Đè gục bốn đứa con trai xuống, cho mỗi đứa nằm trên ghế mà nghỉ ngơi, cảm giác giống như người bị bệnh làm cho bọn họ cảm thấy kỳ lạ, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được chăm sóc kiểu này
“ Đã luyện tập mấy ngày liên tục rồi, có nghỉ ngơi đúng giờ không?”
“ … ngày, nhưng mà bọn này có nghỉ ngơi đàng hoàng mà? Không có vấn đề gì đâu, cậu lo lắng thái quá rồi …”
Ryuto cố gắng tỏ ra là bản thân khỏe, bọn họ cũng thường xuyên tập luyện như vậy mà, đột ngột bị coi như yếu đuối làm cho cậu thấy hơi không quen.
Nhưng mà câu nói của Ryuto giống như tổ lửa làm cho Amu càng thêm giận dữ, đám ngốc này thật không biết quan tâm sức khỏe của chính mình.
“ Để đây nói cho mà biết, nếu cứ luyện tập và ăn uống không điều độ thế này, đến ngày biểu diễn đừng nói là hát, coi như là nói chuyện cũng khó”
“ Còn thằng ngốc Kendo kia nếu cảm thấy mệt thì nói ra, giọng nói của cậu có chút run và khó chịu rồi, khuôn mặt dù có cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thân nhiệt khá cao rồi, tối nay về súc nước muối trước khi đi ngủ ngay cho tớ”
“ Hai đứa ngốc còn lại, giọng hai người cũng mệt mỏi rồi, mấy bữa nay có chịu uống nước lọc và dưỡng giọng không? Hay là cứ nốc mấy thứ đồ uống này?”
Dùng một giọng nói giận dữ nhưng tràn đầy quan tâm làm cho bốn người bọn họ không thể không nghe theo, dù có chút ngại ngùng nhưng vẫn ráng lắng nghe
Quả thật thì bọn họ cũng có cảm thấy khó chịu sẵn trong người rồi, nhưng không nghĩ tới đến bên miệng của Amu thì nó lại trở nên trầm trọng đến vậy.
Đợi cho đến khi Yumi quay trở về với một bịch trái cây to đùng, Amu liền lập tức từ trong đó lấy ra mấy trái cam, đem đi làm nước ép.
Tiện thể bảo luôn Yumi kiếm chút nước sôi, đây là khu luyện tập của bọn họ, mấy thứ này chắc là có sẵn, chuẩn bị một chút dụng cụ nữa là có thể pha đồ uống dưỡng họng.
Bưng ra mấy ly trà gừng nóng hổi và mấy ly nước cam, để cho mấy đứa ngốc này nghỉ ngơi một chút, bọn họ có hơi ngại khi được chăm sóc, nhưng bằng vào quyền uy của mình, bọn họ mỗi người đều phải uống một ly nước.
“ Nè Amu, cậu khá rành về mấy cái này nhỉ?”
Yumi ở bên cạnh ngạc nhiên khi thấy cô bạn mình rõ đến vậy, không ngờ mới vừa nghe giọng thôi mà đã biết được ai khỏe ai không rồi
Cả bốn người bạn Ryuto cũng tò mò nhìn về phía Amu, nhất là Ryuto và Shun, bọn họ chưa từng nghĩ một người như Amu lại có thể biết nhiều đến vậy, vậy mà bọn họ còn tưởng rằng cô là đồng loại chứ?
“ Tớ cũng học qua về thanh nhạc và các cách phát âm, bọn họ không che giấu giọng mình, hơn nữa lúc hát còn khá thô sơ, nghe là biết không qua trường lớp đào tạo đàng hoàng
Chỉ cần để ý một tý là biết giọng bọn họ có vấn đề, như là có một bức tường chặn lại thanh âm của bọn họ lại, nếu là người chuyên nghiệp sẽ có cách để che khuyết điểm nhưng bọn họ thì không ”
Thản nhiên nói ra thiếu sót của bốn người Ryuto, cô nhìn bọn họ như mấy đứa trẻ con chưa lớn, còn đang làm mấy trò ngu ngốc mà không biết hậu quả.
Nếu làm tổn thương họng quá nhiều khả năng cao sau này sẽ bị thu hẹp lại trình độ ca hát của mình, kiểu như tích tụ ám thương vào cơ thể vậy đấy.
