Có vẻ như cửa sổ toilet chưa đóng bởi vì Trần Ca có thể cảm thấy hơi gió lạnh bay vào phòng. Nó có cảm giác như một bàn tay vô hình lướt qua mặt anh.
Cửa ngăn toilet cọt kẹt cứ như được gió đẩy. Nước ngưng tụ ở góc trần nhỏ xuống sàn, khiến cho côn trùng chạy tán loạn. Âm thanh ấy làm Trần Ca cảm giác như chúng đang bò trường khắp người anh.
Mọi tiếng động đều được tô điểm bởi sự im lặng, làm tăng cảm giác bất an của hầu hết mọi người, trừ Trần Ca, người đã được tôi luyện từ khi còn nhỏ và có nhận thức hơi chậm so với người thường.
Anh xỏa bỏ mọi suy nghĩ để tập trung đếm thời gian.
Khoảng hai mươi phút đã qua, và vì một lý do nào đó, Trần Ca có thể cảm thấy nhiệt độ phòng giảm xuống như ai đó đã đặt vài khối đá quanh người anh, khiến anh vô thức run lên.
Bình tĩnh! Đừng suy nghĩ quá rồi tự dọa bản thân! Chỉ mười phút nữa thôi! Một cơn gió kỳ lạ thổi bên tai anh như thứ gì đó đang vòng khắp người anh. Anh nắm chặt tay đến nỗi gân nổi lên từ tay, nhưng người anh dường như đã trở nên hóa đá.
「Trần Ca, Trần Ca, Trần Ca...」
Anh tiếp tục lẩm bẩm tên mình. Chỉ còn năm phút nữa, Trần Ca có thể cảm thấy ngọn nến bập bùng giờ đây đã tắt hẳn, và dường như có một tồn tại khác đang gọi tên anh từ trong bóng tối.
Tiếng vang? Không thể nào!
「Trần Caa...」 Giọng nói ấy như đang triệu hồi anh, nó mang cảm giác gấp gáp như có điều quan trọng cần nói với anh.
Giọng nói hình như phát ra từ bên ngoài cửa, mình có nên đi kiểm tra? Tuy nhiên, Trần Ca sớm bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Luật lệ rất rõ ràng; chỉ cần anh đứng trước gương và không được làm gì khác.
Giọng người ấy nghe có vẻ khẩn trương, nhưng mình mới là người đang chơi trò chơi này, vậy sao họ nghe gấp gáp quá vậy? Đây rõ ràng là bẫy, đúng là ăn gian. Trần Ca rũ môi chê bai. Không khí với thiết lập không tệ, song, thủ thuật dọa người quá dễ đoán và đơn giản.
Trong ba phút cuối cùng, cửa toilet phát ra tiếng chói tai như có ai đó đang cào móng tay lên cửa. Cánh cửa cọt kẹt như nó sắp mở tung bất cứ lúc nào.
1798 giây, 1799 giây, 1800 giây! Nửa giờ quy định đã kết thúc; toàn bộ tiếng động đã biến mất, và sự yên tĩnh dần bao phủ tất cả.
Để phòng ngừa đếm sai, Trần Ca không mở mắt ngay. Anh đếm thêm ba trăm giây trước khi lùi bước, đặt cả hai tay lên ngực, và hé mở mắt.
Ngọn nến trong toilet đã bị dập tắt, cả phòng tối thui. Vì lý do nào đó, Trần Ca cảm giác như có gì đó đã dời đi. Anh bật đèn pin, ánh đèn chiếu lên không gian chật hẹp, anh sững sờ.
Chiếc gương trước anh đầy vết nứt, một vài hình phản chiếu của gương nhìn chằm chằm anh. Nó gây ảo giác mạnh mẽ, nhưng thứ làm anh sợ hãi là sự xuất hiện của con búp bê hỏng trước gương.
Đôi mắt làm bằng nút áo, cơ thể chắp vá được lấp đầy bông. Con búp bê không mới mẻ gì, nhưng nó chứa đựng cảm giác đặc biệt trong Trần Ca; nó là tác phẩm đầu tay của anh và là thứ được để lại hiện trường nơi bố mẹ mất tích.
Con búp bê đang áp mình lên gương như đang cố ngăn chặn không cho thứ sau gương bước ra.
「Chờ tí, cửa toilet khóa rồi, làm sao mi vào được? Bằng cửa sổ? À khoan, vấn đề quan trọng là làm sao mi tự di chuyển được!?」Trần Ca cảm giác như thế giới của anh đang vỡ vụn; anh cần thời gian để xử lý tình huống. Sau ba phút nhìn chằm chằm giữa người và búp bê, Trần Ca bắt đầu hồi tỉnh. Anh chầm chậm di chuyển ngón tay lạnh lẽo của mình lên con búp bê.
