Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện A Viên cứ nghĩ mình đã chết lặng, nhưng đến tận bây giờ cậu mới ý thức được rằng đáng sợ thật sự trông như thế nào, từ đầu tới cuối cứ xoay quanh trên đỉnh đầu, chờ đợi đến cùng chính là nỗi tuyệt vọng buông xuống.
Không rõ do độ ấm đang giảm hay lạnh lẽo tràn ra từ đáy lòng, A Viên chỉ cảm thấy xương và da mình đông cứng tận mấy tầng băng. Cậu nhìn sang Hoàng Vinh Cường, phát hiện chỗ bị xuyên thủng trên trán hơi nứt một khe nhỏ hẹp dài, trông như quỷ nhãn đang mở to mắt trừng trừng bọn họ.
A Viên nhìn ông ta, không tự chủ tiến lên vài bước, chờ cậu phản ứng lại thì vội vàng lùi xuống, cuống quít đến bên cạnh Thường An Tại, “Ca, đây rốt cuộc là nơi nào?” Cậu lắp bắp nói năng lộn xộn, sợ hãi tồn đọng nháy mắt tràn dâng không ngừng, “Căn biệt thự ở quê vốn dĩ bị người san bằng, tại sao… tại sao còn xuất hiện ở đây! Chỗ này liên quan gì đến trò chơi đó? Chẳng lẽ đây chính là nơi trò chơi tạo ra? Vì sao em lại biến thành A Viên bán hoành thánh? Còn cả đám Từ Phàm nữa, các bạn em đều ở đây ư — bọn họ, đã chết thật sao?”
Một chuỗi câu hỏi liên tiếp như đá ngầm đáy nước, không tạo thành chút bọt khí.
A Viên đứng đó, trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình không phải thật. Ánh trăng rọi từ đỉnh đầu khiến tầm mắt trở nên mông lung, tựa như tơ nhện không tiếng động siết chặt lấy cậu.
Ngôi nhà tựa như lộ ra nguyên hình, biến thành cây ăn thịt người cực lớn, từ khi bọn họ bước vào nơi này, chất dịch đã thông qua đủ loại đáng sợ dần dần tiêu hóa phân rã cả cơ thể.
“A Viên –” Tiếng gọi vang lên, khiến A Viên giật mình tỉnh táo trở về thực tại.
Cậu đứng đấy, chung quanh vẫn là ánh trăng sáng, cả người không hề thay đổi, mồ hôi đầm đìa ướt một mảng sau lưng, chứng minh cậu thật sự còn sống.
A Viên ngẩng đầu nhìn Thường An Tại, con ngươi hơi co rút, cậu phát hiện trên môi thường Thường An Tại bao phủ một lớp băng cứng lạnh lẽo, “Ca…”
Ánh trăng đổ từ trên cao như muốn đông anh thành một tảng băng điêu khắc.
“Ca, anh sao thế?” A Viên sợ hãi cực độ, thò tay muốn chạm vào anh, vừa đến gần đã bị người kia né ra, “Có phải vì linh hồn Hoàng Vinh Cường tán diệt, cho nên mới khiến ca…”
“A Viên, ngôi nhà vẫn ở đó.” Thường An Tại lùi cách xa cậu một khoảng, chỉ vào ngực mình, “Chỗ này.”
A Viên đứng bên kia vẫn rất lo lắng, “Sao anh biến thành như vậy, là tại ngôi nhà này sao? Ca… anh bây giờ là người hay quỷ?”
Thường An Tại giơ tay bảo cậu hãy bình tĩnh, “A Viên, nghe anh nói.”Khi còn học năm tư đại học, Thường An Tại nhận thư báo từ thôn rằng ông anh đã dỡ nhà lấy đất làm ruộng, bảo anh trở về một chuyến để ký hợp đồng, sẵn tiện lãnh phí phá dỡ và dời đi nơi khác.
Khi nghe tin, Thường An Tại cảm thấy rất may mắn.
Không ai hiểu ngôi nhà đó đáng sợ cỡ nào bằng anh, tất cả những người đã chết đều bị vây bên trong, cả căn biệt thự không người ở biến thành một bãi rác to lớn, oán khí tận trời.
