Bầu trời xanh như ngọc bích phản chiếu xuống mặt biển, bãi cát vàng rực dưới ánh mặt trời.
Phong cảnh rất đẹp, nhưng tâm trạng Lam Kim Ngọc lại không vui, cô buồn bực ngồi trên bờ biển nhặt vỏ sò, chốc chốc lại dùng ánh mắt oán hận nhìn lướt qua người đàn ông dưới biển, anh chỉ mặc duy nhất một chiếc quần bơi, mới bơi có vài vòng đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn của các cô gái đẹp.
Mới đây thôi, một người đi ngang qua cô, cố tình dừng lại cạnh cô, liếc nhìn mỡ trên eo cô một cách mất lịch sự, khiến cô cảm thấy mình không được tôn trọng.
Cô đứng bậy dậy, ném đống vỏ sò trong tay xuống, sau đó hùng hổ bước xuống biển.
Cô gái mập mạp này là sự uy hiếp không hề nhỏ đối với mấy cô gái xinh đẹp kia, Lam Kim Ngọc vừa bơi đến gần Phó Bách Niên thì mấy cô kia cũng lập tức xuống nước, có điều không dám bơi lại gần mà chỉ đứng từ xa nhìn Phó Bách Niên như hổ rình mồi.
“Anh thử liếc gái đi, Phó Bách Niên, tôi thừa biết anh là một tên đại háo sắc.”
Vì hai tay của cô đang đập loạn xạ nên nước biển mặn chát bắn đầy lên mặt của Phó Bách Niên.
Phó Bách Niên nhìn cô gái đứng trong nước, nhíu mày không nói gì, rốt cuộc thì con mắt nào của cô nhìn thấy anh đang ngắm các cô gái khác vậy? Anh nhìn biểu cảm của Trần Mỹ Mỹ thêm lần nữa, tự dưng cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ táo bạo và kỳ dị, Trần Mỹ Mỹ, cô...
Anh quay qua Trần Mỹ Mỹ, mỉm cười bí hiểm, anh biết Trần Mỹ Mỹ không thể nào chống lại được nụ cười của anh.
Phó Bách Niên thừa lúc cô đang mất bình tĩnh, nắm lấy tay cô, thì thầm bên tai cô: “Cô đang ghen sao? Bỏ chuyện này qua một bên đi, đừng giận nữa, đây là khoảng thời gian riêng tư của chúng ta, tôi đưa cô thám hiểm một vòng biển nhé!”
Dứt lời, anh kéo tay cô bơi ra khu vực sâu hơn.
Người này bị mất não rồi sao? Sao lại đột nhiên lại tốt với cô như vậy?
Không hiểu tại sao Phó Bách Niên lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy, Lam Kim Ngọc nghi ngờ quay lại nhìn anh, thoáng chốc đã bị anh kéo ra xa.
Khu vực này tương đối nguy hiểm, nên không có bất cứ du khách nào bơi đến đây.
Tự dưng Lam Kim Ngọc có dự cảm chẳng lành, nhưng chưa kịp nghĩ điềm xấu ấy rốt cuộc đến từ đâu thì Phó Bách Niên đã bắt đầu thả tay cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp rồi từ từ bơi vào bờ.
Lam Kim Ngọc bỗng sực nhớ, trước đây rất lâu cô từng đóng một bộ phim điện ảnh, là loại phim kinh dị, chồng của nữ chính không muốn phải chia một nửa tài sản ki li dị nên đã lên kế hoạch hãm hại vợ mình, anh ta đưa vợ ra ra khu vực nước sâu rồi buông tay ra, sau đó một mình bơi trở vào bờ, tình tiết tiếp theo là xuất hiện một con cá mập, hù dọa du khách ở bãi biển đó, còn nữ chính thì mất tích giữa biển rộng mênh mông, rốt cuộc ai cũng cho rằng cô ấy đã bị cá mập ăn thịt.
Những cảnh đó hiện lên trong đầu khiến Lam Kim run lẩy bẩy, nổi cả da gà.
Cô nhìn biển sâu thăm thẳm, rồi lại nhìn về khu nước cạn sáng sủa trong veo ở trước mặt, hai tay vội vàng hoạt động trong nước, nước biển bị chia thành hai nửa, bộ dáng của cô trông rất buồn cười.
Phó Bách Niên nhìn bóng dáng đằng xa càng ngày càng tiến gần mình, hình ảnh cô ấy nhanh nhẹn trong nước khiến ánh anh tối sầm lại.
Anh đứng trên bãi cát lẳng lặng chờ cô, trong lòng cất giấu một bí mật không ai biết, mặt trời mỗi lúc một cao hơn, ánh nắng ngày hè trở nên gay gắt.
Khó khăn lắm Lam Kim Ngọc mới lên tới bờ, nhìn thấy Phó Bách Niên, cô lập tức mắng to: “Muốn giết tôi hả, đâu có dễ dàng như vậy!”
