Buổi chiều thi xong là tan học, khi Tống Phi Điểu về đến ký túc xá mới có bốn giờ. Cô vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm phưng phức từ trong bếp bay ra.
“Cậu về rồi à.” Diêu Nhược Ngư nghe thấy tiếng động, giọng vang lên từ xa chào hỏi cô.
Tống Phi Điểu ừ một tiếng, tìm một chỗ đặt bừa đồ trong tay xuống, thay dép rồi loẹt xoẹt đi rửa tay.
Diêu Nhược Ngư thò đầu ra: “Anh Tony đâu? Không lên ư?”
“Đi hẹn hò với bạn gái rồi, đạp ga lái xe đi nhanh như bay vậy.”
Tống Phi Điểu rửa tay xong đi vào bếp, ngay sau đó thoắt cái đã trở nên ủ rũ. Trên bàn bếp đằng trước xếp đầy một bàn rau, phóng mắt nhìn qua thực sự xanh như thảo nguyên.
Cô nhìn một lúc, đáng thương mở miệng: “Chị ơi, xin rủ lòng thương, cho ăn chút thịt đi.”
“Gọi ông nội cũng vô dụng.” Diêu Nhược Ngư tuyệt tình từ chối. Cô ấy thuộc kiểu người có uống nước trắng cũng béo, nhất thiết phải kiểm soát đồ ăn, chỉ thương thay cho Tống Phi Điểu ngày nào cũng phải ăn chay theo cô ấy.
Cô ấy xắt thêm mấy miếng cà rốt, có lẽ đã tìm thấy lương tâm, nói: “Trên bàn có vằn thắn mẹ tớ làm sẵn, nếu cậu thèm thì ăn tạm trước đi.”
Tống Phi Điểu nhõng nhẽo không thành đành chấp nhận số phận bắt đầu rửa rau.
Hai người phân chia công việc rõ ràng, bình thường ở nhà bật bếp đều là Diêu Nhược Ngư nấu cơm, Tống Phi Điểu rửa bát. Thực ra Tống Phi Điểu biết nấu cơm, dẫu sao cô cũng tự nấu từ bé, nấu ăn khá ngon, chẳng qua cô tan học muộn hơn Diêu Nhược Ngư nhiều, nếu đợi cô về nấu thì bảy giờ cũng chưa có cơm ăn, thế nên dần dà biến thành hình thức cố định như thế này.
Tống Phi Điểu rửa cả buổi mới phát hiện trong tầm tay mình vẫn còn rất nhiều đồ đang xếp hàng đợi đến lượt, chần chừ một chút cô bèn hỏi: “Hai chúng ta ăn nhiều vậy sao?”
Cô chỉ vào một loạt thức ăn bên cạnh, bơ, kem, hạt tiêu đen, cái gì cũng có hết, cứ như sắp nấu cả bàn tiệc kiểu Pháp, lại bổ sung: “Còn ăn phức tạp như thế này nữa?”
Diêu Nhược Ngư đang cầm máy tính bảng rồi học từng bước theo thực đơn thật sự nghiêm túc, chỉ thiếu điều cắt hoa cho củ cải trong tay.
Cô ấy tranh thủ nói: “Cậu không biết hả? Công ty nhận cho tớ một chương trình về ẩm thực, tớ cần rèn tay nghề nấu nướng, miễn cho đến khi trổ tài sẽ phải mất mặt, vả lại ăn không hết cũng có sao đâu, vừa vặn làm bữa trưa ngày mai cậu mang đi học.”
“Trưa mai tớ sẽ về.” Tống Phi Diểu chân thành đề nghị cô ấy: “Tớ thấy cậu có thể mở rộng thêm các món mặn rồi xưng bá trong chương trình.”
Diêu Nhược Ngư cười rất lâu: “Còn cậu? Công ty bố trí thế nào?”
Tống Phi Điểu vớt mấy cọng rau trong bồn rửa: “Không biết, vẫn chưa nói với tớ.” Giọng nghe có vẻ chẳng hề quan tâm.
Diêu Nhược Ngư chợt tạm dừng động tác nhìn cô vài giây, cuối cùng vẫn không nói gì.
Hai người làm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong ba món ăn một món canh.
Tống Phi Điểu lấy bát đũa xong ngồi xuống bên bàn, vừa đợi Diêu Nhược Ngư chụp ảnh xong, vừa cúi đầu xem điện thoại.
Vài phút sau, Diêu Nhược Ngư thỏa mãn cất điện thoại đi, nói với Tống Phi Điểu: “Ê, ăn cơm, đừng nghịch điện thoại nữa.”
“Ừ.” Tống Phi Điểu vẫn đang xem.
