Tiền Khiêm Ích đứng ở ngoài tường, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy cửa nhỏ bên tường vang lên, quay đầu nhìn lại, đúng là Bùi Quang Quang một mình một người chạy ra. Trên mặt nàng đỏ bừng, chờ tới khi sắp đi đến trước mặt hắn thì mới dừng bước lại, níu lấy góc áo đứng nguyên tại chỗ tha thiết mong chờ nhìn hắn.
“Quang Quang……” Tiền Khiêm Ích lúc này trừ bỏ kích động trong lòng, càng có một loại cảm khái khó nói lên lời, hắn giật giật môi, chợt phát hiện bản thân trừ bỏ hai chữ “Quang Quang”, thì cũng không nói được lời nào khác.
Bùi Quang Quang động chân, đứng dán vào chân tường, đồng thời cũng trốn bên phiến cửa nhỏ mới mở, muốn tránh nha hoàn ở bên trong không thấy mình. Đôi mắt to của nàng vụt sáng nhìn hắn, lặng im một lúc lâu mới nói: “Không phải huynh đã cưới công chúa rồi sao?”
Nàng nói xong, lại khẽ hừ một tiếng, phồng má quay mặt qua chỗ khác.
Tiền Khiêm Ích lúc đầu nghe thấy câu này, cho rằng nàng còn chưa biết chân tướng, nhưng nhìn bộ dáng này của nàng, liền biết nàng đang cố ý giận dỗi với hắn. Trong lòng tuy có chút bối rối, nhưng cũng biết đây là đáng đời hắn, cho nên hắn ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, sau đó nắm chặt ống tay áo nói: “Quang Quang, nàng đừng nóng giận được không……”
Giọng nói hắn thật thấp, lúc nhìn về phía Bùi Quang Quang, ngay cả trong ánh mắt cũng lộ ra xin lỗi. Bùi Quang Quang nghe thấy lời hắn nói, nhịn không được giương mắt nhìn hắn, vừa nhìn lên, trái tim liền bị ánh mắt của hắn kích thích rung động một hồi.
“Ta có nói là ta tức giận à?” Bùi Quang Quang hỏi lại, nhưng thoáng đến gần chút, cách hắn còn khoảng hai ba bước. Tiền Khiêm Ích biết nàng mềm lòng, liền rèn sắt khi còn nóng nói: “Quang Quang, nàng trước đây luôn cười với ta, nhưng hôm nay ta chưa thấy nàng cười qua.”
Bùi Quang Quang cắn chặt răng, miệng mân thành một đường thẳng tắp, Tiền Khiêm Ích nhất thời không lần ra được tâm tư của nàng, chỉ lúng ta lúng túng gọi to một tiếng: “Quang Quang……”
“Ta bây giờ không gọi là Quang Quang,” Bùi Quang Quang hừ một tiếng nói, “Hiện tại tên ta là Bùi Kim Phượng.”
Nàng cố ý làm trái lại hắn, Tiền Khiêm Ích tiến lên nắm lấy bả vai nàng, cúi thân mình xuống nói: “Ta mặc kệ nàng là Bùi Quang Quang, Thư Tĩnh Nhu, hay là Bùi Kim Phượng, nàng chính là Quang Quang của ta, trong lòng ta chỉ có một mình nàng!”
Hắn đột nhiên thổ lộ khiến cho trái tim Bùi Quang Quang đập mãnh liệt, nhất thời đỏ mặt, không còn khí thế mới rồi. Tiền Khiêm Ích nhân cơ hội này, lại thấp giọng nói: “Quang Quang, ta sai lầm rồi, ta không nên dối gạt nàng.”
Lúc nói chuyện, hắn lại nhìn thật sâu vào ánh mắt Quang Quang, giống như muốn nhìn vào sâu trong lòng nàng. Bùi Quang Quang không trốn tránh được, lại bị ánh mắt này của hắn hút lấy, ngây ngẩn thiếu chút là quên cả thở.
“Quang Quang, ta sẽ ở cùng với nàng, ta đã không còn làm quan nữa, từ nay về sau trong lòng trong đầu đều chứa nàng, được không?”