Ánh mắt của Phó Bách Niên vẫn rất phức tạp, còn Lam Kim Ngọc thì không hiểu chuyện gì, anh bỗng hỏi: “Trần Mỹ Mỹ, theo như tôi biết, cô là một con vịt trên cạn, cô học bơi lúc nào vậy?”
Anh nhớ tới chuyện lần trước ở hồ bơi, có vẻ như sau vụ tai nạn không mấy nghiêm trọng kia, Trần Mỹ Mỹ liền trở nên không còn là Trần Mỹ Mỹ nữa, tuy trong lòng anh vẫn luôn cất giấu bí mật này, nhưng hiện tại anh muốn biết. Suy cho cùng thì suy đoán của anh thật sự quá hoang đường, gần như không thuộc về hiện thực.
Lam Kim Ngọc nghe Phó Bách Niên hỏi vậy thì cảm thấy hơi căng thẳng, thầm nghĩ không ổn, cô chợt hiểu rằng, Phó Bách Niên đưa cô đến khu vực biển sâu chỉ vì anh muốn xác nhận lại một điều, Trần Mỹ Mỹ vốn không hề biết bơi.
Ánh mắt cô hơi lúng túng, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, dù sao thì không phải ai cũng có thể chấp nhận sự thật này.
Đúng là cô không hề biếtTrần Mỹ Mỹ quả thật là một con vịt trên cạn, thử nghĩ xem, có con vịt trên cạn nào mà lại có thẻ hội viên VIP của một hồ bơi cao cấp đâu chứ?
Phó Bách Niên tiếp tục nói: “Sáng nay, lúc biết tôi và cô nằm chung giường, nếu là Trần Mỹ Mỹ thì đã sớm nhào lên người tôi rồi, còn cô?”
Lam Kim Ngọc chống chế: “Tôi cũng rất ngạc nhiên và thích thú mà!” Cô bắt đầu lo lắng.
“Nhưng tôi chỉ thấy cô rất kinh hãi, không hềthích thú chút nào!” Anh tiếp tục:“Cô và tôi kết hôn, mục đích của cô cũng chỉ là vai diễn trong bộ phim đó chứ không phải là tôi, đúng không?”
Những câu chất vấndồn dập này giống hệt những phát đạn bắn liên tục vào mặt Lam Kim Ngọc, khiến cô như muốn nổ tung, cô đứng như trời trồng không biết phải trả lời ra sao,hai tay nắm chặt bên người, cô gắng kiềm chế cảm xúc khó chịu đang bủa vây lấy mình.
Một lát sau, rốt cuộc thì Lam Kim Ngọc cũng có đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt Phó Bách Niên, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Phó Bách Niên, anh muốn tôi phải nói cái gì đây? Anh muốn tôi thừa nhận rằng tôi một lòng yêu anh, nhưng lại không bao giờ được đáp lại, đứng ở trước mặt anh thôi anh cũng đã tỏ ra chán ghét tôi rồi, anh muốn nghe đúng không? Phó Bách Niên, tôi phải đối với anh ra sao thì anh mới vừa lòng?”
Phó Bách Niên không hề nghĩ rằng cô sẽ nói những lời này lên hơi bất ngờ, ngẩn người ra.
Lam Kim Ngọc lại tiếp: “Phó Bách Niên, là chính miệng anh nói, anh mãi mãi cũng sẽ không thích tôi, vậy tôi còn có thẻ làm gì nữa chứ? Tôi đợi được tới ngày có thể ở cạnh anh, cũng đã mãn nguyện lắm rồi.”
Nhìn thấy sắc mặt anh bỗng nhiên thay đổi, Lam Kim Ngọc tự phục khả năng diễn xuất tuyệt vời của mình, Phó Bách Niên đã bị cô lừa.
Nhưng không nhờ, sau một thoáng trầm ngâm, nét mặt Phó Bách Niên như thể vừa đánh mất thứ gì đó, anh nằm trên cát, nhìn bầu trời xanh xanh, nhẹ giọng nói: “Cô đã từng nghe tôi nói là tôi cực kỳ thích một người đúng không, mà tính cách của cô và cô ấy rất giống nhau, cô có biết tên của cô ấy là gì không?”
Lam Kim Ngọc lặng người nhìn anh, trong nháy mắt, cô cảm thấy hơihụt hẫng, sao cô lại muốn nghe người này nói ra tên của người con gái mà anh ta thích? Cô phát hiện, cô và Trần Mỹ Mỹ hoàn toàn khác biệt, Trần Mỹ Mỹ ít ra còn dám thổ lộ, còn cô, cô đang mang gương mặt của người ta, nhưng cái gì cũng không dám thể hiện.
Cô nhắm mắt lại, lấy tay che giọt nước mắt đang rơi xuống, khẽ hỏi: “Tên gì?”
Nhưng, đợi lâu thật lâu mà vẫn không nghe được tiếng trả lời, cô nén nước mắt quay lại, thì ra... Phó Bách Niên đã không còn ở đó nữa rồi.
Người dịch: Đan Đan (Ớt’s Team)