt bài báo, idol xuất sắc độ nổi tiếng cao, thành tích học tập tốt, đó là niềm vui bất ngờ có muốn cầu cũng chẳng được, năm nay có rất nhiều người đăng ký nhập học trường Trung học số Hai vì Tống Phi Điểu, điều này có thể nhận ra được từ số học sinh đột ngột tăng cao.
Tống Phi Điểu cũng có đôi phần ngạc nhiên với cảnh tượng này, hai mắt cong lên. Cô đợi chốc lát, duỗi thẳng một ngón tay đặt trước môi, ra hiệu cho mọi người trật tự, cuối cùng khẽ nghiêng đầu cười tươi vô cùng xinh đẹp, dường như còn xen chút ngượng ngùng.
Bên dưới có giọng nói gào lên không khống chế được: “Trời ơi, quá hoàn hảo.”
Lộ Viêm Xuyên ngồi dưới xem, mới đầu còn thấy buồn cười, nhưng xem rồi dần dà nét mặt không còn cảm xúc nào nữa.
Bên cạnh có người vẫn đang nói đầy kỳ quái: “Quả không hổ là Tôi có bạn học là ngôi sao, đám lớp không biết lịch sử đen tối của Tống Phi Điểu tại trường Trung học số Hai, hay quá, cô ấy lại nổi tiếng hơn rồi.”
Lộ Viêm Xuyên nhíu mày, nhìn sang Chử Anh bên cạnh: “Lịch sử đen tối của Tiểu Điểu? Đang nói cái rắm gì vậy?”
“… Cậu văn minh tí đi, với cả nói nhỏ thôi, để tôi lấy cho cậu xem…”
Chử Anh nói xong lén lút mấy di động ra lục lọi tìm một bức ảnh, ngay sau đó bị Lộ Viêm Xuyên giật mất.
Đây là một bức ảnh chụp khá mờ. Lộ Viêm Xuyên phóng to ảnh lên xem, chỉ thấy trên đó viết:
– Học chung một trường với thần tượng quốc dân có cảm giác như thế nào?
– Bình thường có nói chuyện với cô ấy không? Lúc bắt chuyện có cảm thấy hồi hộp không?
– Trong trường có ai theo đuổi cô ấy không?
…
Đúng là đặc sắc.
Đừng nghĩ mấy câu hỏi thần kinh kia là do người hâm mộ não tàn nào hỏi, đây thật sự là một phiếu câu hỏi điều tra.
Phiếu câu hỏi điều tra kỳ quái này xuất hiện hồi Tống Phi Điểu học lớp , có một tòa soạn nhỏ chuyên đăng tin vỉa hè đã căn giờ tan học chặn tại cổng trường Trung học số Hai, tóm được ai liền yêu cầu người đó điền phiếu, còn thêm cả phỏng vấn. Khi đó học sinh nhận được phiếu câu hỏi đều hết sức vui vẻ, lôi điện thoại ra chụp vài bức đăng lên weibo, còn tạo thêm một cái tag Tôi có bạn học là ngôi sao, sau đó không mấy bất ngờ Tống Phi Điểu lại lên hot search.
Mặc dù trên mạng đều coi chủ đề này như một trò đùa, nhưng không biết vì sao trường Trung học số Hai có kha khá học sinh cho rằng đây là chiêu trò do chính Tống Phi Điểu bày ra. Dùng bạn học để đánh bóng tên tuổi, lăng xê bản thân, đúng thật là không biết xấu hổ!
“Cũng chẳng rõ có phải vì nguyên nhân này, tuy học cùng nhau một năm nhưng các bạn lớp A đều vô duyên vô cớ giữ khoảng cách nhất định với bạn Tống.”
Lộ Viêm Xuyên giống như nghe được truyện tiếu lâm, trả lại điện thoại cho đối phương, không nói tiếp nữa.
“Thật ra, tôi nghĩ trong lớp có rất nhiều người về cơ bản ngại nói chuyện với bạn Tống.” Chử anh lẩm bẩm, đột ngột ghé sang hỏi nhỏ: “Lộ Viêm Xuyên, cậu cũng là fan của bạn Tống à?”
“Hả?” Lộ Viêm Xuyên nhíu mày đưa mắt liếc nhìn đối phương, chẳng rõ câu nào trước đó của Chử Anh đã đâm vào phổi anh, lúc này toàn thân nhìn có vẻ không thoải mái.
“Vừa rồi cậu gọi là Tiểu Điểu.” Chử Anh gãi đầu gãi tai: “Chỉ có thành viên fanclub chính thức của Tống Phi Điểu mới dùng cái tên thân mật này.”
Tống Phi Điểu trên sân khấu đã phát biểu đến đoạn cuối, mặc dù không chuẩn bị trước nhưng cô vẫn nói rất hay, đầu tiên trông mong học kỳ mới, gửi lời chúc dành cho các anh chị vừa lên lớp , sau đó đưa ra vài lời đề nghị với các bạn học sinh mới lớp , đơn giản dễ hiểu, mạch lạc rõ ràng, cuối cùng mượn một đoạn thơ của Từ Chí Ma để làm phần kết.
Hội trường yên tĩnh chốc lát, ngay sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt xưa nay chưa từng có.
“Không phải.”
Trong tiếng vỗ tay, Lộ Viêm Xuyên bỗng nhíu mày, giọng nói không vui: “Tôi chưa bao giờ theo đuổi thần tượng.”