Ngọn lửa bí ẩn, hung thủ mất tích, anh tóm tắt lại nhiều bài viết anh đã đọc và gộp chúng với giả thuyết riêng của mình, kể lại câu chuyện đáng tin và hấp dẫn cho người xem. Trần Ca nhận ra mình có tài kể chuyện.
「Đó là chuyện đã xảy ra. Để tìm cảm hứng cho Nhà Ma, tôi quyết định ở qua đêm tại căn hộ nguyền rủa này, nhưng tôi lại bất ngờ phát hiện: từng khách trọ một ở căn hộ này đều có gì đó kì quặc ở họ, và tôi nghi ngờ tên sát nhân vài năm trước là một trong số họ!」Trần Ca dập điếu thuốc và nói chuyện với camera.
「Thú vị thật, một vụ án bí ẩn có thật. Ai có sáng kiến gì về tên sát nhân là ai không?」
Tôi-là-giun-xanh-nhỏ chế nhạo,「Chủ thớt, anh thật biết cách xạo quần, nhưng tụi tui không dễ lừa đâu!」
「Căn hộ Phú An ở Cửu Giang, tôi vừa tìm nó trên mạng, chủ thớt không có vẻ như đang nói dối.」
Hạc Sơn ủng hộ.「Tôi tin chủ thớt.」
Thế nhưng, Tôi-là-giun-xanh-nhỏ không được thuyết phục dễ dàng.「Thậm chí dù chủ thớt không nói dối về vụ án, làm sao chúng ta biết được anh ta đang hiện ở căn hộ ma? Như nãy anh ta vừa nói, căn hộ đã từng qua hỏa hoạn. Nhưng nhìn kỹ căn phòng anh ta xem. Tường thì được sơn sạch sẽ, toàn bộ nội thất vẫn dùng được mặc dù nhìn hơi kì cục; có ai thấy nơi này có giống căn hộ ma ám chút nào không?」
「Tôi không nói dối với các bạn. Bạn muốn bằng chứng? Dễ thôi.」Trần Ca dời bàn trang điểm qua một bên và lôi dao bỏ túi ra. Anh cạo đi một mẫu sơn nhỏ trên tường.「Tên căn hộ có thể được đổi, phòng ốc có thể được tân trang và sơn lại, nhưng có một số thứ không thể bị loại bỏ hay giấu diếm.」
Anh cạo đi lớp sơn tường mới nhất, làm lộ ra lớp gạch cháy đen bên dưới.「Đây là chứng cớ rằng chỗ này là hiện trường vụ án nơi hỏa hoạn.」
「Mị thắc mắc tại sao thớt lại mang theo búa với dao tới ở trọ... để tự vệ?」Đàn-ông-chết-hết-đi tỏ ra quan ngại.
「Chủ thớt tự dưng phá tường. Một phút yên lặng cho chủ nhà tội nghiệp.」
「Anh bỏ ra bao nhiêu tiền trọ vậy? Căn phòng này thậm chí còn không có TV.」
Nhìn chat log, Trần Ca không khỏi thở dài.「Mọi người, ngưng tập trung mấy thứ không liên quan được không? Một chút tôn trọng được không? Tôi đang đặt cược mạng sống để livestream cho mọi người đây!」
Đàn-ông-chết-hết-đi quyên góp một đồng.「Một đồng quyên góp để tỏ sự tôn trọng.」
Trần Ca bất lực đối phó với bọn troll, nhưng ít ra bọn họ không rời stream.「Được rồi, quay lại chuyện chính. Tôi đã gặp sáu người kể từ khi tới căn hộ này. Người đầu tiên tôi gặp là người phụ nữ có chút vấn đề thần kinh, khi tôi vừa tới, cô ta tự nhiên cười với tôi một cách quỷ quyệt. Điều này làm tôi hơi bối rối nhưng vì tôi không có tiếp xúc với cô ta nữa, nên tôi không có gì để nói thêm...」
Trần Ca giới thiệu toàn bộ khách trọ cho người xem, khi xong, anh thêm vào suy luận riêng của mình.「Khi nói đến động cơ, chủ nhà chắc chắn đáng nghi nhất, nhưng do bị què nên tốc dộ di chuyển ông không được cao. Nên, khi nhìn từ quan điểm này, người đàn ông xăm trổ trên tầng một với ông mập trên tầng hai có khả năng cao nhất là tên sát nhân. Tất nhiên, không thể bỏ qua người phụ nữ và Trương Kỳ, người nhìn có vẻ yếu đuối.」
「Suy luận vậy cũng như không.」Đàn-ông-chết-hết-đi tóm tắt.「Dựa trên phân tích của thớt, mị nghi ngờ tên giết người thật sự là ông già ngồi xe lăn, dù sao thì ổng là người hưởng lợi nhất từ vụ hỏa hoạn.」
「Nghe có vẻ khả quan đấy. Ông cụ hiện đang ngồi xe lăn, nhưng không có nghĩa là bốn năm trước ông cũng vậy. Hơn nữa, ta đang nói về vụ hỏa hoạn, không cần phải mạnh mẽ về vật lý, nên ông cụ cũng là nghi phạm.」
「Còn nữa, thớt có tính tới khả năng ông già giả vờ bị tật? Đôi khi, tên sát nhân lại là kẻ ít đáng ngờ nhất.」
「Thực ra thì, mị nghi ngờ người phụ nữ dưới tầng trệt hơn. Cô ta cười với thớt, điều này có nghĩa cô ta muốn nói gì đó với thớt. Anh có còn nhớ độ cong của môi và độ lớn miệng cô ta mở ra khi cười không? Mị sẽ giúp thớt phân tích nó từ quan điểm tâm lý học.」
「Không nhớ...」Trần Ca đáp.
