“Vì Chúa, Stefan, hãy bảo cô ta làm gì với mái tóc quái quỉ đó đi,” Vasili nói sau khi bọn họ ngồi vào xe ngựa, “Cô ta nhìn giống như một mụ đàn bà lôi thôi lếch thếch.”
“Gọn gàng và dơ dáy, hở anh bạn? Có phải đó là điều mà anh muốn tìm không?” Stefan hỏi, giọng nói khô khan đến nỗi dù có đem đi nhúng nước cũng không thể làm dịu hơn.
Tanya còn cảm thấy tệ hơn nữa. Vẻ mặt kinh khiếp của Vasili làm cô giận đến độ, cô cố ngồi ngả người ra phía trước và lắc mạnh đầu, làm tóc cô quất lên đùi của Lazar,rồi sang phía Stefan, làm nó càng rối tung hơn. Hai người họ ngồi hai bên cô và Lazar bật cười lớn. Serge bặm miệng lại và nhìn lên mui xe. Vasili đỏ mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, lờ cô đi, vì anh biết anh không thể thay đổi được cô. Còn cô, cô thấy thật hả hê vì đã làm gã phải đỏ mặt.
Tuy nhiên, Stefan tóm gọn mái tóc cô trong tay anh và tháo những chiếc kẹp còn dính trên tóc cô. Rồi anh đưa cho cô.
“Cô có thể buộc lại không, Tatiana?” Phản ứng bất mãn trên khuôn mặt cô cho anh biết là cô không muốn làm. Anh nhún vai, “Vì tôi đã tháo chúng xuống, tôi nghĩ tôi có thể để chúng lên lại.”
Để anh ta có cử chỉ thân mật này với cô ư? Cô giật lấy những chiếc kẹp từ tay này của anh, rồi tóc cô từ tay kia. Lazar tiếp tục cười, vì vậy, cô trợn mắt nhìn anh nhưng không ảnh hưởng gì đến anh hết.
“Ai mà biết tóc cô nhiều như vậy, khi cô cuộn nó thành một búi nhỏ xíu chứ,” Lazar nhận xét, vẫn cười toe toét. “Tôi nghe nói mẹ cô có một mái tóc màu vàng. Tôi chưa bao giờ được gặp bà, nhưng Stefan thì đã gặp rồi. Tôi tin là anh ấy đã có mặt ở buổi lễ định hôn của cô. Anh ấy có thể tả hình dáng mẹ cô nếu cô hỏi anh ấy.”
“Tôi không có hứng thú với một câu chuyện thần thoại, vì vậy làm ơn đừng nói tiếp nữa.”
“Cái gì vậy?” Vasili xoay người lại hỏi, “ Anh đừng nói với tôi là cô ta vẫn nghi ngờ thân thế của mình đấy nhé?”
“Không có gì phải nghi ngờ cả, thưa ông,” Tanya trả lời, trước khi người khác có thể mở miệng và dùng tay búi gọn mái tóc mình lên, “Các anh đúng là những gã ngốc nếu các anh cho rằng, tôi tin vào những việc hết sức vô lý tôi vừa nghe hôm nay.”
“Vậy sao, con điếm? Vậy thì cô làm sao giải thích được vết bớt trên mông cô đây?” Anh thô lỗ chế nhạo.
“Hỏi Stefan kìa,” Đó là tất cả những gì cô nói, tỏ ý không thèm nói chuyện với gã khinh người này.
Tất cả bọn họ đều nhìn Stefan. Ngay Lazar cũng nghiêng người qua Tanya để chờ nghe giải thích. Stefan mỉm cười.
“Cô ta nghĩ, một trong chúng ta đã leo lên cây và nhìn lén qua cửa sổ.”
Vasili khụt khịt mũi, “Không đáng chút nào.”
“Chỉ đối với anh thôi, Vasili,” Lazar cười toe, “Tôi cũng đã chính mắt thấy được sự việc giống như vậy – nếu việc đó đủ hấp dẫn.”
