Ngồi Hưởng Tám Chồng

chương 193: kết cục đắc tội nàng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đi chết đi ——”

Tống Ngâm Tuyết tức giận mắng một tiếng, tiếng nói còn chưa rơi xuống, đã nghe ngoài cửa vang lên một tiếng quát: “Tuyết Nhi, nàng nói thật sự quá đúng, hắn nên đi chết đi!”

Đẩy cửa vào, mọi người đều đến, lúc này Tịch Mặc Lương đang hai tay khoanh ngực liếc mắt nhìn hai người trong phòng, cười hề hề nói.

“Tịch Mặc Lương, ngươi muốn nói cái gì?” Nghe đối phương khiêu khích mình, Vô Song khẽ nhếch cặp lông mày tuấn mỹ, thần sắc bất mãn.

“Ta không có nói gì a? Là Tuyết Nhi nói chứ bộ.” Làm ra vẻ vô tội, lúc này, Mặc Lương vừa nhìn thấy Vô Song nhíu mày, cũng không vui bắt đầu nhíu theo.

“Tuyết Nhi, nàng không thể giúp người này sinh thiệt nhiều con được! Nàng thử suy nghĩ một chút đi, một đống nhãi con chơi độc, trông rất là khủng bố a!”

Thoáng cái đã vọt tới ngồi bên giường, kéo tay Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương làm bộ hơi sợ hãi. Bất quá sau đó, hắn lại tràn đầy ôn nhu nhìn nàng, nói thật nhỏ: “Bất quá Tuyết Nhi, nàng có thể sinh một đống lớn Tiểu Mặc Lương nha, đến lúc đó mỗi ngày xem bọn hắn đao quang kiếm ảnh, rất là tiêu sái a!”

“Tiêu sái cái quỷ! Chàng nghĩ rằng ta là heo mẹ của chàng sao? Đi chết đi ——”

Cũng tức giận mắng một tiếng, Tống Ngâm Tuyết rút bàn tay bị Tịch Mặc Lương nắm chặt về, sau đó nghiêng người ngồi dậy, ánh mắt đảo qua từng người trong phòng: Vô Song, Minh Tịnh, Mặc Lương, Lâm Phong, Tử Sở, Thư Ly, Kỳ Nguyệt.

“Tại sao mọi người lại đến đây?”

“Vì lo lắng tên tiểu tử thúi Vân Vô Song này! Ai biết hắn ôm nàng đang hôn mê về, có ý đồ bất chính gì với nàng hay không a!”

Mặc Lương tức giận nói, nghĩ tới cảnh Vô Song ôm người ngọc trở về phòng, trong lòng của hắn liền khó chịu một hồi!

Cái gì, tiểu tử thúi kia mưu mô thủ đoạn trùng trùng, không thể để Tuyết Nhi trở về cùng hắn a? Không được, bọn họ tới nhìn xem!

“Tịch Mặc Lương, ngươi nghĩ rằng ta là ngươi sao?” Nghe Mặc Lương nói những lời tổn hại đến hình tượng của mình như vậy, Vô Song lạnh mặt mở miệng, thần sắc giống như đang nói: tiểu tử thúi à, ngươi còn dám nói thêm một tiếng nữa, ta hạ cho ngươi một chút thuốc. . . . . .

“Hừ, ai biết được?” Mặc Lương phản kích.

“. . . . . .”

Lại nữa rồi!

Tống Ngâm Tuyết không nói gì nhìn hai người trước mắt này, giống như chỉ cần có cơ hội, hai người bọn họ liền nã pháo vào nhau, không ai nhường ai, cứ như muốn xông lên giải quyết tới cùng.

“Hai người có thể đừng cãi nữa không? Còn ồn ào thì tất cả đều đi ra ngoài cho ta!”

Lạnh mặt, Tống Ngâm Tuyết quát lớn, nghe vậy Vô Song cười nhạt im lặng, mà Mặc Lương bên cạnh lại nắm tay nàng thật chặt lần nữa, vẻ mặt chờ đợi mở miệng nói: “Được, Tuyết Nhi, ta không so đo với hắn, chúng ta nói chuyện khác đi!”

“Chuyện khác?”

“Đúng vậy a, chính là sinh một đống lớn Tiểu Mặc Lương nha!”

“Cút đi ——”

Tống Ngâm Tuyết hung hăng rút tay của mình về, sau đó một cước đạp hắn xuống giường, Tịch Mặc Lương đáng thương, đành phải ôm chân, tội nghiệp nói: “Không thì sinh một cặp, à không, sinh một đứa cũng được rồi? Tịch gia chúng ta đời đời dùng máu tươi thủ hộ Huyền Mặc lệnh, huyết mạch này quả thực không thể đoạn.”