Diêu Nhược Ngư thấy cô xem chăm chú, không nhịn được ngó đến gần liếc thử, phì cười một tiếng: “Tống Phi Điểu, không nhận ra cậu tự luyến gớm, lên mạng tìm kiếm từ khóa về bản thân cơ đấy!”
Tống Phi Điểu ngẩng đầu: “Tớ chỉ xem thử trên mạng có viết tớ thích ăn gì không.”
Diêu Nhược Ngư khó hiểu: “Cậu không biết bản thân thích ăn gì sao?”
Tống Phi Điểu ném cho đối phương một ánh mắt “yêu thương” đầy coi thường, sau đó nhấc cái túi từ đằng sau lưng ra, chính là cái túi mà cô mang về.
“Cái gì đấy?” Diêu Nhược ngư mở ra xem: “Cậu trộm mua đồ ăn vặt?”
“Trộm cái gì.” Tống Phi Điểu nói: “Không phải tớ mua.”
“Lừa ai thế, cậu xem đi, có cái nào không phải thứ cậu thích ăn!”
Bên trong có một hộp mì gói vị hải sản, một gói chân gà chua cay đóng gói chân không, một hộp chè xoài bưởi, một chiếc kẹo mút vị côca.
À, ban đầu còn có cơm nắm tam giác vị cá ngừ, buổi trưa Tống Phi Điểu nhìn cả buổi, cuối cùng vẫn lấy nó ra ăn, những cái khác còn để lâu được chứ cơm nắm để lâu sẽ thiu, dù sao cô cũng không thể trả đồ thiu cho người ta rồi nói cảm ơn được.
Nói chung đồ trong cái túi này vô cùng chuẩn xác, mỗi thứ đều là đồ cô thích ăn, nhất là gói chân gà, có khi đến cả mẹ cũng không nắm rõ khẩu vị của cô như vậy.
Bạn học sinh chuyển trường kia… Lộ Viêm Xuyên nói bên trong đều là đồ cậu thích ăn đó, quả đúng là toàn những thứ cô thích. Nhưng một bạn vừa mới gặp mặt, làm sao mà biết được?
Khi đó Tống Phi Điểu rất kinh ngạc, cô nghi ngờ có phải sở thích hàng ngày của mình đều bị công khai trên mạng, vừa rồi thực sự không nhịn được nữa bèn tìm kiếm thử.
Thật sự… vô cùng thần kỳ.
Nhưng điều thần kỳ hơn là khi thi Toán buổi chiều.
Điều khiến học sinh lớp A lại lần nữa sợ đến rớt hàm trong một ngày là, chẳng những Lộ Viêm Xuyên đến lớp muộn mười phút mà còn làm bài chưa đến nửa tiếng đã nộp! Tương đương với thời gian Tống Phi Điểu còn đang tính mấy câu hỏi điền vào chỗ trống thì đối phương đã hoàn thành hết cả bài thi.
Khi mọi người dõi mắt nhìn theo anh rời khỏi lớp, nét mặt ai nấy đều thay đổi thất thường, có lẽ tư tưởng có đôi phần sụp đổ.
Bây giờ nhớ lại cảnh tượng khi đó Tống Phi Điểu cảm thấy hơi buồn cười, nghĩ thầm Ngữ văn nộp giấy trắng còn Toán mấy phút đã xong, chả có nhẽ người chuyển đến là học sinh cá biệt?
Diêu Nhược Ngư hỏi bên tai cô đầy khó hiểu: “Học sinh cá biệt gì cơ?”
Tống Phi Điểu xốc lại tinh thần, lúc này mới nhận ra mình đã nói thành tiếng. Cô sắp xếp ngôn từ rồi nói: “Hôm nay lớp tớ có một học sinh chuyển trường mới đến, ngồi ngay sau lưng tớ.”
“Đẹp trai không?” Trọng điểm của Diêu Nhược Ngư mãi chỉ có một.
Tống Phi Điểu cắn đầu đũa, gần như không hề suy nghĩ đã nói: “Cậu còn nhớ Dương Lăng không? Học sinh chuyển trường… ừ, bỏ xa cậu ta mười tám con phố luôn.”
Dương Lăng là một cậu trai trẻ siêu nổi dạo gần đây, thu hút được rất nhiều fan mê ngoại hình. Trước đây hai người từng hợp tác với cậu ta, cả hai đều cho rằng ngũ quan thiếu niên nhìn qua màn hình cũng rất được nhưng nhìn ở khoảng cách gần thì hơi đáng lo, điều buồn cười nhất là toàn bộ cơ bắp sáu múi của cậu ta đều nhờ photoshop.
“Thế phải đến trường tớ mới phải!” Diêu Nhược Ngư nhất thời thổn thức không thôi, cô ấy tự chỉ vào mình: “Ngoại hình bắt mắt, học sinh cá biệt.”