“Leo cửa sổ chạy ra ngoài thì đúng hơn là leo lên cây để nhìn vào”
Tanya rất ngạc nhiên khi nghe Vasili nhạo báng người khác ngoài cô. Liếc sang bên cạnh, cô thấy Stefan rất thích thú với diễn biến của câu chuyện. Tanya thì không. Mọi việc dường như trở nên,hoặc là những trò đuà lý thú hoặc là rất ngớ ngẩn đối với họ, mà không phải lưng chừng. Làm sao cô có thể chịu đựng được tình thế này chứ? Hy vọng cô sẽ sớm thoát khỏi.
Cô vỗ nhẹ búi tóc, không cần biết nó có ngay ngắn hay không và nhìn qua cửa sổ để đoán chừng cô còn có bao nhiêu thời gian. Không nhiều lắm. Họ đang đến gần bến tàu. Một phút nữa hoặc hai …
Cô không thể mạo hiểm nếu cứ lên tàu với bọn họ. Vì quá đông người ở đó, Stefan nhất định sẽ nhốt cô trong buồng ngủ để cô không thể tiếp xúc được với bất cứ ai. Đúng là ngạc nhiên khi anh ta đã yên trí là cô sẽ ngoan ngoãn ngồi im. Bộ anh ta nghĩ cô sẽ làm theo sự thoả thuận khi mà nó lại liên quan đến sự tự do của cô à?
Cỗ xe ngựa dừng lại. Cánh cửa được mở ra bởi một người đàn ông lùn, da ngăm đen, người mà lập tức nói chuyện với họ bằng một thứ tiếng nước ngoài. Những gã trên xe đều biết anh ta. Người hầu, Sasha? Hình như anh ta đang phàn nàn, dù Tanya không hiểu được một tiếng nào. Anh ta nôn nóng kêu họ hãy lẹ lên, ít ra thái độ của anh ta nói lên như vậy và anh ta xoay người vội chạy về phía trước, có lẽ để báo với thuyền trưởng là những người hành khách cuối cùng cũng đã đến rồi.
Vậy là tàu sắp rời bến? Tanya hy vọng vậy, vì điều này có thể giúp cho kế hoạch bỏ trốn của cô. Một kế hoạch cô đã nghĩ ra vào phút chót, khi họ vừa đến đây, không phải là một kế hoạch tồi. Thời điểm là quan trọng nhất. Nhưng nó chỉ có thể thành công nếu cô có thể tống khứ được Lazar và Stefan.
Vasili thì cô không cần phải để ý đến. Anh ta là người duy nhất trong bọn họ không muốn cô đi cùng và đã không che dấu điều này. Vì vậy chắc chắn anh ta sẽ không ra sức ngăn cản cô khi cô nhảy xuống nước. Serge có thể sẽ rượt theo cô, nhưng anh ta quá to con để có thể bắt kịp cô. Và bến tàu giờ này rất đông người, một lợi thế của cô, nhất là nếu Serge rượt theo cô, cô có thể lạng lách người xuyên qua đám đông trong khi anh ta sẽ xô ngã mọi người để cố theo kịp cô. Sẽ là một trận chiến mà cô nắm chắc phần thắng trong taỵ
Khó khăn nhất là làm sao tống khứ được Lazar và Stefan, bởi vì cả hai người bọn họ đều có thể dễ dàng tóm lấy cô. Những đôi chân dài của họ sẽ làm được điều này, không cần nói đến sức khoẻ dẻo dai của họ. Cả hai phải được loại bỏ trước khi trận chiến bắt đầu và chỉ có một cách để làm được điều này. Nhưng xin Chúa hãy cứu cô nếu như cô không thành công.
Cô cảm thấy vui mừng vì Vasili và Serge bước ra khỏi xe trước. Để kế hoạch của cô được thành công, cô cần phải để hai người bọn họ đi trước cô chứ không phải sau lưng cô, đúng vào lúc họ bắt đầu bước lên thang để lên boong tàu. Nếu hai người này lên tàu trước thì tốt hơn, nhưng cô đã không được may mắn như vậy.
Serge lo việc trả tiền cho gã đánh xe ngựa trong khi Stefan đỡ Tanya xuống xe. Hành lý của họ hiển nhiên là đã được mang lên tàu, bởi người hầu Sasha, thêm một lý do họ sẽ không liều lĩnh để đuổi theo một tên tù rắc rối như cô, đúng vào lúc tàu nhổ neo. Vì vậy họ sẽ bỏ cuộc, và cô có thể ung dung về nhà và bỏ lại đằng sau tất cả mọi việc không vui này bằng cách nào đó – và phải bắt đầu mang theo súng bên mình.