“Vậy chàng bảo người khác sinh đi!” Mặc kệ hắn có phải là huyết mạch chân truyền không, Tống Ngâm Tuyết từ chối ngay tại chỗ, thái độ kiên quyết, làm cho Vô Song nghe xong bật cười một hồi.

“Ta không cần người khác, ta chỉ muốn một mình Tuyết nhi sinh cho ta! Như vậy đi, Tuyết Nhi, lần sau chúng ta đổi chỗ khác, đừng làm trong rừng cây nữa, cũng đi ôn tuyền thử xem? Ta thấy màn uyên ương nghịch nước kia cũng rất hay!”

Đúng là tự vạch áo cho người xem lưng! Lúc này Mặc Lương vừa nhắc tới Ôn Tuyền, mặt ba đương sự “Xoạt” một cái đỏ bừng, lại nghĩ tới cảm giác tiêu hồn thực cốt khi hoan ái!

Tử Sở cùng Thư Ly đỏ mặt, mặt nóng lên, cũng không dám nhìn thẳng người ngọc bởi vì sự cuồng dã của bọn họ mà giờ khắc này còn đang mệt mỏi nằm trên giường, trái tim nhảy “thình thịch”!

Tống Ngâm Tuyết cũng không khá hơn, tuy chuyện sau đó nàng không nhớ rõ, nhưng cảm giác lúc mây mưa vẫn in đậm trong trí nhớ của nàng! Trong trí nhớ, nàng yếu ớt mặc cho Tử Sở cùng Thư Ly liên tục công hãm, tựa hồ không khống chế nổi thân thể của mình.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ mình cũng có một mặt càn rỡ như vậy, nghĩ lại cũng khiến người ta xấu hổ không thôi.

Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, ánh mắt cũng không nhìn thẳng vào phía trước, lúc này, Lâm Phong bất mãn kháng nghị lên tiếng, bộ dáng hắn như thế, hẳn là đã buồn bực lâu rồi.

“Không được, Tuyết Nhi phải sinh cho ta! Mấy tên các ngươi, tất cả đều hưởng qua hương vị của nàng rồi, chỉ bỏ bê một mình ta, không công bằng! Quá không công bằng!”

Lâm Phong ồn ào muốn nhảy lên vị trí chính thức, đôi mắt hoa đào liếc qua, bộ dạng mị hoặc điên đảo chúng sinh, chính là chưa đợi hắn phát huy tác dụng của “Mị nhãn”, Minh Tịnh một mực thong dong bình tĩnh đã tiến lại, ôm lấy Tống Ngâm Tuyết trên giường, bắt đầu đi ra ngoài.

“Này, Minh Tịnh, huynh đi đâu vậy?”

Đối với Minh Tịnh, Tịch Mặc Lương có một loại cảm giác “Biết anh hùng, trọng anh hùng”, lần gặp mặt đầu tiên ngẫu nhiên tại quán trà Hoa quốc ngày đó, đã định trước sự tôn trọng giữa hai người bọn họ, cho nên biểu hiện hôm nay, cũng là thái độ hoàn toàn khác biệt với thái độ dành cho Vân Vô Song.

“Đi về phòng của Tuyết Nhi.” Nhàn nhạt nói, Minh Tịnh cũng không quay đầu lại tiếp tục đi tới.

Nghe vậy, Mặc Lương liên tục hỏi lại: “Vì sao?”

“Bởi vì không muốn nàng bị người nào đó tra tấn không xuống giường được.”

“. . . . . .”

Ách, không nói gì một hồi, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không nói chuyện nữa, chỉ giương môi cười cười, lập tức đi theo hắn ra ngoài.

Buổi sáng ngày thứ hai, trải qua một ngày nghỉ ngơi khôi phục, Tống Ngâm Tuyết một mình ngồi trong phòng, ngưng thần tự hỏi một số vấn đề.

Mặc dù là vui đùa, nhưng lời Vô Song nói ngày hôm qua cũng đã thực sự nhắc nhở nàng. Mấy ngày nay, nàng hình như hơi phóng túng rồi, tuy đã quyết định sẽ mở rộng cửa lòng tiếp nhận bọn họ, cũng không bài xích cùng bọn họ hoan hảo, nhưng lại không nghĩ tới việc chọn lựa biện pháp tránh thai.

Bởi vì dường như lần nào sự tình cũng đột nhiên phát sinh, khiến nàng quên mất chuyện này, trước kia lúc cùng Vô Song và Minh Tịnh, mặc dù không mang thai, nhưng lần này cường độ cao như vậy, tần suất dày đặc như thế, không biết có thể dính không. . . . . .