Tống Phi Điểu cầm bát cơm cười cả buổi, cười xong cô lại không nhịn được liếc nhìn túi đồ ăn vặt, ngày hôm nay Lộ Viêm Xuyên đến muộn về sớm, cô không tìm được thời gian nói chuyện với đối phương, chỉ đành cầm đồ về nhà.
Vẫn nên nghĩ xem ngày mai cảm ơn người ta như thế nào đi.
Hai người ăn cơm tối xong dọn dẹp sạch sẽ đã đến gần bảy giờ. Tống Phi Điểu về phòng luyện đàn như thường lệ, Diêu Nhược Ngư thì đến phòng tập luyện vũ đạo.
Hiệu quả cách âm của căn hộ rất tốt, huống hồ cả tầng này chỉ có một hộ duy nhất của hai cô.
Từ trước đến nay Tống Phi Điểu làm việc luôn chuyên tâm và năng suất, một khi đã hoàn toàn tập trung vào chuyện gì đó là có thể tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Lúc này bên cạnh đàn piano dựng một cái máy quay, góc quay hướng xuống dưới chỉ ghi hình ngón tay lướt như bay trên phím đàn.
Một bài nhạc đàn không biết bao nhiêu lần, ngay khi Tống Phi Điểu đang nghỉ ngơi thư giãn, chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa: “Phi Điểu, tớ tắm xong rồi, đến lượt cậu đấy.”
Tống Phi Điểu đứng dậy đi mở cửa, nhìn Diêu Nhược Ngư đắp mặt nạ thì ngạc nhiên nói: “Hôm nay cậu tắm sớm thế?”
“Không sớm nữa đâu, sắp mười giờ rồi.”
Tống Phi Điểu à một tiếng, đột nhiên có phản ứng, cất cao giọng: “Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ… Sáu?” Bị cô dọa như vậy, Diêu Nhược Ngư không xác định lắm.
Vừa mới nói xong, Tống Phi Điểu chạy ầm ầm đến phòng khách, vớ cái điều khiển bật tivi rồi chọn kênh, động tác liền mạch từ đầu đến cuối.
Diêu Nhược Ngư ngu ngơ như lọt vào sương mù đi ra theo sau cô, đúng lúc thấy trên màn hình lóe lên mấy chữ “Tìm kiếm tài năng âm nhạc” màu vàng rực rỡ, hình ảnh tuyệt đẹp và chấn động, âm nhạc càng thêm khí thế hào hùng.
Cô ấy “ủa” một tiếng rồi nói: “Tuần này bắt đầu chiếu rồi à.”
“Tìm kiếm tài năng âm nhạc” là chương trình về âm nhạc được chú ý nhất trong năm nay, trước khi phát sóng đã khơi ra vô số chủ đề bàn luận. Đây là chương trình tuyển chọn nhưng đẳng cấp cao hơn những chương trình tuyển chọn bình thường khác tới vài bậc.
Thí sinh tham gia chương trình không được tuyển chọn thông qua tự mình đăng ký rồi đấu loại trực tiếp mà do các công ty giải trí trong nước cử đi, hay nói cách khác là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty quản lý sẽ đấu với nhau trong chương trình. Thế nên chương trình có hai đặc điểm rõ ràng, một là các kỹ năng của thí sinh rất cao, hai là nhan sắc vô cùng cuốn hút.
Diêu Nhược Ngư chưa bao giờ bắt gặp bộ dạng vội vội vàng vàng như thế này của Tống Phi Điểu liền ngồi xuống bên cạnh cô ấy châm chọc: “Fan của cậu có biết mỗi ngày cậu đều mê mệt anh trai khác không?”
Tống Phi Điểu không nói, ôm gối nhìn chăm chú vào màn hình, trong mắt lóe ra ánh sáng.
Bỗng dưng Diêu Nhược Ngư nhớ ra: “Đúng rồi, tớ nhớ hình như công ty mình cũng cử một người đi, tên Giang… Giang…”
Đúng lúc màn hình tập trung quay gần vào một khuôn mặt, Diêu Nhược Ngư vỗ đùi cái đét: “Tiền bối Giang Tự!”
Thật sự là một người khí chất nổi bật, anh đứng cùng một hàng người, khẳng định là nổi bật nhất, khi nhìn vào trong mắt như có làn nước chảy róc rách, xuyên qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp của anh.
Không hiểu sao Diêu Nhược Ngư cảm giác khí chất của anh và Tống Phi Điểu có điểm tương đồng, đều mang theo vẻ đẹp cổ phong thản nhiên. Cô ấy ngập ngừng giây lát, sau đó hỏi: “Phi Điểu, cậu quen anh ấy hả?”
“Ừ.” Tống Phi Điểu gật đầu: “Anh ấy là sư huynh của tớ.”