“ Hề …. Tớ không biết là cậu đã từng học qua âm nhạc đấy!”
Mọi người ngạc nhiên, không ai ngờ tới một người giống như ngoài việc học ra không biết gì cả lại giỏi giang đến vậy
Tinh thông mấy vấn đề sức khóe, thậm chí còn học qua thanh nhạc, cảm giác như một Amu hoàn toàn mới đang hiện ra trước mặt bọn họ vậy, đến chính cả bạn thân nhất của Amu là Yumi còn phải ngạc nhiên hoàn toàn mà
“ Nếu cậu học qua thanh nhạc thì thử hát một chút bọn tớ nghe với, coi như là âm nhạc nghỉ ngơi đi!”
Yuichiro và Shun có vẻ rất tò mò với giọng hát của Amu, bị một cô gái cùng tuổi nói rằng giọng hát của bọn họ thô sơ, thiếu kỹ thuật thực ra cũng nhục lắm chứ.
Trong lòng bọn họ ai đấy đều có một chút không phục, một chút suy nghĩ rằng cô đang thể hiện bản thân và làm quá mọi chuyện lên.
Chỉ cần nhìn sơ qua khuôn mặt của bọn họ là cô có thể biết được bọn họ đang nghĩ điều gì, thở dài một hơi, quả nhiên là một đám trẻ con
“ Được thôi!”
Liếc nhìn bọn họ một tý, cô ngồi xuống cầm lên bảng nhạc của bọn họ, là bài Star Sail hồi trước, cô có nghe qua một lần, đại khái giai điệu cũng nhớ rõ.
Đọc một chút rồi sau đó đưa tay lên ngực, nhắm mắt lại khẽ ngân lên tiếng hát, đây là lần đầu tiên cô hát thể loại âm nhạc này đấy
“ Star Sail, hãy để cho con thuyền của hi vọng ra khơi
Sir Crew, vượt qua nỗi buồn, đuổi theo tia sáng ấy,
Star Line, lóe lên tia sáng lấp lánh khi chúng ta tiến về phía chân trời
Và đi về điểm cuối cùng xa nhất mà không hề hối tiếc. Ahhh ahh ~!!!!”
Bắt đầu từ ngay đoạn điệp khúc, giọng của cô như cánh buồm nhẹ nhàng vướt trên biển khơi, thổi tung lên ngọn gió còn tràn ngập mùi vị của hải dương rộng lớn.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng chim hải âu đang ngân vang trên bầu trời, tiếng sóng vỗ, và những khát vọng đang bùng cháy
Hóa thành một người đang cởi trên chuyến tàu với niềm khát khao dào dạt, đây là thứ mà bọn họ chưa từng thể hiện được tới
Dù cho không muốn chấp nhân sự thật, nhưng mà cách của Amu hát bài này hay vượt xa bọn họ, tuy thiếu đi cái chất của tứ ca bốn người, nhưng lại đậm nét đặc trung của Amu
Những cánh buồm như ẩn như hiện xuất hiện xung quanh cô gái đang ngồi hát, như một vị thuyền trưởng đầy tự tin, lại ánh lên bản chất của một người đầy học thức, đó là bản chất, mà đó lại là tưởng tượng
Khi hát xong bài hát, cô nhẹ nhàng thở một hơi ra, để cho bọn họ biết rằng thực lực của bản thân mình còn kém xa đến đâu, và cũng như là sự tôn trọng tuyệt đối dành cho bọn họ, cô hạ gục đối phương một cách triệt để.
“ Được chưa? nghỉ ngơi đi!”
Trông sự ngạc nhiên về ngờ nghệt ra của tất cả mọi người, cô đứng dậy rời khỏi phòng đi kiếm chút gì đó bồi bổ cho bọn họ.
Mãi cho đến khi quay lại thì cô cảm thấy hình như ánh mắt của mấy người này có chút thay đổi thì phải, ấn bên trong giống như có khâm phục … và sự nghiêm túc? Rốt cuộc thì bọn họ đang tính làm điều gì?
“ Sư phụ!!!”
“ Dạy cho bọn này kỹ thuật hát đi!!!”
“ Hả????????????”