Ai, lúc này, hẳn là nên tìm Vô Song lấy ít thuốc . . . . . . Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, trầm giọng thở dài.

Vươn tay lấy thư của Dực Tu ra, sau khi quét qua một lần, chậm rãi đưa tay, xé nát nó. Không phải có chuyện gì muốn cố ý giấu diếm, chỉ là thói quen nhiều năm qua khiến nàng hành động như thế.

Trên thư, Dực Tu báo cáo hoàn cảnh sáu nước, tình thế của các quốc gia đều nói qua một lần, sau khi Tống Ngâm Tuyết xem một phen, mỉm cười vui vẻ, trong lòng tựa hồ có chút quyết định.

Nàng nhẹ nhàng buông những mảnh giấy vụn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tĩnh lặng suy tư, nói một câu thật nhỏ: “Sắp chó cùng rứt giậu rồi. . . . . .”

Bảy ngày, đợi bảy ngày nữa! Bảy ngày sau, là lúc Tống Ngâm Tuyết nàng, tiến quân mãnh liệt báo thù!

Trong mắt bắn ra thần thái, lúc này nàng đã không cần ẩn nhẫn che dấu gì nữa, hoàn toàn thể hiện ra phong tư hơn người!

“Tuyết Nhi.”

Ngoài cửa, giọng nói của Tử Sở vang lên, trải qua chuyện ngày hôm qua, hắn không muốn mỗi đêm đều trở lại hoàng cung nữa, mà ở lại Vân Thủy sơn trang, như vậy có thể gần người hắn thương hơn một chút.

“Ừ.”

Nghe tiếng gọi, Tống Ngâm Tuyết ra hiệu cho hắn vào, sau đó cửa bị đẩy ra, Tử Sở một thân ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc nhấc chân mà vào, từ từ đến bên cạnh người ngọc.

“Có việc gì sao?” Đã tốt hơn hôm qua một chút rồi, ít nhất giờ phút này có thể nhìn thẳng chính diện, Tống Ngâm Tuyết mở miệng hỏi Tử Sở, ngữ điệu nhẹ nhàng.

Bị nàng nhìn như vậy, Tử Sở căng thẳng trong lòng, hắn lại nghĩ tới hôm qua khi hắn tiến vào nàng, loại giác căng chặt mỹ diệu bao lấy hắn, gắt gao mất hồn quanh quẩn, khiến cho toàn thân hắn không khỏi khựng lại, thần hồn kích động.

Mặt, lại bắt đầu ửng hồng, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tựa hồ biết được hắn đang suy nghĩ gì, vì vậy hơi xấu hổ dịch chuyển tầm mắt không nói lời nào, lẳng lặng chờ đợi hắn điều chỉnh tâm tình.

Mất thật lớn khí lực, mới bình ổn tâm tình của mình lại, Tử Sở dựa vào bàn ngồi xuống, hai mắt nhìn người ngọc: “Tuyết Nhi, chuyện ngày hôm qua, ta đã điều tra rõ ràng rồi, hết thảy mọi chuyện đều do Quân Tử Dạ làm, mượn tay Cầm Tâm, bỏ thuốc vào trong nước trà.”

“Quả nhiên là như vậy.” Nghe Tử Sở nói xong…, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu, mở miệng nói.

Kỳ thật ngày hôm qua giữa những lời lẩm bẩm của Cầm Tâm, nàng đã có thể đoán ra bảy tám phần rồi, cho nên lúc này khi thông tin được xác minh, nàng hoàn toàn không thấy kỳ quái, ngược lại còn có chút vui vẻ, nhưng là về phần tại sao lại vui vẻ? Việc này thì không ai biết.

Nhìn khuôn mặt mơ hồ có chút vui vẻ của Tống Ngâm Tuyết, Tử Sở kỳ quái trong lòng, nhưng hắn không có mở miệng hỏi, mà nói chuyện khác: “Tuyết Nhi, đối với hành động của Quân Tử Dạ lần này, ta muốn biết nàng có ý kiến gì không?

Ta nên xử trí hắn như thế nào. . . . . .”

“Xử trí hắn? Đơn giản thôi! Ăn miếng trả miếng, hắn đã muốn chàng chết, chàng cần gì phải lưu tình? Từ trước đến nay ta cho rằng, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình! Thế giới này vốn đã đủ tàn nhẫn rồi, vì sao chúng ta còn muốn bản thân khó xử?”

