Khi chuyện này lan rộng, Lam Kim Ngọc nhận được điện thoại của Vy Vy, người đại diện của Trần Mỹ Mỹ, cô ta vốn là một người độc mồm độc miệng, vậy mà lần này không những không giễu cợt cô mà còn bảo cô hãy nghỉ ngơi vài ngày, quên những chuyện không vui đi, hãy nghĩ tới tương lai rộng mở phía trước. Tiếp đó là ông Trần gọi đến, ông khuyên cô không nên nghĩ ngợi quá nhiều, đợi khi nào tâm trạng cô ổn định trở lại, ông sẽ đến thăm cô, ngay cả Trần Mỹ Nhạc cũng quan tâm bảo cô phải nghỉ ngơi nhiều vào, cô ấy sẽ tìm một người tốt hơn cho cô.
Phó Bách Niên gọi cho cô… đây đã là cuộc gọi thứ bảy kể từ lúc vụ việc xảy ra, vừ thấy tên anh hiện lên màn hình cô đã bấm từ chối ngay, vậy mà chuông điện thoại vẫn cứ reo… lần này, cô kéo tên anh vào luôn danh sách chặn.
“Phó Bách Niên, tại anh mà tôi thành ra thế này… anh còn gọi cho tôi làm gì?”
Chặn số xong chưa đủ, cô con quyết định tắt luôn điện thoại rồi ngã người ra giường, mắt nhìn lên trần nhà trắng bóc, cô thả lỏng toàn bộ cơ thể, nằm yên bất động.
Cứ vậy cho tới tận khi mặt trời xuống núi cô mới xoa xoa cái bụng đang réo ầm ĩ, cảm giác đói nhanh chóng xâm chiếm đầu óc cô, nhưng… dưới đôi tay cô lại là một mảng mỡ.
Cơn đói hành hạ người mập nhiều hơn bình thường, chính là vì cảm giác mỡ trong người mình đang bị đốt cháy.
Lam Kim Ngọc bắt đầu cảm thấy choáng váng, cô từ từ đứng dậy, xuống giường bước ra ngoài. Nửa tiếng sau, cô có mặt ở một quán bar, một mình, cô ngồi tĩnh lặng trong một góc khuất, trên tay là chai rượu, cô uống rất nhiều, vỏ chai chất trên bàn ngày một nhiều, một chai, hai chai, ba chai...
Sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt cô, nhưng lúc này, mọi vật trước mặt cô đã trở nên mông lung mờ ảo.
Cô cảm giác có người ngồi xuống cạnh mình, lại còn là đàn ông, chân mang một đôi giày Tây.
Cô cầm ly rượu lên nhìn anh ta hỏi: “Anh muốn gì? Muốn gần gũi tôi à? Anh không nhìn thấy đống mỡ trên người tôi ư? Tôi nói cho anh biết, nó có thể đè chết anh đó, những người đàn ông khác vừa nhìn thấy tôi đã tái xanh mặt mày rồi, nửa bước cũng không dám đến gần. Khà khà, bọn họ đúng là sáng suốt!”
Lam Kim Ngọc không muốn khóc, vì như vậy thì trông rất khó coi, tiếc là cô không kìm nén được. Cô đang rất khó chịu, cảm giác như một con cá đang mắc cạn.
“Trần Mỹ Mỹ, cô nhìn lại cô đi, chẳng giống với trước kia chút nào cả. Trần Mỹ Mỹ ngày xưa bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán của thiên hạ, lại càng không vì bất cứ người đàn ông nào mà đau khổ, chẳng phải cô đã từng bị Phó Bách Niên từ chối rồi sao, cũng đã từng bị mọi người coi thường chê cô không biết tự lượng sức mình, nhưng cô vẫn tươi tỉnh, lạc quan đó thôi, cô gái đó bây giờ đâu rồi?”
Lam Kim Ngọc bỗng ôm chầm lấy người đàn ông rồi òa khóc nức nở. Cô muốn hét lên rằng Trần Mỹ Mỹ đó không ở đây, rằng cô không phải Trần Mỹ Mỹ, cô không dũng cảm như cô ấy, cô là Lam Kim Ngọc, một Lam Kim Ngọc mỗi khi bị tổn thương sẽ thu mình lại như một con rùa rụt cổ.
“Đừng khóc nữa, đừng nghĩ tới Phó Bách Niên nữa thì sẽ ổn thôi, rồi một ngày nào đó, người xứng đáng nhận được tình yêu của cô sẽ xuất hiện.”