Bùi Quang Quang chợt nhớ tới hắn từng nói qua những lời thế này, cũng là dễ nghe như vậy……
“Hiện tại huynh không làm quan mới tới tìm ta, huynh cho rằng ta không biết?” Bùi Quang Quang bỗng nhiên tránh khỏi ôm ấp của hắn, lùi hai bước. Tiền Khiêm Ích nhất thời không để ý, khiến cho nàng thoát được, vội vàng đuổi theo hai bước, duỗi hai tay ra, vây nàng ở giữa tường cùng lồng ngực của mình.
“Quang Quang, nàng đừng như vậy!” Tiền Khiêm Ích sợ lần này nàng tránh được sẽ không còn cơ hội gặp nàng nữa, vì thế chắn nàng nói, “Quang Quang, ta lừa nàng việc thành thân với công chúa, là muốn cho nàng sớm chút rời đi, ta không muốn nàng đi sung quân theo Thư Thừa tướng.”
Bùi Quang Quang không nói lời nào, Tiền Khiêm Ích cũng không biết Vi Viễn Thụy giải thích ở trong thư nhiều ít ra sao, chỉ thấp giọng đem tất cả những suy nghĩ lúc ấy toàn bộ nói ra, “Quang Quang, ta ích kỷ, những người khác ta quản không nổi, ta chỉ có thể giúp cho nàng an toàn rời kinh thành. Nhưng khi ấy lòng ta rất rối, cũng không biết làm thế nào mới có thể khiến cho nàng rời đi, nên mới nghĩ đến biện pháp ngu xuẩn nhất.”
Đôi mắt Bùi Quang Quang đã phiếm hồng, nàng hít hít cái mũi, lại nâng tay lau mắt một cái, mới mở miệng đã mang theo âm mũi, “Ta dù có ngốc, cũng vẫn hiểu được chuyện nào quan trọng, chuyện nào nên nghe lời huynh, huynh cứ nói thẳng với ta không phải xong rồi sao, tại sao phải gạt ta?”
Những câu lên án của nàng rất có lý, Tiền Khiêm Ích nhất thời không phản bác được, chỉ nói: “Ta sai lầm rồi, Quang Quang, sau này có chuyện gì ta đều sẽ thương lượng với nàng, sẽ không giấu diếm nàng nữa.”
Trước kia huynh cũng từng nói qua những lời này.” Bùi Quang Quang quệt miệng không nhìn hắn, Tiền Khiêm Ích nói: “Đây là lần cuối cùng, nàng còn nguyện ý tin ta không?”
Bùi Quang Quang khẽ hừ một tiếng, ngón tay lại trộm chà chà ống tay áo của hắn. Tiền Khiêm Ích nháy mắt hiểu ra ý tứ của nàng, nhất thời cười đến vui sướng, trực tiếp hôn lên đôi môi của nàng, mùi vị tất nhiên là mất hồn hơn so với trong mộng.
“Dâm tặc lớn mật! Lại dám khi dễ muội tử nhà ta!”
Lại nói Tiền Khiêm Ích đang giống như con cún nhỏ liếm môi mềm của Quang Quang, bên tai đã truyền đến một tiếng gầm, không đợi hắn kịp phản ứng, sau cổ liền bị người ta xách lên, một trận gió mạnh đánh úp lại, hốc mắt trái bị trúng một quyền, khiến đầu hắn hiện đầy sao kim.
“Biểu ca, huynh đừng đánh…… trời ơi!” Tiền Khiêm Ích nhất thời không mở mắt ra được, chỉ nghe bên tai tiếng Bùi Quang Quang kêu sợ hãi không ngừng, lại có một người nam nhân ở bên cạnh mắng, một lát sau, lại có người đến dìu hắn, hắn cảm giác được, người nọ là Quang Quang của hắn.
“Dâm tặc, lại dám khi dễ đến trên đầu Bùi gia ta!” Người đánh hắn hiển nhiên chưa hết giận, lúc này vẫn đang thở hổn hển, Tiền Khiêm Ích đau đớn trên mắt qua đi, chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ thấy Bùi Trác Phàm chống nạnh trợn mắt lên nhìn, rất giống sư tử bằng đá trước cửa đại gia.