Chau mày, Tống Ngâm Tuyết vô cùng phúc hắc vô lương nói, đối với người đã từng đắc tội nàng, nàng không bao giờ nhân từ nương tay, đây là tác phong của nàng, cũng là nguyên tắc của nàng!

“Ừ, ta hiểu ý Tuyết Nhi, ta sẽ bắt tay vào làm ngay.” Tất nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì yêu mến nàng, cho nên thích hết thảy những gì thuộc về nàng, lúc này Tử Sở nghe Tống Ngâm Tuyết nói xong, tựa hồ không hề chần chừ, liền mở miệng đồng ý.

“Đợi một chút! Hiện tại chàng muốn đi tìm Quân Tử Dạ kia à?” Tống Ngâm Tuyết mở miệng hỏi.

“Ừ! Cho tới nay, Quân Tử Dạ luôn một mực ám hại ta, cho nên lần này, ta sẽ không buông tha cho hắn nữa.” Đứng dậy gật đầu, Tử Sở lạnh nhạt nói.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng đứng lên theo, vui vẻ: “Ta cùng đi với chàng! Ta thích xem trừng trị kẻ xấu nhất, nhất là. . . . . . trừng trị người ta ghét.”

Nàng nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt tại Túc Nguyệt Phường, Quân Tử Dạ đã từng mở miệng nhục mạ nàng, cho nên bọn họ đã kết thù; lần thứ hai tại phía sau núi Vân Thủy sơn trang, hắn dẫn người tới quấy rối, khi đó nàng đã muốn chỉnh hắn; mà ngày hôm qua, nếu hắn không âm thầm giở trò làm hại Tử Sở cùng Thư Ly song song trúng chiêu, thì làm sao nàng lại bị mệt mỏi đến hôn mê bất tỉnh?

Hết thảy sai lầm đều do tên vương bát đản Quân Tử Dạ kia gây ra, cho nên hôm nay bất luận như thế nào, nàng cũng phải tham gia náo nhiệt, tùy tiện đạp cho hắn mấy cái!

Hạ quyết tâm, Tống Ngâm Tuyết đi song song bên cạnh Tử Sở, thấy vậy, trong lòng Tử Sở ngọt ngào, cười sáng lạng lên tiếng đáp ứng.

Nói giỡn sao, đây chính là lần đầu tiên Tuyết Nhi chủ động yêu cầu đi cùng hắn? Hắn có thể không cao hứng sao! Kỳ thật hắn cao hứng muốn chết rồi đây! Chỉ là không dám biểu hiện quá mức trắng trợn thôi. . . . . . . . . . . .

Trong phủ Đại hoàng tử Đại Lương, khi thân ảnh của Quân Tử Sở và Tống Ngâm Tuyết song song cùng xuất hiện ở trước mặt Quân Tử Dạ, thì Quân Tử Dạ chấn động, không khỏi há hốc miệng, nghẹn ngào thì thầm:“Ngươi, làm sao ngươi. . . . . .”

“Ta? Ta làm sao?”

“Làm sao có thể? Làm sao có thể!”

Quân Tử Dạ không dám tin vào hai mắt của mình, tiến lên xác nhận người đối diện đúng là Quân Tử Sở chân chân chính chính, huyết nhục tươi sống, còn mỉm cười với hắn!

“Làm sao vậy, đại ca? Thấy đệ kinh ngạc đến thế sao?” Không biết là gần mực thì đen hay sao? Tử Sở lúc này, vẻ mặt cười tà nịnh, biểu lộ đúng là có vài phần tương tự Tống Ngâm Tuyết, khiến Quân Tử Dạ không khỏi lui về phía sau một bước.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì!”

Bị khí thế dị thường của Tử Sở dọa, trong lòng Quân Tử Dạ mơ hồ cảm thấy sợ hãi, chính là hắn nghĩ lại, không phải từ nhỏ đến lớn hắn luôn một mực khi dễ đệ đệ ư, có cái gì phải sợ chứ!

Trái tim, hơi trấn định lại, sau đó điều chỉnh tốt tư thái, sắc mặt Quân Tử Dạ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, không vui mở miệng nói: “Tử Sở, ngươi có ý gì?”

“Không có ý gì cả! Chỉ là muốn đến xem đại ca sau khi gặp đệ, sẽ có biểu lộ gì?” Quân Tử Sở đáp lại.

“Hừ, buồn cười! Ta nhìn thấy ngươi còn có thể có bao nhiêu biểu lộ? Tự nhiên là giống như dĩ vãng thôi!” Đương nhiên sẽ không ngốc đến mức không đánh mà tự khai, lúc nãy vốn cho rằng Quân Tử Sở hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn mới không kiêng nể gì cả như vậy, nhưng lúc này Tử Sở không chết, cho nên hắn cũng khôn khéo đánh trống lảng.