Từ nhỏ đến lớn, thứ anh tiếp xúc nhiều nhất không phải người, mà là những đám oan hồn.
Dù anh có đi đâu chăng nữa, chúng nó vẫn sẽ quấn lấy, đến chết không buông.
Hồi còn nhỏ, những oan hồn còn biết an tỉnh ngủ đông nhìn trộm anh. Nhưng khi độ tuổi dần tăng lên, sự căm hận của chúng nó càng thêm rõ ràng — là khát vọng với dương thế, là oán niệm với kẻ còn sống.
Ngày anh tròn mười tám tuổi vừa vặn đúng lúc thi đậu đại học, sau một đoạn thời gian thật dài, oán khí chung quanh đã chồng chất cao hết cỡ.
Từ đó, những người quen biết với anh liên tục xảy ra sự cố ngoài ý muốn —
Đầu tiên là bạn cùng phòng A mấy đêm liên tục bị quỷ áp giường khiến tinh thần sa sút nặng nề.
Tiếp theo là bạn cùng phòng B nửa đêm đi tiểu gặp phải một con quỷ trắng bệch trong gương, tấm kính bỗng dưng nứt bể văng đầy mặt cậu ta.
Cả bạn cùng phòng C đang đọc sách ở phòng tự học, quạt trần trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống, cũng may là hắn né kịp lúc, chỉ bị thương phần cánh tay.
Vào lúc đó, anh sẽ nghe thấy tiếng cười hì hì của đám oan hồn. Anh bị ép đến không chịu nổi, chỉ đành dọn khỏi ký túc xá, cách ly quần thể.
Từ đây về sau đám oan hồn càng thêm không kiêng nể, chúng nó bắt đầu kêu gọi anh mau về, khi bị anh từ chối, thì cứ lải nhải nguyền rủa. Những lời nguyền rủa nhiều khi rất linh, khiến anh vô số lần gặp phải tai nạn nguy hiểm mém nữa cướp đi tánh mạng.
Mọi chuyện vẫn tiếp tục cho đến khi mẹ Nguyễn tạm thời đưa anh về Nguyễn gia, kỳ lạ là nhưng oan hồn không còn lên tiếng nguyền rủa nữa, chúng nó lại trở về trạng thái ban đầu, trốn sau bóng tối không xa nhìn trộm sang.
Thời gian ở bên Nguyễn Viên, mãi mãi là thời khắc an bình nhất cuộc đời.
Ban ngày đệ đệ sẽ quấn lấy anh, hoặc là nói hoặc là chơi đùa, khiến anh chẳng còn thời gian rãnh rỗi. Tới tối còn biến hình thành một quả cầu nóng hầm hập xua tan khí lạnh trên cơ thể.
Nhiều khi Thường An Tại đem chút nghe theo lời đám oan hồn trở về biệt thự, nhưng anh muốn dẫn A Viên theo, anh không nỡ buông tay, mọi ấm áp mà anh có đều xuất phát từ cậu.
Bé con không ngừng nhấc bàn chân ngắn ngủn lảo đảo chạy theo anh, từ lúc còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, cậu vẫn luôn nhớ đến anh, muốn dùng sinh linh nhỏ bé truyền hết hơi ấm mình có cho anh.
Giữa sinh mệnh chìm nghỉm trong bóng tối, cậu chính là chú đom đóm duy nhất xuất hiện.
Thế nhưng ánh sáng đom đóm quá mờ nhạt mà cũng rất ngắn ngủi.
Khi anh nghe thấy nhà họ Nguyễn cãi nhau, anh bỗng biết rằng mình phải rời đi, sự tồn tại của anh chỉ mang đến nỗi bất hạnh cho người khác.
Sau một đoạn thời gian đầy mệt mỏi, nói cũng lạ, đám oan hồn bắt đầu tiêu tán dần, chúng nó từ một luồng khí đen nồng đậm biến thành sương mù như có như không, biểu tình dữ tợn trên mặt cũng hóa về chết lặng.
Tiếp đó anh nhận được tin căn nhà đã bị dỡ, anh nghĩ không biết có phải nhờ vậy mà đám oan hồn mới chịu nghỉ ngơi?
Anh trở về quê một chuyến.
