Bệnh viện hiện tại có rất nhiều phóng viên,họ tới vì biết Phó Bách Niên đã liều mạng cứu Trần Mỹ Mỹ.
Lúc nữ y tá mở cửa phòng ra, người đàn ông vẫn đang hôn mê, còn cô gái mập mạp thì ngồi dựa vào người anh, dù đang hôn mê nhưng trong vô thức anh vẫn nhíu mày, vừa nhìn đã biết là bị đè đến mức ngạt thở.
“Cô, cô ơi, cô mau ngồi dậy đi, cô ngồi dựa vào bệnh nhân như vậy sẽ khiến anh ấy không thở được.”
Lam Kim Ngọc giật mìnhmở to đôi mắt đỏ bừng, cô hỏi y tá bằng giọng mờ mịt: “Anh ấy đã tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa! Bác sĩ nói...”
Lam Kim Ngọc nghẹn ngào: “Lẽ ra anh ấy phải tỉnh rồi mới đúng chứ?”
Y tá nhíu đôi mày thanh tú: “Cô đừng khóc nữa, bác sĩ nói khoảng chiều anh ấy sẽ tỉnh lại thôi, bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên, cô có muốn tiếp nhận phỏng vấn không, nếu để lâu sợ rằng họ sẽ len cả vào đây mất.”
“Hả?” Lam Kim Ngọc tròn xoe mắt.
Cô vừa bước ra khỏi phòng đã thấy rất nhiều phóng viên, nhìn thấy cô, họ lao đến như ong vỡ tổ, bao nhiêu là micro chĩa về phía cô.
“Trần Mỹ Mỹ, bên ngoài đang đồn cô và Phó tổng yêu nhau, xin hỏi đây là sự thật hay do cô tự dựng lên?”
“Cô có thể tiết lộ một chút thông tin về việc cô bị bắt cóc không?”
“Nghe nói Phó tổng bất chấp nguy hiểm xông vào cứu cô nên mới hôn mê bất tỉnh, vậy hai người có ý định đính hôn không?”
“... Trần Mỹ Mỹ, cô có thể trả lời vài vấn đề được không!”
Đèn flash chớp không ngừng, một cơn choáng ập xuống đầu khiến Lam Kim Ngọc thấy trời đất tối sầm, đã một đêm cô không ngủ, tận năm giờ sáng mới chợp mắt được một chút, đã vậy bụng còn trống rỗng, cho nên cô mới hoa mắt, chóng mặt, nhức đầu.
Lam Kim Ngọc đã ngất đi.
Thân hình đồ sộ của cô đổ sập vào đám phóng viên, tiếng kêu vang vọng cả một góc bệnh viện.
Lam Kim Ngọc chỉ nghe được tiếng ồn òa bên tai, sau đó, chìm vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô đã nằm trên giường bệnh, là chiếc gường bệnh sát bên giường của Phó Bách Niên, cô quay sang thì thấy Phó Bách Niên đang nghiêng người quan sát cô, thấy cô tỉnh lại, anh mở lời: “Không ngờ Trần Mỹ Mỹ cũng có fan quá khích như vậy, lần sau ra ngoài thì cẩn thận một chút, tốt nhất là thuê vệ sĩ đi.”
Vừa nghe dứt câu, Lam Kim Ngọc đã cảm thấy không vui, cô bật dậy chỉ tay vào Phó Bách Niên: “Anh nói kiểu gì thế hả? Tôi ngoài việc người hơi tròn một chút thì có chỗ mào không tốt chứ, xinh đẹp như hoa, làm việc chuyên nghiệp, quan trọng nhất là…không kiêu ngạo, không nóng nảy, gặp người liền cười, tác phong nhanh nhẹn, không giống như anh, lúc nào mặt cũng đăm đăm ra vẻ lạnh lùng.”
Phó Bách Niên không nhanh không chậm đếm đầu ngón tay: “Hết ăn lại làm, làm việc thiếu chuyên nghiệp, lại thêm da mặt dày, lúc nào cũng thích bám theo người khác.”
Lam Kim Ngọc nổi giận: “Phó Bách Niên, anh nói đủ chưa, tôi hết ăn lại nằm lúc nào hả? Thiếu chuyên ngiệp chỗ nào hả?”
Phó Bách Niên lại sâu xa nói thêm một câu: “Cô vẫn còn thích tôi!”
Lam Kim Ngọc: “...”
Phó Bách Niên nghi hoặc: “Sao? Không cãi nữa sao?”
Sau tai nạn, dường như cô đã thay đổi rất nhiều, trước kia như cái bóng của anh, nhưng từ lúc tỉnh lại, có vẻ như cô không thích anh nữa, anh còn tưởng rằng cô đã sửa lại tính tình.
Nào ngờ, Lam Kim Ngọc bỗng nghiêm túc: “Phó Bách Niên, người phụ nữ anh yêu đã chết, nếu... tôi... ví như tôi thay đổi, trở nên ưu tú, ít nhất không phải là một người mập,anh có thể thích tôi không, dù chỉ là một chút?"
Phó Bách Niên im lặng rất lâu.
Thời gian như ngừng lại, Lam Kim Ngọc nhìn chằm chằm vào anh, mong đợi câu trả lời.