“Tử Sở đang nói gì vầy, sao ta nghe không hiểu câu nào a?” Cố ý nói vòng vo, Quân Tử Dạ nói sang chuyện khác, bộ dáng thập phần trấn định.

Thấy vậy, Tử Sở mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng đẹp mắt, nói: “Đại ca cần gì phải giả bộ hồ đồ, việc hôm qua, trong lòng đệ và huynh, không phải rõ ràng nhất sao?”

“Hôm qua? Chuyện gì hôm qua? Ta không biết a! Ta cùng ái thiếp của ta cả ngày đều ở trong phòng liều chết triền miên, làm sao biết Tử Sở ngươi có chuyện gì chứ?”

Vô lại cười cười, dù đánh chết cũng không thừa nhận, Quân Tử Dạ đứng trong sân, thần sắc khinh miệt.

“Ha ha, có cái gì phải chống chế đây? Chẳng lẽ đại ca có gan làm, lại không có gan nhận? Hôm qua Tử Sở trúng độc Thực Cốt đan, may mà được Tuyết Nhi kịp thời cứu giúp mới bảo vệ mạng sống. Thực cốt đan này chính là bí thuốc của Kiều quốc, bình thường thì chỉ có đại ca cùng mấy vị huynh đệ khác có, cho nên. . . . . .”

“Tử Sở cũng nói thuốc này cũng không phải chỉ một mình ta có, vậy tại sao ngươi lại hết lần này tới lần khác nhận định người hạ độc chính là ta, mà không phải là những người khác chứ?”

Không đợi Tử Sở nói xong, Quân Tử Dạ đã phản bác lại, giống như bản thân mình rất có lý.

“Đại ca đã quên Cầm Tâm sao? Sau khi mọi chuyện phát sinh, nàng chạy đến chỗ ở của huynh trước tiên.”

Lúc này Quân Tử Dạ nghe đến Cầm Tâm, tay không khỏi khẽ nắm lại, bất quá hắn nhanh chóng điều chỉnh kịp thời, vẻ mặt khổ sở nói: “Ai nha, Tử Sở, nói đến Cầm Tâm này, ta thật sự là đau lòng thay ngươi a!”

“Nữ nhân này ở bên cạnh ngươi, ba phen mấy bận dụ dỗ không thành, ngày hôm qua cũng không biết nổi cơn điên gì, không hiểu moi đâu ra một viên Thực cốt đan, sau khi uống xong chạy đến phủ ta dâm tà trắng trợn, đem tất cả nam tử trong phủ ta ra cường bạo mấy lần không nói, cư nhiên ngay cả lão quản gia già nua nàng ta cũng không buông tha? Thật sự là phát rồ, phát rồ rồi a!”

Vô cùng đau đớn, Quân Tử Dạ bày ra vẻ mặt tiếc hận.

Tử Sở nghe Cầm Tâm gặp nạn, mặc dù cũng không cảm thấy đáng thương thay nàng, nhưng nói như thế nào cũng là thị nữ đi theo mình bao lâu nay, nếu muốn xử phạt, còn chưa tới phiên người khác tới ra tay!

Quân Tử Dạ thấy Tử Sở không nói lời nào, phất tay ta hiệu cho hạ nhân mang Cầm Tâm ra, sau đó khiêu khích trêu đùa nói: “Tử Sở, ngươi không biết Thực cốt đan này đến tột cùng lợi hại bao nhiêu đâu? Ngày hôm qua Cầm Tâm quả thực giống như là điên rồi, nhìn thấy nam nhân là muốn, may mà ta trốn nhanh, bằng không nói không chừng cũng rơi vào ma chưởng của nàng ta rồi.”

Biết Quân Tử Dạ đang cố ý đổi trắng thay đen, Tử Sở lạnh lùng nhìn hắn, khi nhìn đến Cầm Tâm tóc tai bù xù, áo quần rách nát bị lôi ra, quả đấm của hắn bắt đầu nắm thật chặt lại.

Tục ngữ nói”Đánh chó phải ngó mặt chủ”, hành động của Quân Tử Dạ lần này căn bản chính là đang thị uy với hắn!

“Tử Sở, ngươi xem Thực cốt đan này thật lợi hại? Ngay cả xử nữ trinh tiết chưa biết sự đời như Cầm Tâm cũng không ngăn cản nổi dược hiệu của nó, mà khiến mình thành cái dạng này, cũng không biết ngày hôm qua ngươi cùng vị Nhữ Dương quận chúa này, đã tạo nên một quang cảnh như thế nào . . . . . .”

