Phó Bách Niên về đến khách sạn, thấy Trần Mỹ Mỹ rất lạ, cô vốn hay ầm ĩ, lúc này lại đứng quay lưng về cửa chính, tựa vào cửa sổ thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Anh đi tới, vỗ nhẹ vào vai cô: “Cô sao vậy?”
Khi Lam Kim Ngọc quay đầu lại, chạm phải gương mặt đang cười của anh thì ấm ức quay mặt đi, lấy tay chống cằm. Một lúc lâu sau, Phó Bách Niên nghe thấy giọng cô yếu ớt: “Phó Bách Niên, nếu anh làm sai chuyện gì đó, anh có đâm laorồi phải theo lao không?”
Phó Bách Niên suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Là người làm kinh doanh, tôi sẽ chọn cách mang lại nhiều lợi ích lớn nhất, nếu như điều sai trái ấy mang đến cho tôi lợi ích lớn hơn, thì đâm lao phải theo lao thì cũng có sao đâu?”
Lam Kim Ngọc cười lạnh: “Đúng là Phó Bách Niên, rất quyết đoán, nếu là tôi, tôi sẽ không thể quyết định được.”
Giọng điệu kỳ lạ này khiến Phó Bách Niên hơi khó hiểu, sau đó, anh bỗng thốt lên: “Cô tới ngày hả?”
Một giây sau,cái gối bay thẳng vào người anh rồi rơi xuống đất.
Phó Bách Niên nhặt gối lên ném trả về giường, sau đó anh ngồi xuống, khó hiểu: “Trần Mỹ Mỹ, rốt cuộc là cô bị sao vậy? Có phải khó chịu ở đâukhông?”
Lam Kim Ngọc lườm anh một cái rồi đáp: “Không phải.”
Rồi cô hỏi: “Phó Bách Niên, lúc này trong điện thoại anh nói đã tìm được người con gái mà anh yêu, cô ấy chưa chết, là sao?”
Ngoài cô ra, không lẽ cũng có ai đó được tái sinh?
Vừa nhắc tới, Phó Bách Niên liền vui vẻ trở lại, nu cười càng tươi hơn. Lam Kim Ngọc nhìn nụ cười mê người của anh, rồi lặng lẽ dời mắt đi, rốt cuộc có phải chân tình hay không, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết rồi…
“Cô ấy không chết, cô ấy chỉ giả chết mà thôi, cô ấy vẫn đang sống tốt ngay tại Maldives này, hôm nay tôi đã gặp cô ấy.”
“Phó Bách Niên, sau khi chúng ta về nước, anh có muốn ly hôn không?”
Phó Bách Niên bỗng sững người, nụ cười trên mặt cũng tắt lịm.
Lam Kim Ngọc vẫn thao thao bất tuyệt: “Anh yêu cô ấy nhiều như vậy, vì nghĩ cô ấy đã chết nên mới hết hi vọng, nhưng hiện tại cô ấy vẫn còn sống, nên… chắc chắn anh rất muốn được sống cùng cô ấy, nhưng chúng ta đã kết hôn, bây giờ anh là chồng tôi, anh cũng từng nói, anh sẽ đối xử tốt với tôi.”
Tĩnh lặng, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đặn của hai người, Phó Bách Niên đã nhận ra sự khác thường của cô là từ đâu mà đến, trước đó cô ấp úng lâu như vậy, cũng là do đâu.
Thật sự anh chưa từngnghĩtới chuyện này, anh tận mắt nhìn thấy người mình yêu chết đi, nên mới tuyệt vong tìm đại một người để mẹ yên tâm, nào ngờ, cô gái này cùng yếu đuối như vậy, cũng biết đau lòng, cũng bị tổn thương.
Bây giờ anh phải làm sao đây? Thích một người lâu như vậy, không lẽ lại buông tay?
Dường như rất rất lâu, Lam Kim Ngọc mới nghe được giọng anh, nhỏ như muỗi kêu: “Trần Mỹ Mỹ, rất xin lỗi cô, từ đầu cô đã biết là tôi có người trong lòng, cô cũng đã đồng ý giúp tôi ứng phó với ba mẹ tôi rồi, vậy nên, tôi mong cô có thể hiểu cho tôi.”