Trần Trạch Đào vỗ nhẹ vai cô, dịu dàng an ủi.
“Buông cô ấy ra!”
Lam Kim Ngọc nghe thấy một giọng nói rất quen, hình như là giọng của Phó bách Niên. Cô ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cái bóng rất mờ, dù cố gắng nhưng cô vẫn không thể nhìn rõ măt.
Người đàn ông ngồi cạnh cô tức giận lên tiếng: “Phó Bách Niên, sau bao nhiêu chuyện xảy ra anh còn dám vác mặt tới đây ư? Đùa giỡn tình cảm của người khác là thú vui của anh sao?”
Ngay lập tức, Phó Bách Niên nhận lấy một cú đấm.
“Cậu làm cái quái gì vậy hả? Đây là thỏa thuậtn giữa tôi và Trần Mỹ Mỹ, tôi chỉ không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này thôi.”
“Anh không ngờ ư? Từ đầu tới cuối anh có từng nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa?”
Hai người đàn ông giằng co, cả hai giữ chặt lấy nhau, lúc này, Lam Kim Ngọc cố gắng đứng lên, loạng choạng bước đi ra ngoài, để mặc hai người lại sau lưng.
Lam Kim Ngọc ôm gốc cây cổ thu, nôn ói ra mọi thứ trong bụng.
Người đàn ông mặt mày bầm tím đang đi theo sau lưng cô, anh đứng lại, lặng lẽ nhìn cô.
Cảnh tượng này gợi lại trong đầu Phó Bách Niên buổi tối ở Maldives… Hôm ấy, Trần Mỹ Mỹ cũng ói như vậy, chỉ khác là... anh ở cạnh cô.
Nếu anh và Trần Mỹ Mỹ không đăng kí kết hôn thì sự việc sẽ không ra nông nỗi này.
Anh bước tới, đứng sau lưng cô, lên tiếng: “Trần Mỹ Mỹ, xin lỗi cô! Ngày hôm đó tôi đã lỡ hẹn!”
Ói xong, Trần Mỹ Mỹ đã tỉnh táo hơn, cộng với cơn gió đêm mát rượu, đầu óc cô đã bớt ong ong đi nhiều.
Cô nhìn Phó Bách Niên rồi cười: “Không có gì, tôi đã từng nói, tôi sẽ cho anh biết một bí mật… nhưng vì anh hôm đó anh không tới, nên bí mật này mãi mãi cũng sẽ là bí mật.”
Thật ra, nói hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì, anh đã không xuất hiện trong ngày cưới, người thông minh như anh thừa hiểu sự vắng mặt của mình sẽ khiến cô tổn thương tới mức nào, có lẽ Trần Trạch Đào nói đúng, Phó Bách Niên biết hết, có điều anh không thèm quan tâm đến cảm giác của cô mà thôi, dù cho Trần Mỹ Mỹ yêu anh cỡ nào anh cũng xem như chẳng liên quan, cho nên việc giữ lời hứa đến hay không, cũng chẳng quan trọng.
Khoảnh khắc đó, Lam Kim Ngọc chợt nhận ra mình đã yêu nhầm người, anh không hề xứng đáng với cô, anh chỉ muốn yêu một người phụ nữ giả mạo…
“Để tôi đưa cô về!”
Anh đưa tay muốn đỡ cô nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Không cần đâu, Phó Bách Niên, tôi chỉ ước từ nay không nhìn thấy anh nữa, nhưng tiếc là không thể, cho nên… nếu vô tình chạm mặt nhau, anh cứ xem tôi như người lạ đi. Tôi rất dễ quên, tôi không muốn những kí ức không vui này cứ quanh quẩn trong tâm trí mình.”
Giọng nói rất lạnh lùng, thái độ này... từ trước tời giờ Trần dùng để cư xử với anh. Phó Bách Niên nắm chặt tay một lúc mới buông lỏng ra, anh ngậm ngùi: “Vậy cô về cẩn thận!”
Lam Kim Ngọc nhếnh miệng cười lạnh: “Dù có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng thể tệ hơn bây giờ được, anh tự mình giải quyết đi!”
Phó Bách Niên nhìn theo bóng lưng mập mạp mỗi lúc một xa, chợt cảm thấy lòng mình trống rỗng, giống như… vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Nhưng rõ ràng, anh chưa từng thích cô mà…
Người dịch: Cốm (Ớt’s team)