Dứt lời dùng mắt khinh miệt liếc Tống Ngâm Tuyết bên cạnh, vừa cảm thán mỹ mạo khuynh thành của nàng, vừa dâm ác châm chọc: “A, nghe nói Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết, làm người phóng đãng không chịu nổi, có thể một đêm ngự nhiều nam, sau khi ép khô máu huyết người ta, ngày hôm sau tỉnh lại thần thái vẫn sáng láng, phong thái càng rực rỡ hơn! Xem ra, lời ấy quả nhiên không phải giả, có thể dùng lực lượng một người người áp chế mị độc trên người Tử Sở, điều này phụ nữ đàng hoàng bình thường có thể làm được sao? Ha ha!”

“Quân Tử Dạ!”

Tử Sở quát lạnh một tiếng, biểu lộ đột nhiên lạnh đi, trong lòng hắn, người khác nói cái gì hắn cũng không để ý, chỉ có Tống Ngâm Tuyết, hắn không cho phép đụng tới!

Thấy mình thành công chọc giận đối phương, Quân Tử Dạ lầm tưởng mình bắt được điểm yếu của hắn, vì vậy đần độn tấn công hung ác hơn, thái độ sắc bén cay nghiệt: “Thế nào, ta có nói sai sao? Đại danh của Nhữ Dương quận chúa, ai trên đời mà không biết? Có người phương nào không hiểu? Ha ha, thật không nghĩ tới cả đời Tử Sở ngươi giữ mình trong sạch, rõ ràng cuối cùng lại thích một nữ tử như vậy? Thật là làm cho ca ca ngươi phải tiếc hận!”

“Bất quá nói lại, người ngọc đẹp như vậy, nếu không thích mới là lạ! Hắc hắc, kỳ thật ca ca đây cũng vậy muốn thử tư vị của dâm phụ đệ nhất thiên hạ này một lần, chắc hẳn là rất mất hồn a.”

Vừa nói vừa lộ ra biểu lộ dâm đãng, trên khuôn mặt coi như tuấn mỹ của Quân Tử Dạ, hiện rõ vẻ dữ tợn.

Tử Sở nghe hắn nói như vậy, thật sự đã bị chọc tức, biểu hiện trên mặt càng lạnh hơn, tựa hồ sắp phát tác. Mà Tống Ngâm Tuyết lại không biểu lộ gì, nàng cười mỉm tiến lên, trêu đùa nhìn Quân Tử Dạ, bộ dạng ngây thơ vô tà nói: “Đại hoàng tử, ngài muốn thử sao?”

“Đúng vậy a, có thể chứ, quận chúa?” Liên thanh đáp.

“Có thể a! Bất quá. . . . . . phải trả một cái giá đắt!”

Đầu tiên là cười như thiên sứ làm cho người ta không đề phòng, sau đó lời nói tiếp theo lại vô cùng âm tàn, Tống Ngâm Tuyết tiến lên một bước, hai bàn tay nắm cổ áo Quân Tử Dạ cùng lúc, sau đó xoay người một cái trở khuỷu tay dùng sức đập vào trên lồng ngực của hắn, còn nặng nề ném qua vai một cái nữa, dùng chân gắt gao đạp lên trên người hắn, tươi cười như tắm gió xuân.

“Còn muốn muốn thử nữa không, đại hoàng tử?”

Nàng dùng chiêu thức quyền đạo hiện đại, thân thủ quái dị của Tống Ngâm Tuyết, khiến tất cả mọi người sửng sốt!

Bị một nữ tử dẫm nát dưới chân, Quân Tử Dạ thẹn quá hoá giận, hét lớn một tiếng, kếu hết đám {ám vệ} ra, khí thế hung ác, rút kiếm đâm tới hướng Tống Ngâm Tuyết!

Những tay mơ này, Tống Ngâm Tuyết còn không để vào mắt, xoay người một cái quật ngã một tên {ám vệ}, sau đó đoạt kiếm trong tay hắn, nhanh nhẹn tấn công những người khác.

Trong đao quang kiếm ảnh, chỉ thấy”keng keng” tiếng mũi kiếm tấn công, trong tiếng thấp giọng hô đau, nguyên một đám {ám vệ} của Quân Tử Dạ đều bại trận, ngã nhào trên đất.

“Keng” một tiếng, ném kiếm cầm trong tay xuống đất, Tống Ngâm Tuyết giương mắt chống lại Quân Tử Dạ đang ôm ngực mà đứng, trêu ghẹo:“Bây giờ còn muốn sao?”