Vì lý do nào đó, anh có cảm giác như đôi nút áo của búp bê đang dõi theo anh. Môi Trần Ca vô thức co giật khi nhìn con búp bê này. Anh dời búp bê ra xa, nhặt lên chiếc điện thoại đen.「Hên là, mình đủ khôn để quay lại hết.」
Điện thoại đã ngừng quay. Trần Ca tạo thêm copy thứ hai trước khi bắt đầu xem video.
Chất lượng video không tốt lắm. Ngọn nến lung linh trong bóng tối, và trước gương Trần Ca nhìn có vẻ cảnh giác, trong khi Trần Ca trong gương nhìn thoải mái một cách kỳ lạ.
Mười phút đầu không có gì, nhưng mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ lạ ở phút mười một.
Sau đó video bị gián đoạn bởi vệt trắng đen [note16968]. Video có hơi chút kỳ quặc, nhưng vì lý do nào đó, nó đáng sợ một cách kỳ lạ. Có lẽ đây là nỗi sợ bóng tối và những thứ không rõ vốn có của con người.
Khi video tiếp tục chạy, mặt Trần Ca trở nên tái nhợt. Anh nhớ rõ ràng là mình không hề di chuyển và mắt nhắm chặt, nhưng trong video, anh thấy người mình chầm chậm nghiêng tới như anh đang cố dựa vào gương.
Vào phút hai mươi lăm, phần thân trên anh đã nghiêng bảy mươi độ, và đỉnh mũi anh sắp chạm vào bề mặt gương.
Vài giây sau, không hề được cảnh báo, vết nứt hình mạng nhện dần hình thành trên gương. Làm tim Trần Ca đứng một nhịp. Sau đó, chuyện khó tin nhất xảy ra. Biểu cảm của Trần Ca trong gương thay đổi. Anh cười toe toét một cách quỷ quái và điên cuồng đập vào gương.
Ngay phút đó, ngọn nến tắt và video dừng.
Do góc quay camera, video không hiện lên cảnh nào liên quan tới con búp bê, và bản thân Trần Ca không hề hay biết chuyện gì xảy ra trong năm phút cuối.
「Dựa trên video, thứ trong gương muốn chui ra, nhưng bị ngăn chặn bởi con búp bê này? Vậy có nghĩa là, con búp bê cứu mình?」Trần Ca nhặt búp bê lên khỏi bồn rửa và hỏi nghiêm túc,「Mi có hiểu lời ta không? Mi có biết chuyện gì xảy ra với bố mẹ ta không?」
Dĩ nhiên, con búp bê không trả lời, nhưng đôi mắt nó có vẻ sáng lên tí xíu trong bóng tối.
Anh ẵm con búp bê lên tay và nhìn cánh cửa toilet. Không dám ra ngoài, anh co lại bên dưới cửa sổ và lôi điện thoại ra. Thông báo hoàn thành nhiệm vụ đang chờ đợi anh.
「Phải nói là bạn cực kỳ may mắn đấy. Chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ Ác Mộng! Nhận được phần thưởng nhiệm vụーKỹ năng sơ cấp: Trang Điểm Tử Thi」
「Trang Điểm Tử Thi: Hi vọng bạn sẽ đối xử với năng lực này bằng sự tôn trọng mà nó xứng đáng. Khác với trang điểm làm đẹp, chuyên viên tử thi chỉ trang điểm cho người chết. Tay bạn thổi hồn vào gương mặt của người chết, đem lại cho họ vẻ đẹp vĩnh cữu.」
「Lần đầu hoàn thành Nhiệm vụ Ác Mộng, mở khóa danh hiệu: Lính mới ở Thị trấn Ác Mộng. Nhận thêm phần thưởng: Mở khóa Nhiệm vụ Thử Thách cho khung cảnh 1☆, Án mạng giữa đêm! Hoàn thành Nhiệm vụ Thử Thách này sẽ thêm khung cảnh này vào Ngôi Nhà Ma của bạn.」
Nhìn vào thông báo trên màn hình, Trần Ca ngẫm nghĩ, sự thành công của Nhà Ma có liên quan rất nhiều tới thợ trang điểm giỏi. Dù cho là diễn viên hay đạo cụ, đều cần thợ trang điểm để thổi hồn cho nó, một thợ trang điểm giỏi có thể dễ dàng tạo hiệu ứng chân thật để tăng mức độ sợ hãi toàn diện.