“Trần Mỹ Mỹ!” Cuối cùng, Phó Bách Niên cũng mở miệng.
“Đợi xuất viện rồi chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”
Một câu nói nhẹ nhàng như mời nhau đi ăn bữa cơm vậy, đơn giản, bâng quơ.
Lam Kim Ngọc nở nụ cười: “Được.”
Cười là vậy, nhưng trong lòng cô lại không hề thoải mái.
Vì Phó Bách Niênchỉ nói, ‘chúng ta đi đăng ký kết hôn đi’, chứ chưa hề thừa nhận là thích hay không thích, đến lúc mở miệng đồng ý rồi cô mới thấy mình ngu biết bao nhiêu, anh đã nhấn mạnh với cô rất nhiều lần, anh không hề thích cô, không có hứng thú với cô, bây giờ không, mà về sau…cũng sẽ không…
Cô biết, người anh nói là Trần Mỹ Mỹ, chứ không phải là cô, nhưng không ngờ cô vẫn buồn đến vậy.
Sự im lặng của Trần Mỹ Mỹ trong cái nhìn của Phó Bách Niên lại biến thành ý khác, anh hỏi: “Cô thích người khác rồi sao?”
Lam Kim Ngọc cười cười: “Không, nhưng khi tôi lấy lại được vóc dáng rồi sẽ vô số đàn ông ưu tú đến xếp hàng thôi, ha ha, đến lúc đó, có khi còn có người tốt hơn cả anh.”
Phó Bách Niên thở dài nhẹ nhõm: “Vậy sao, vậy chúc cô giảm cân thành công, khi đó, tôi sẽ trả tự do cho cô.”
“Được.” Cô vẫn ngang ngạnh.
Lần đầu tiên rung động trước một người, nhưng chưa kịp nói ra đã bị dập tắt không thương tiếc, đường tình duyên của cô cơ vẻ tối tăm.
Buổi chiều, trợ lý của Phó Bách Niên, Tiền Nhiên cầm một chồng hồ sơ tới bệnh viện, nhìn thấy Lam Kim Ngọc đang gọt táo bên cạnh, ánh mắt anh ta đầy kinh ngạc.
Xem ra ông chủ không hề nói đùa, người thắng cuộc cuối cùng lại là cô gái mập mạp Trần Mỹ Mỹ, mà trước đó, anh đã đắc tội với cô rất nhiều, vậy tiền đồ sau này của anh ra sao đây?
Tiền Nhiên đau khổ đặt hồ sơ lên bàn, sau đó anh nhìn thấy một điều càng khiến anh hoang mang hơn nữa,tay của vị sếp đáng giá ngàn tỷ bị quấn như xác ướp, vừa nhìn đã biết không thể cử động được.
“Ông chủ, mấy hồ sơ này cần phải có chữ ký của anh, nhưng tay anh…”
Phó Bách Niên đưa tay trái chỉ vào Trần Mỹ Mỹ đang cặm cụi gọt táo, lên tiếng: “Không phải còn có cô ấy sao? Trần Mỹ Mỹ, em dừng tay lại đây một chút.”
Vì Phó Bách Niên đã quyết định kết hôn với Trần Mỹ Mỹ nên trước mặt mọi người đổi xưng hô giữa hai người thành anh – em.
Một giờ sau, rốt cuộc cô cũng có thể thả lỏng được cánh tay sắp tê liệt của mình, nhìn theo bóng dáng tươi cười bê chồng hồ sơ ra ngoài của Tiền Nhiên, cô chợt cảm thấy mình chẳng khác nào nô lệ của một nhà tư bản.
Cô tức giận: “Tôi là một diễn viên mà anh lại bắt tôi duyệt hồ sơ, tay của tôi muốn rã ra rồi đây,hành vi của anh là đang sỉ nhục một diễn viên đó.”
Phó Bách Niên liếc nhẹ cô một cái, môi mỏng khẽ cong lên: “Đúng cô là một diễn viên, nhưng trước hết, cô là nhân viên của tôi, nhân viên thì phải chia sẻ công việc với ông chủ chứ.”
Đúng là già mồm!
Lam Kim Ngọc như nói chuyện với không khí, cô cò kè mặc cả chỉ vào cánh tay của Phó Bách Niên: “Tay của anh chắc chắn không thể khỏi ngay, tôi ký thay anh cũng được, nhưng anh phải trả công cho tôi, một vai diễn đi.”
“Cô đừng quên, tay của tôi là vì ai mà bị thương.”
Lam Kim Ngọc: “…”
“Thôi được, là vì tôi, nhưng tôi đang rất thích một vai diễn, không phải vai chính, chỉ là một vai phụ thôi.”
Phó Bách Niên nhủ lòng thương: “Phim nào?”
“Nước mắt ngàn năm.”
Phó Bách Niên nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi: “Tại sao lại là phim này?”
Lam Kim Ngọc muốn trả lời là doThẩm Vi An cũng góp mặt, hơn nữa, lại còn là vai nữ chính.
Nhưng cuối cùng: “Vì tôi thích.”
Người dịch: Cá Ướp Múi (Ớt’s team)