Thang lên tàu rộng, nhưng không đủ rộng để hai người bước sóng đôi mà không bị nguy hiểm, vì thang không có lan can. Cám ơn Chúa vì điều này. Serve và Vasili đi trước với Lazar sau họ và Stefan đi sau Tanya, vì vậy phải để anh ta qua mặt. Nếu như cô không run cầm cập thì cô có thể sẽ rất thích thú. Cô đã không tính đến việc Stefan đi sát sau lưng đến nỗi đụng vào khủy tay cô.
“Cẩn thận đấy, Tatiana,” Stefan nói, làm cô nghĩ, cô sẽ giả bộ bị hụt chân.
Nhưng vì quá bực bội, cô trả lời, “Tên tôi là Tanya, Tan-ya. Nếu anh còn kêu tôi bằng cái tên nghe như tiếng nước ngoài Ta-ti-a-na một lần nữa, tôi sẽ la lên và mặc xác cái hiệp ước kia. Còn nữa, tôi có thể đi qua cái thang này mà không cần sự giúp đỡ của anh, cám ơn.”
Cô giật mạnh cánh cô về phía trước, nhưng anh đã đoán được cô sẽ làm như vậy và cô cũng biết thế, cho nên anh nắm chặt tay cô hơn. Cô đã có lý do để xoay người lại gây sự. Cô giật mạnh cùi chỏ về phía saụ. Dĩ nhiên anh ta có thể rơi xuống sông cùng với cô, nhưng anh lại bỏ tay cô ra khi cô xoay người lại. Có lẽ anh không nghĩ đến việc bị cô đẩy xuống sông, không phải là cô muốn đẩy anh xuống nhưng đó là cách giúp kế hoạch của cô được thành công.
Cô đã thực hiện một cách tốt đẹp, hơn cả mong đợi. Ngay cả trước khi Tanya nghe được tiếng anh rơi xuống nước, cô đã xoay người và đụng phải Lazar, cô đẩy anh sang bên phải làm anh rơi xuống song, phía bên kia Stefan.
Cô không đợi cho Serge và Vasili kịp phản ứng với những gì cô vừa làm. Vì họ không nhìn thấy sự kiện này, họ chỉ có thể biết khi được nghe kể lại, là hai người bạn của họ bị rớt xuống sông mà không hiểu vì sao họ lại bị rớt xuống đó.
Tanya nhảy vọt lên trên bờ và phóng chạy, nhưng chỉ được giây, ” Khô…..ng!” cô thét lên khi cả người bị nhấc bổng khỏi mặt đất và giọng nói sau chót mà cô mong đợi gầm gừ bên tai cô, “Câm ngay, đồ điếm, hoặc là tôi sẽ làm điều đó giùm cô.”
Tên khốn kiếp đó làm thật. Cánh tay gã ôm lấy eo cô và siết chặt để ép cô câm miệng rồi gã quay lại tàu.
Đúng là xui tận mạng, Vasili không nên rượt theo cô. Anh ta cũng cao và có đôi chân dài giống như Stefan và Lazar. Cô biết anh có thể bắt được cô nếu anh ta muốn. Nhưng đúng ra anh ta sẽ không làm như vậy mà!
“Tại sao anh không thể đơn giản nói với họ là anh đã không thể tìm …”
Lời đề nghị bị cắt ngang, vì cô bị anh vắt ngang qua vai. Cô cố chống cự và la lên cầu cứu khi cô lấy lại được hơi sức, nhưng anh ta vẫn giữ vững cô trên vai và tặng thêm một cái nảy người làm sự chống đối của cô bị ngưng hết vài giây. Cũng đủ dài để cô nghe anh nói với ai đó, người mà có lẽ đang há hốc mồm nhìn bọn họ, “Vợ người đầy tớ của tôi. Cô ta ghét đi tàu nhưng anh ta lại không muốn để vợ ở lại.”
“Còn tôi thì tôi sẽ để cổ ở lại.” người lạ trả lời. “Tôi cũng vậy, nhưng gã đàn ông tội nghiệp đó rất thương vợ, vì vậy đâu còn cách nào khác chứ?”