“Biểu ca, huynh ấy không phải dâm tặc, không phải……” Bùi Quang Quang dìu hắn đứng lên, vừa đau lòng lại tức giận, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Trác Phàm nói, “Dù sao huynh cũng nghĩ sai rồi!”
Bùi Trác Phàm lại không quan tâm, chỉ trừng mắt Tiền Khiêm Ích giống như nhìn cừu nhân, nói: “Hắn làm như vậy, còn không phải dâm tặc?! Kim Phượng, muội đừng để tiểu tử này lừa!”
Tiền Khiêm Ích lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, trong lòng thầm nghĩ đừng nói là hôn môi, trên cổ ta cũng đã hôn qua rồi! Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Bùi Trác Phàm và Quang Quang, rốt cuộc không dám càn rỡ, chỉ phủi bụi trên áo, hành lễ nói: “Tiểu sinh Tiền Khiêm Ích, Bùi công tử hữu lễ.”
Trong đầu Bùi Trác Phàm đều là ý niệm Quang Quang bị lợi dụng, nghe Tiền Khiêm Ích không nóng không lạnh mà chào hỏi, nổi giận đùng đùng quát: “Hữu lễ đại gia ngươi! Ngươi đúng là không có mắt, dám trêu chọc Kim Phượng nhà ta!”
Đại cữu này tính tình thật không tốt, Tiền Khiêm Ích nghĩ như vậy, lại nhớ tới ngày đó hắn ta nói gần nói xa muốn Quang Quang làm vợ mình, không khỏi cảm thấy rùng mình, chỉ nói: “Bùi công tử, nàng là Quang Quang, không gọi Kim Phượng.”
Bùi Quang Quang đau lòng nhìn hốc mắt hắn, Tiền Khiêm Ích nói dứt lời, nhất thời cảm thấy không khí càng thêm áp bách, vì thế đứng thẳng thân mình đối diện với Bùi Trác Phàm.
Bùi Trác Phàm hừ một tiếng, “Ta quản muội ấy gọi là Bùi Quang Quang, Thư Tĩnh Nhu, hay là Bùi Kim Phượng, muội ấy vĩnh viễn đều là Kim Phượng nhà ta!” Nói xong, hắn liền kéo cổ tay Bùi Quang Quang, mang theo nàng đi vào trong cửa, “Kim Phượng, tiểu tử này không phải người tốt.”
Một câu thật quen thuộc, chỉ đổi hai chữ cuối cùng.
Tiền Khiêm Ích cũng phát hỏa, lập tức bước lên phía trước bắt lấy tay kia của Bùi Quang Quang, nói: “Quang Quang, nàng đừng đi với hắn, hắn có lòng dạ xấu xa đối với nàng đó!”
Bị nói ra tâm tư, Bùi Trác Phàm cũng không giận, cười như không cười nhìn hắn một cái, lại nói với Quang Quang: “Kim Phượng, muội còn nhận biểu ca này nữa không?”
Bùi Quang Quang nhìn nhìn Bùi Trác Phàm, lại nhìn nhìn Tiền Khiêm Ích, vẻ mặt rối rắm, cuối cùng nàng buông tay Tiền Khiêm Ích ra, nói: “Khiêm Ích, ta chờ huynh tới đón ta.”
Ta chờ huynh tới đón ta……
Quang Quang cùng Bùi Trác Phàm đã sớm rời đi, Tiền Khiêm Ích vẫn đứng ở cửa hồi tưởng câu nói này —— Quang Quang là ám chỉ hắn sớm chút cầu hôn lấy nàng qua cửa đây mà!
Về đến nhà, Tiền Khiêm Ích từ dưới đáy giường lấy ra một túi bạc, đây là mấy tháng hắn ở kinh thành tích lũy được, tổng cộng mới mấy lượng mà thôi.
Hắn nghĩ đến bộ dạng khoe khoang của Bùi Bách Vạn, nếu hắn dùng số tiền này mua quà tặng, Bùi Bách Vạn nhất định là không nhìn trúng.