“Ngươi!”

Quân Tử Dạ chán nản, ngực phập phồng kịch liệt, hắn nhìn Tử Sở, biểu lộ hung dữ nói:

“Quân Tử Sở! Ngươi cố ý dẫn người đến phủ ta gây chuyện, ta muốn kiện chuyện này lên phụ hoàng!”

Thở phì phì lớn tiếng nói, vốn còn tưởng rằng ít nhiều gì cũng có thể tạo được chút tác dụng uy hiếp, ai ngờ sau khi Tử Sở nghe vậy chỉ cười lạnh, khẩu khí vô cùng lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, huynh không có cơ hội này.”

“Ngươi nói cái gì!” Quân Tử Dạ rất là khó hiểu.

Thấy vậy, Tử Sở giương mắt nhìn về phía hắn, từng chữ từng câu chậm rãi nói ra: “Ta nói —— cả đời này huynh cũng không cơ hội này đi ra cái phủ đệ này rồi!”

“Quân Tử Dạ, ta dùng quyền lực của ngọc phù, giam cầm huynh tại phủ đệ này, thẳng đến khi huynh chết già, cũng không được bước ra khỏi chỗ này nửa bước!”

Dứt lời Tử Sở vung tay lên, hai nhóm thị vệ lập tức từ bên ngoài phủ tràn vào, một nhóm đứng các vị trí trọng yếu của Vương Phủ, gánh vác nhiệm vụ giám thị; một nhóm khác thì tiến vào trong phủ, tản ra bốn phía, đưa tất cả mọi người trừ Quân Tử Dạ vào trong nội viện, chờ đợi Tử Sở xử lý.

“Quân Tử Dạ, kể từ hôm nay, tất cả hành động của huynh đều phải tiến hành dưới sự giám thị của người ta phái đến! Còn có, tất cả thị thiếp, nha hoàn, hạ nhân của huynh, ta sẽ thay huynh trục xuất, để tránh có quá nhiều người quấy rầy sự thanh tĩnh của huynh! Không có lệnh của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được tự đến thăm huynh, ngay cả các huynh đệ khác cũng không được! Cho nên, huynh cứ lẳng lặng ở đây vượt qua vài thập niên còn lại của mình nhé, sẽ không có ai đến gây chuyện với huynh đâu. . . . . .”

Quyết tuyệt nói ra sự trừng phạt dành cho Quân Tử Dạ, Quân Tử Sở mặt không đổi sắc. Nghe vậy, sắc mặt Quân Tử Dạ trắng bệch, thân thể lay động gần muốn hôn mê nói: “Ngươi dám, Quân Tử Sở! Ngươi dám! Ta là đại hoàng tử Đại Lương, ngươi dám đối xử với ta như vậy!”

“Ta có dám hay không, giờ phút này không phải đại ca là người rõ nhất sao? Ta nói cho huynh biết, hôm nay ta đã tới đây, mặc kệ huynh có thừa nhận hôm qua đã dùng độc với ta hay không, trừng phạt huynh như vậy, ta đã sớm nghĩ kỹ! Không phải đến đối chất với huynh, mà chỉ là đến thông báo . . . . .”

“Quân Tử Sở, đồ vô liêm sỉ! Phụ hoàng sẽ không đáp ứng!” Cảm giác như trời đất sụp đổ, mình không còn gì nữa, không có nữ nhân, không có thủ hạ, không thể đi ra ngoài, loại ngày này, Quân Tử Dạ hắn làm sao sống qua nổi!

“Phụ hoàng nhất định sẽ đáp ứng, ta cam đoan.” Tử Sở nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, tùy ý nói. Giờ khắc này, Quân Tử Dạ cực kỳ căm hận! Chính là hắn không có biện pháp nào, bởi vì hắn biết rõ Quân Tử Sở đã nói như vậy, thì hắn nhất định có thể làm được! Vì vậy, hắn xong rồi! Triệt để xong rồi!

Nộ hỏa công tâm, dưới cơn phẫn hận, Quân Tử Dạ hít thở không thuận, hai mắt trực tiếp nhắm lại, té xỉu trên mặt đất.

Thật đáng thương a, trước một khắc còn hô mưa gọi gió, nhưng giờ khắc này, lại bị người ta áp chế, không có ai tiến đến dìu hắn, mặc kệ hắn nằm trên mặt đất, giống như một khối thi thể!

Tống Ngâm Tuyết ngạc nhiên liếc nhìn Tử Sở, trong lòng khẽ cười, nàng thật sự không nghĩ tới nam nhân ở trước mặt mình luôn ngại ngùng thất thố này, cư nhiên còn có một mặt hung ác như vậy, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.