Khi sự chú ý người xem lên cao, độ nổi tiếng của stream anh cũng lên cao. Trần Ca nhìn chat log chằng chịt và thở dài trong lòng. Anh tự nói với bản thân, mấy người này thật hết thuốc chữa. Có vẻ như mình phải ra ngoài tìm thêm chứng cứ trước khi mình có thể kết luận được gì.
Anh đặt điện thoại trước anh,「Tôi đã thử thăm dò quanh căn hộ trước khi mở livestream. Tôi phát hiện ra trong khi hầu hết tầng một với tầng hai đã được tu sửa, tầng ba lại để nguyên si như bốn năm trước. Một lát nữa, tôi sẽ đi lên kiểm tra kỹ lại, hi vọng chúng ta sẽ tìm được vài manh mối có ích.」
「Chỗ đó vẫn giữ y nguyên như bốn năm trước? Có hơi... bệnh hoạn.」
「Hồn ma của gia đình đó vẫn vương vấn vì vụ án chưa được giải quyết?」
「Điều tra căn hộ ma vào ban đêm? Chủ thớt đúng là điên rồ!」
「Tất nhiên rồi, chủ thớt là chủ Nhà Ma mà! Để nói cho mấy bạn biết, lần trước nhóm chúng tôi đến Nhà Ma của anh ta đòi bồi thường bởi video nọ. Hai thành viên dũng cảm nhất nhóm đi vào, khi trở ra, một thì nước mắt không ngừng tuông trào, một thì ngất tại chổ.」
「Khoan đã, ai người đó bị gì vậy? Còn mấy người không được dũng cảm thì sao?」
「Anh có bị điên không? Anh nghĩ sau khi chứng kiến mọi chuyện thì đám còn lại dám vào Nhà Ma của anh ta à?」
「Có vẻ hợp lý.」
「LOL!」Hạc Sơn bình luận.
Mục chat hoàn toàn lạc đề, nhưng Trần Ca không để tâm lắm. Anh cất dao bỏ túi, một tay cầm điện thoại, một tay cầm búa, anh bước tới trước cửa phòng.
Rút ra bài học, Trần Ca cúi xuống nhìn bên dưới khe cửa, đảm bảo không có bóng dáng ai đằng sau đó, anh khẽ mở cửa.
Sau khi khóa cửa lại, Trần Ca bứt một cọng tóc của anh rồi đính nó vào ổ khóa. Bằng cách này, nếu có ai vào phòng anh thì anh sẽ biết, bởi cọng tóc đã được đút sâu vào ổ khóa. (trans: hợp lý, cửa khóa, đút chìa vào thì tóc rơi ra. Khó nhận ra hơn so với kẹp tóc ở trên cửa.)
Sau khi chuẩn bị xong, Trần Ca đi tới cầu thang.
Anh nhón nhén để đèn không tự kích hoạt. Ánh đèn điện thoại chiếu sáng đường đi. Khi leo cầu thang, tường ở các phía trở nên tối đi rõ rệt, có một mùi khó tả thoang thoảng trong không khí.
Khi tới tầng ba, Trần Ca bật điện thoại ở chế độ đèn pin. Dựa vào tường tập trung để ý.
Lần đầu anh vô tình bước tới tầng ba, anh đã phát hiện một bóng đen vụt qua mắt anh. Bóng đen ấy có hình dạng như con người.
Dù có là ma hay người, mình cũng nên cẩn thận. Đèn pin chiếu sáng hiện trường từ bốn năm trước cho Trần Ca. Nhìn những vết cào dường như khắc sâu bản thân vào tường, Trần Ca thắt chặt búa trong tay.
Căn hộ Bình An có kiến trúc đặc biệt. Chỉ có một cầu thang ở phía bên phải căn hộ, tạo ấn tượng cho hành lang dẫn qua trái dài khủng khiếp.
Khi đi dọc xuống hành lang, anh cảm thấy lạnh sống lưng. Thậm chí khi lưng áp vào tường, Trần Ca vẫn thấy bồn chồn lạ thường.
Nếu cơn cháy được khởi nguồn từ tầng ba, thì chỗ này sẽ không còn để nguyên như vầy, nên tên sát nhân lúc đó có lẽ không lên tầng ba.
Trần Ca tiếp tục đi dọc hành lang tối. Những cánh cửa ở hai bên đều đã bị cháy rụi bởi lửa, để lộ ra những căn phòng đổ nát.
Tránh đi đống rác dưới sàn, Trần Ca đi vào căn phòng gần nhất.