Lam Kim Ngọc cố gắng kiềm lại cảm xúc của mình, không được kích động, không được kích động, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được, cơn tức bốc lên não, tim nhói từng cơn, cô đau lòng chất vấn: “Phó Bách Niên, tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, nếu đã như vậy ngay từ đầu anh không nên dễ dàng thỏa hiệp, không nên kéo Lam... Trần Mỹ Mỹ tôi xuống nước, chẳng qua anh quá ỷ lại vào tình cảm tôi dành cho anh.”
Phó Bách Niên ôm đầu, trông rất khổ sở, rất phiền não, vẫn chưa tìm được cách nào giải quyết cho ổn thỏa, anh vốn không hề biết, ở Maldives này, anh sẽ gặp được Lam Kim Ngọc, một người vốn đã chết, không ai ngờ là sẽ gặp.
Tay anh bỗng bị nắm chặt, một đôi bàn tay tròn đầy, mềm mại.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào: “Phó Bách Niên, bây giờ phải làm sao đây, tôi...yêu anh mất rồi.” Câu thổ lộ này, cô nói bằng chính thân phận thật của mình, chứ không phải là Trần Mỹ Mỹ.
Phó Bách Niên thoáng sững người, Trần Mỹ Mỹ trước đây sẽ không bao giờ dùng ánh mắt này khi nói ‘tôi yêu anh’, cô ấy sẽ hét lên, như hận không thể cho cả thế giới đều biết, còn ánh mắt này… khiến anh phải né tránh theo bản năng.
Anh lí nhí đáp: “Tôi biết! Từ lâu tôi đã biết.”
Lam Kim Ngọc định giải thích, nhưng đúng lúc này, điện thoại của Phó Bách Niên bỗng reo, tiếng chuông điện thoại đưa không gian trở nên yên lặng như trước đó, là của bà Phó.
Lam Kim Ngọc nhìn thoángqua cái tên hiện trên màn hình điện thoại, cô không nói gì, còn Phó Bách Niên cầm điện thoại lên.
“Mẹ!”
“Dạ con biết rồi, con sẽ ở lại thêm mấy ngày.”
Tắt điện thoại xong anh quay qua nói với Lam Kim Ngọc: “Mẹ bảo chúng ta nên ở lại thêm mấy ngày, nhân tiện nghỉ ngơi thêm. Lúc trở về sẽ có bất ngờ!”
Lam Kim Ngọc ủ rũ đáp: “Ừ.”
Ở lại, dĩ nhiên là Phó Bách Niên rất muốn, nhưng không phải vì cô, mà là vì người trong lòng của anh.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, mấy ngày này tôi sẽ đi chơi cùng cô, đợi về rồi tính chuyện này sau vậy.”
Lam Kim Ngọc hỏi lại: “Thật sao?”
Phó Bách Niên gật đầu dứt khoát: “Thật, tôi không lừa cô đâu.” Coi như… đây là bồi thường cho cô ấy.
Thật ra cả hai đều hiểu, Phó Bách Niên đã tìm được ánh sáng của đời mình, nên khi trở về, có thể hai người sẽ đến cục dân sự làm thủ tục ly hôn ngay…
Im lặng một lúc, Lam kim Ngọc nở nụ cườithoải mái, tuy nhiên, vẫncòn vương chút buồn, cô cố gắng tỏ ra mình bao dung, không truy cứu, không ép buộc, nhưng... không được, bởi vì, tình cảm này của cô... đã quá lớn rồi.
Cô lên tiếng: “Phó Bách Niên, tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như bây giờ, tôi cũng chỉ mới nhận ra tình cảm của mình thôi, còn tình cảm trước kia, cũng không phải…”
“Phó Bách Niên, nếu người trong lòng anh thật sự không còn nữa thì... liệu anh có yêu tôi không?”
“Không.” Ngắn gọn, dứt khoát, nhưng lại như dao nhọn đâm thẳng vào trái tim người đối diện.
Rồi anh lại nói: “Cô mập quá.”
Nghe câu này, Lam Kim Ngọc như tỉnh mộng, cô vội hỏi: “Nếu tôi không mập, anh sẽ thích tôi chứ?”
Nhưng rất nhanh cô đã nhận ra, mình đang hỏi một câu vô nghĩa, mặt lại xụ xuống.
“Phó Bách Niên, chúng ta đi chơi đi, anh vừa nói sẽ đi chơi với tôi mấy ngày này mà, nên tôi không cho phép anh đi tìm cô gái kia đâu, thời gian này… anh hãy làm một người chồng tốt đi.”
Phó Bách Niên im lặng một lúc, rồi gật đầu.
Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)