“Hắn đang nói láo!” Tanya thét lên và bị hất lên một lần nũa trên cái vai rắn chắc của Vasili.
Khi cô kịp hoàn hồn thì cô đã ở trên tàu. Tóc cô lại bị xõa ra vì sự dẫy dụa của cô, sổ dài quét đất. Khó khăn lắm cô mới hất ngược được mớ tóc lên, nhưng rồi lại ước gì cô đừng làm vậy khi cô thấy hành khách, đang dựa vào lan can tàu, nhìn Vasili và cái đống đang cựa quậy trên vai anh, thay vì nhìn khung cảnh của Natchez lần cuối. Đám đàn ông nhìn một cách thích thú, vài người còn cười toe toét, còn đám đàn bà nhìn với vẻ nghiêm nghị, giống như họ đang bị mất thể diện. Và ở phía xa, Serge đang nói chuyện với một người dường như có chức quyền – gã thuyền trưởng chăng? – và có lẽ là đang nói láo thái quá, như Vasili, để giải thích tại sao cô bị vác lên tàu. Những hành khách khác thì không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã được giải thích bằng những lời tương tự, cho nên không một ai bước lại gần để giúp cô. Bóng Stefan và Lazar không thấy đâu. Có thể họ bị chết chìm rồi – cô hy vọng vậy.
Tanya vẫn cố gắng thông báo sự thật cho những ai chịu lắng nghe, hy vọng duy nhất và sau cùng của cô, nhưng cô chỉ hét lên được những lời điên cuồng, bị cắt quãng bởi những tiếng “ối” mỗi khi cô bị hất lên. Cuối cùng, cô chỉ còn biết la ầm ỹ vì giận điên lên, tiếng la vẫn bị cắt quãng bởi những tiếng “ối”.
Sau đó, cô nghe có tiếng dập cửa sau lưng cô và giọng nói bực bội của Vasili, “Hãy đến và nhét cái gì đó vào miệng cô ta, mau lên, Sasha.”
Và sau đó cô bị kéo khỏi vai anh và liệng thẳng xuống đất. Nhưng cô không bị chấn động đến mức không thể lập tức đấm một cú vào kẻ vừa hành hạ cô. Nhưng thật vô ích. Gã nhanh nhẹn như Stefan để né tránh cú đấm của cô. Kết quả là cô xoay hết nửa vòng vì cú đấm bạt và khi nhìn lại, cô thấy có thêm Sasha, trong tay anh ta đang cầm một miếng vải.
Người hầu bị nguyền rủa vì những gì Tanya đang hứng chịu, “Đừng bao giờ nghĩ về điều đó, tên lùn khốn kiếp kia!”
Lời sỉ nhục đó không ảnh hưởng gì đến anh ta, anh ta chỉ quay sang nhìn Vasili. Tanya cũng vậy và bước ra khỏi tầm tay anh ta.
“Không cần nữa, Sasha,” Vasili nói, đột nhiên thấy mọi việc thật thú vị. Anh còn chặc lưỡi, “Chúng ta hãy để cho cô ta ứng phó với Stefan và tính khí cộc cằn của anh ta. Hình như là nó đã lên đến đỉnh cao mà lâu nay, chúng ta không được thấy.”
Nếu như anh nói điều này để dọa Tanya thì đã rất thành công. Cho đến lúc đó, cô chưa kịp nhớ đến những hăm he của Stefan với những hậu quả không mấy tốt đẹp và vừa rồi, cô không chỉ là gây ra phiền phức mà cô còn đẩy cả hai người rớt xuống sông, trong đó có người có thể làm bất cứ điều gì đối với cô, chỉ cần anh ta muốn. Nhưng nỗi sợ hãi này cũng làm cho cô bị khuất phục vì cô chưa đối diện với nó.
Môi cô cong lên với vẻ coi thường cái gã Adonis tóc vàng, cũng như vẻ vui thích của gã khi gã làm khó được cô, “Và tôi phải nghĩ là tôi đã được định hôn với anh à? Anh thấy tại sao tôi không tin điều đó rồi chứ.”