Tiền Khiêm Ích suy đi nghĩ lại, cuối cùng buông ngân lượng, từ trong rương tìm ra một bộ quần áo có thể diện, sáng sớm ngày kế, liền tự mình thu thập chỉnh tề, trực tiếp gõ đại môn Bùi trạch.
Bùi Bách Vạn ở phòng khách nhìn hắn, còn tinh tế đánh giá hắn một phen, sau đó nói: “Nghe nói ngươi là một thư sinh?”
Tiền Khiêm Ích không có ý giấu diếm ông ta, ngồi xuống ghế, trầm mặc gật gật đầu.
Bùi Bách Vạn khẽ nhíu mày, ngón tay gõ lên trên chiếc kỷ trà, lại hỏi: “Ngươi muốn thành thân với cháu ngoại của ta? Kim Phượng nhà ta?”
Lúc này Tiền Khiêm Ích đứng lên, cúi đầu thật thấp, trầm giọng nói: “Mong Bùi lão gia thành toàn.”
Bùi Bách Vạn đột nhiên vỗ bàn nhảy dựng lên, động tác nhanh nhẹn hoàn toàn không giống một người đã gần bảy mươi. Ông nhìn Tiền Khiêm Ích, miệng mắng: “Có quỷ mới thành toàn ngươi! Lão tử tạo ác nghiệt gì, trước thì là nữ nhi bị tên thư sinh đê tiện quấn lấy, hiện tại thật vất vả mới tìm lại được đứa cháu ngoại ngoan ngoãn đáng yêu, không ngờ lại bị thêm một tên thư sinh đê tiện khác quấn vào!”
Tiền Khiêm Ích nghe ông ta mắng chửi thô tục, cơ hồ không thể thấy mà nhíu mày, lại cũng không phản bác, bởi vì hắn biết, sự chán ghét của Bùi Bách Vạn đối với thư sinh không phải là không có lý do.
“Bùi lão gia, ta đối với Quang……” Hắn ngừng lại một chút, vội vàng sửa miệng, “Ta đối Kim Phượng là thật tâm, ta nguyện ý đời này chỉ quan tâm nàng, không bước vào quan trường nửa bước.”
Bùi Bách Vạn nhíu mày xem xét nhìn hắn, giống như đang phân biệt thật giả trong lời nói của hắn. Lại không nghĩ đến, bỗng nhiên một giọng nói cắt ngang không trung từ ngoài cửa truyền tới, “Thật tâm cái rắm! Đừng cho là ta không biết chút tính toán này của ngươi!”
Tiền Khiêm Ích theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Bùi Tú Mẫn được hai nha hoàn dẫn đến, chậm rãi đi vào phòng khách, thấy hắn liền lạnh lùng trừng mắt, khẽ hừ một tiếng đi đến bên người Bùi Bách Vạn nói: “Cha, cha ngàn vạn lần đừng tin hắn, đời này của con chính là bị thư sinh hại, cũng không muốn nữ nhi của con cũng để cho tên thư sinh đê tiện này chà đạp được!”
Những lời này của Bùi Tú Mẫn không nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, nếu như Bùi Bách Vạn vốn đã động tâm tư tin hắn, thì hiện tại lại nghe những lời của Bùi Tú Mẫn, chút tiểu tâm tư cũng đã sớm không thấy tăm hơi, chỉ to giọng nói: “Ta đã biết lại là một tên tiểu tử lòng dạ lang sói! Người đâu, đuổi ra ngoài cho ta!”
Còn không đợi Tiền Khiêm Ích giải thích, ngoài cửa đã có vài tên gia đinh đi vào, không nói hai lời liền nhấc hắn lên đi ra bên ngoài, một người trong đó nghe hắn không cam lòng mà ồn ào, dứt khoát vo tròn giẻ lau nhét vào trong miệng hắn, trực tiếp ném ra ngoài cửa!
Tiền Khiêm Ích chật vật lăn từ trên bậc thang xuống, chậm chạp thật lâu mới chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Bùi trạch treo ở cao cao, không khỏi nâng tay áo lau bụi trên mặt, thầm nghĩ: Phía trước quả nhiên là khó khăn muôn trùng.