Thôn làng kề cận sát nhau, thủy tú sơn minh, quả thật không thay đổi mấy.
Đám trẻ con ngày đó ném đá vào anh giờ đã trưởng thành, mà những người lớn ngày đó chửi rủa cũng đã già đi. Bọn họ nhìn anh vội vàng bước ngang thôn, xa lạ giống như nhìn một vị lữ khách.
Đây là lần trở về quê nhẹ nhàng nhất, nhắm mắt đắm chìm giữa không khí mùa hè oi ả, anh bỗng nhiên cảm thấy mình rất giống người sống.
Anh trả phòng, trở về ký túc xá, mơ ước bấy lâu nay đã hoàn thành, anh rốt cuộc có thể trải qua cuộc sống đại học bình thường.
Đại học năm tư, công việc cũng dần trở nên lu bu, lên lớp tan học rồi đi làm kiếm tiền, thậm chí anh còn ảo tưởng vài năm sau sẽ mua một căn hộ trong chung cư, tiếp đó dẫn đệ đệ mình tâm tâm niệm niệm dọn vào sống chung, anh sẽ mua tất cả đồ vật cậu thích, trở thành một người anh trai tuyệt vời nhất.
Anh thật sự nghĩ mọi chuyện đang trên đà tăng tiến, thẳng đến một ngày đọc bản thiết kế game của một đàn anh.
Đây là dạng game theo hướng kinh dị, nội dung cũ, đại khái là đặt vài trạm kiểm soát ở các nơi cố định, người chơi sẽ từ đó mà tìm được vài manh mối trốn thoát.
Đàn anh lập sẵn kế hoạch cả rồi, trang trí hội họa, hậu kỳ cốt truyện đều đã hoàn thành xong, chỉ cần anh biên trình và thí nghiệm lại.
Thường An Tại vốn đồng ý, nhưng khi lấy tư liệu bản thiết kế game nghiên cứu, mới dần dần phát hiện vấn đề — Tình tiết truyện mà đàn anh viết hầu hết giống như đúc chuyện anh trải qua năm đó, trừ bỏ nhiều thêm hai nhân vật.
Thường An Tại cầm bản thảo lướt sơ toàn bộ, càng đọc mặt càng tái, anh há miệng thở dốc, giọng nói hơi run rẩy, “Sao anh lại biết những chuyện này?”
Đàn anh dụi dụi hai mắt thâm quầng, vừa uống cà phê vừa ngáp ngắn ngáp dài, một bên dương dương tự đắc, “Câu chuyện thế nào, dùng hai ngày để viết đấy, coi như ổn lắm rồi.”
Thường An Tại không lên tiếng trả lời, đầu ngón tay anh lật lật bản thảo đến trang cuối cùng: Đó là một poster giới thiệu game, sấm sét xé rách chân trời, một ngôi nhà màu trắng nằm sừng sững giữa khuôn viên xum xuê, đằng sau cửa sổ là những nét vẽ loạn xạ màu đen.
Thường An Tại nhìn chằm chằm vào chỗ đó, trong phút chốc, một bóng trắng ập ra giữa khung cửa sổ.
Anh buông tay theo bản năng, giấy viết bản thảo bung ra rơi xuống đất.
“Nè! Cậu làm gì vậy! Đừng đảo lộn tùm lum mà!” Đàn anh cuống quít bỏ ly cà phê xuống, vừa chạy tới thu dọn vừa mắng, “Thằng nhóc chết tiệt cậu sao thế, nhìn mặt trắng bệch kìa, nếu bệnh thì nói sớm tí đi. Chúng ta còn phải làm việc thâu đêm đó, nếu chống đỡ không nổi thì làm sao, tôi biết tìm ai đến giúp đỡ đây?”
Tấm poster vừa vặn bay xuống chân anh, Thường An Tại rũ mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, anh bỗng nhiên nói, “Tôi không tham gia làm game này nữa.”
Anh muốn rời khỏi đây thật nhanh, được vài bước thì quay đầu nhìn đàn anh, khẽ nói một câu, “Anh tốt nhất là đừng tiếp tục làm.”
Hoàn chương .
Thần: Hôm nay tình cờ đọc được bộ này thấy giống giống ///v///