Tử Sở không biết lúc này Tống Ngâm Tuyết đang nghĩ gì, hắn hướng lửa giận về phía Cầm Tâm đang co rúc ở một bên, nhấc chân chậm rãi đi tới, dừng lại trước mặt nàng.

“Điện hạ. . . . . .” Thấy Tử Sở đến, Cầm Tâm không biết nên nói cái gì, chỉ càng cuộn mình chặt thêm. Bởi vì nàng biết trải qua ngày hôm qua, nàng thực sự đã không trở về được nữa, bất kể là thân phận, hay là đạo nghĩa. . . . . .

“Cầm Tâm, ta biết thuốc ngày hôm qua là ngươi hạ, nể tình ngươi phụng dưỡng ta nhiều năm, ta sẽ không trách phạt ngươi, nhưng cũng sẽ không lưu ngươi lại, cho nên, ngươi đi đi.”

“Điện hạ. . . . . .”

Biết trước kết cục sẽ như vậy! Ngày hôm qua, khi thân thể của nàng một lần lại một lần bị người ta xâm phạm thì nàng cũng đã hiểu được sẽ có kết quả như vậy rồi, cho nên nàng cũng không quá bất ngờ.

Dù nàng đã có sự chuẩn bị trong lòng, như khi lời nói này thật sự từ trong miệng Tử Sở phát ra, lòng của nàng, vẫn đau đớn như vậy!

Tuyệt vọng, mang theo bi thương, thật đúng là tự gây nghiệt không thể sống! Cầm Tâm quỳ dập đầu với Tử Sở một cái, cảm tạ ân tình của hắn nhiều năm qua, sau đó run rẩy đứng lên, hai chân run run đi về phía trước.

Trải qua màn kịch liệt ngày hôm qua, hôm nay nàng còn có thể đứng dậy được? Nàng thật sự phải bội phục chính mình!

Cười cay đắng, cả người mất trật tự, khi Cầm Tâm chậm rãi đi qua bên người Tử Sở, Tử Sở thấp giọng, mở miệng gọi nàng lại: “Là ai. . . . . lấy lần đầu tiên của ngươi?”

Biết rõ những đối đãi nàng đã phải chịu, Tử Sở bình tĩnh hỏi, dù sao cũng là thị nữ theo mình nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, cho nên nếu như có thể giúp, hắn sẽ giúp.

“Điện hạ có ý gì?” Cầm Tâm đã hoàn toàn chết lặng, không rõ tại sao Tử Sở lại hỏi như vậy, không khỏi dừng bước xoay người.

“Cầm Tâm, nếu như lần đầu tiên của ngươi không phải do Quân Tử Dạ lấy…, ta sẽ ban cho ngươi cùng người kia thành hôn. Hôm nay ngươi bị như vậy, tương lai lập gia đình cũng không dễ, so với việc cơ khổ cả đời, không bằng tìm một người làm bạn. Tuy có lẽ ngươi rất hận người này, nhưng nói thế nào các ngươi cũng có quan hệ. . . . . .”

Tử Sở từ từ nói, Cầm Tâm nghe xong vô lực một hồi, bất quá nàng cẩn thận ngẫm nghĩ đạo lý trong đó, lại giương mắt nhìn {ám vệ} Kiến Hùng bị đánh ngã lăn ra đất, một cỗ dục vọng báo thù xông lên đầu.

Hừ, không phải ngày hôm qua hắn rất kiêu ngạo sao? Tốt lắm! Nàng muốn mang theo thân thể bị mọi người cưỡi qua này vui vẻ khoái trả gả cho hắn, sau đó quấn hắn cả đời! Tra tấn hắn cả đời!

Nở nụ cười âm lãnh, Cầm Tâm chậm rãi đi về hướng Kiến Hùng, trong hành động lần này, có hai chuyện đáng chú ý, thứ nhất: Tử Sở thành công xảo diệu dời đi sự chú ý của Cầm Tâm, làm cho nàng sau này sẽ không vì hắn mà ghi hận Tống Ngâm Tuyết, âm thầm đi hãm hại Tống Ngâm Tuyết nữa; thứ hai: coi như hắn cũng giúp Cầm Tâm, để cho hận ý của nàng tìm được chỗ phát tiết, tìm được rồi mục tiêu sống sau này.

“Được, ta tuyên bố, tứ hôn thị nữ Cầm Tâm cho {ám vệ} Kiến Hùng, Kiến Hùng phải cả đời sủng ái một mình nàng, ngoan ngoãn phục tùng, không được hưu cách. . . . . .”

Truyện Chữ Hay