Sự khinh thường của anh như dữ dội hơn, tất cả toát lên trong đôi mắt màu hổ phách đang nhìn khắp người cô, “Tôi cũng không tin nổi điều đó. Nhưng tôi có thể bảo đảm với cô, đồ điếm thúi, cô sẽ không bao giờ được chung giường với tôi.” Anh cười một cách nhạo báng và nói thêm, “Hôn lễ của hoàng tộc không đòi hỏi phải có điều này. Không, sau lễ cưới, tôi sẽ còn gặp cô ít hơn là bây giờ, khi mà tôi đang bị ép phải chịu đựng thế này, cám ơn Chúa. Và cô, Công chúa, cô có thể bồ bịch với bất cứ người nào cô thích.”
“Anh cho phép tôi làm điều đó hả?”
“Dĩ nhiên,” Anh cao thượng nói, “Tôi cũng sẽ giới thiệu vài người cho cô, nếu cô muốn.”
“Đợi đã, để tôi đoán nhé. Là người anh họ thân thích của anh, phải không?”
Vasili nhún vai, “Có một lý do nào đó tôi chưa thể khám phá ra, anh ấy dường như là không đối địch với cô như là anh ấy thể hiện. Đúng vậy, sẽ rất có lợi cho cô nếu cô làm anh ấy thích cô, thay vì phải giận dữ. Suy cho cùng, anh ấy là người rất có quyền lực trong triều.”
Sasha nãy giờ đang đứng yên lặng, đột nhiên la lên một tiếng như bị mắc nghẹn. Tanya không thể tin là cô đang bàn về một chuyện như thế này.
“Đủ rồi!” cô nói bằng giọng ra lệnh, giống như Stefan đã từng làm với cô. Đôi mày của Vasili nhướng lên chờ đợi, “Tôi không biết tại sao anh cứ tiếp tục trò đùa khôi hài này, nhưng cả hai chúng ta đều biết, anh không muốn tôi đi cùng, không cần biết là đi đến đâu. Vì vậy, tại sao anh lại ngăn tôi bỏ trốn?”
“Trách nhiệm còn quan trọng hơn bản thân đấy, Công chúa,” anh trả lời một cách đơn giản, “Rồi cô sẽ hiểu được điều nàỵ”
“Đi chết đi!”
Anh nhún vai một lần nữa rồi ra dấu cho Sasha theo anh ra ngoài. Nhưng trước khi rời khỏi, anh dừng lại và tặng cho Tanya một nụ cười tinh quái.
“Cô bồ của Stefan rất thích kể với mọi người là anh ấy thường trút hết mọi giận dữ lên mình cô ta, dù đó có phải là lỗi của cô ta hay không. Theo cách mà cô ta miêu tả, anh ấy “dập” cô ta gần chết. Cô không cần phải đợi lâu đâu.”
Đúng là một gã quỉ quái, ranh mãnh, đã bỏ đi mà còn bắn thêm một mũi tên nữa để cô phải lo nghĩ. Vasili đúng là một gã đáng ghét nhất mà cô từng gặp. Thật ngạc nhiên là gã còn đáng ghét hơn cả lão Dobbs và điều này nói lên được rất nhiều. Ít ra Dobbs chỉ đánh đập cô, rồi xong chuyện, không phải “đánh” vào đầu óc cô để cô phải suy nghĩ. Vasili luôn châm chọc cô bằng những lời nói như có gai mỗi khi anh ta có cơ hội. Và cô phải cưới cái tên khốn khiếp đó à? Họ nên nói với cô, Vasili là Hoàng đế hay là Stefan, Stefan …
Vậy là anh ta có một cô bồ, thật không? Cô ta là người thế nào mà lại muốn làm tình với cái gã tâm tính thất thường, ác như quỉ đó? Cô miên man nghĩ, “Mi cũng gần như đã muốn vậy, đồ ngốc. Mi đã bị mờ mắt vì nụ hôn đó và mi đã đáp trả, cuộc làm tình có thể đã xảy ra rồi, trước khi mi tỉnh táo lại.”
Cô thẹn đỏ nhừ cả mặt với ý nghĩ này. Sự an ủi duy nhất là, ít ra lần này không có ai ở đây để thấy cô đỏ mặt.