- Ưʍ...
Kỳ lấy tay che mắt lại, sao hôm nay phòng cô sáng quá vậy? Còn nữa, cái giường như êm hẳn, rồi Kỳ ngủ cảm thấy rất sảng khoái. Bình thường Kỳ luôn bị gián đoạn giấc ngủ bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức.
A! Đồng hồ báo thức. Kỳ không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức! Vậy là cô muộn rồi.
Nghĩ thế, Kỳ ngồi bật dậy, tìm đồng hồ để xem mấy giờ. Nhưng gương mặt Kỳ ngớ ra khi nhận ra đây không phải là phòng mình. Đó là căn phòng rất rộng với màu trắng là màu chủ đạo. Cách bố trí phòng đơn giản nhưng hiện đại. Bên tay phải của Kỳ là một bức tường màu kính trong suốt, có thể trông thấy biển.
Biển? Kỳ đang ở biển sao? Kỳ thích thú, chạy xuống giường tiến về phía cái kính. Gương mặt Kỳ thích thú khi thấy biển, ngắm nghía một hồi, Kỳ mới tự đặt câu hỏi.
- Sao mình lại ở đây?
cạch
Kỳ nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay người lại.
Lân bước vào, phía sau là một số người mang theo thức ăn trông ngon mắt. Kỳ nhìn Lân, khẽ nhíu mày suy nghĩ...
- A! Tối qua cậu... – Kỳ thốt lên.
Lân nhìn Kỳ, khẽ nhếch miệng, rồi anh ra hiệu cho người dọn thức ăn lên bàn. Kỳ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lân không khỏi tức giận.
- Sao lại bắt tôi? Đây là đâu? – Kỳ lớn giọng.
Lân không nói gì, chỉ cười.
Kỳ càng tức hơn.
- Thả tôi ra! – Kỳ gằn giọng.
Lân cũng cười như lúc đầu, nghe Kỳ nói xong, ngước mặt lên nhìn cô rồi cười.
- Aishhh! Mới không gặp nhau một thời gian mà cậu bị câm rồi hả? Tôi nói là thả tôi ra! – Kỳ bắt đầu hết kiên nhẫn.
Sự im lặng của Lân làm cho cô ngớ người, dường như không ai chú ý gì tới Kỳ, vẫn bình thản dọn đồ ăn với gương mặt lạnh hơn tiền.
Kỳ nghiêng đầu nhìn họ, khó hiểu. Họ làm như Kỳ vô hình vậy, ngoại trừ việc Lân cười với cô. Kỳ liền lén bước đi chậm rãi, mở cánh cửa.
- Cô tính đi đâu?
Chớp mắt, Lân đã khóa tay cô, ấn vào tường.
- Đau quá! – Kỳ thốt lên, nhăn mặt lại, thấy thế, Lân từ từ buông tay ra.
Kỳ liếc Lân rồi ranh mãnh nhắm vào tay anh.
- Aaaaaa! – Lân hét lên khi Kỳ cắn vào tay mình – Đau quá! Cô buông ra mau! – Lân nhảy tưng tưng lên.
Kỳ đưa mắt liếc Lân, xong cũng nhả ra, cười khoái trí.
- Hahahaha! Nhìn cậu mắc cười quá! – Kỳ ôm bụng, gập người lại cười.
Bỗng Kỳ thấy người mình bị nhấc bổng.
- Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra! – Kỳ vùng vẫy khi thấy Lân vác cô lên vai mình.
Lân vẫn im lặng, vác Kỳ vào bồn tắm.
tỏm
- Á! Lạnh quá! Tính gϊếŧ người hả? – Kỳ ngồi dậy, la hét dữ dội.
- Quần áo của cô được đặt ở đây! Tắm rửa sạch sẽ rồi mới được ăn sáng! – Lân lại cười nói, anh đóng cửa lại và bước ra ngoài.
Lân nhìn vào cánh cửa nhà tắm khẽ cười.
Trong một căn phòng sang trọng mang nét hiện đại, đơn giản, hòa cùng tiếng sóng biển rì rào, Kỳ và Lân ngồi đối diện nhau, trước mặt cả hai là một bàn thức ăn ê chề mà theo Kỳ biết là "bữa sáng".
Kỳ đang mặc một cái váy màu trắng, kiểu giống váy đi dạo, sang trọng, Kỳ liếc sơ cái váy thôi cũng biết thuộc dạng đắt tiền với họa tiết cổ điển mà tinh tế. Kỳ hết nhìn xuống chân, rồi nhìn lên bàn thức ăn, rồi ánh mắt dừng ngay gương mặt Lân sau khi nuốt nước bọt.
Lân cũng nhìn Kỳ khó hiểu.
- Cô không dám ăn à?
- Hừ! Ai biết được mấy người có bỏ gì vào không? Đáng nghi vô cùng – Kỳ hất mặt, quay mặt về phía cảnh biển, nói.
Lân khẽ cười trước cái tính trẻ con của Kỳ.
cạch
Anh đặt con dao lên bàn.
- Nếu muốn gϊếŧ cô, tôi không cần tốn sức như vậy – Lân bình thản.
Kỳ khẽ nhướn mày.
- Ai biết được cậu bệnh hoạn cỡ nào!
Lân nhún vai.
- Không ăn thì tôi ăn vậy!
Nói là làm, Lân cầm dao nĩa lên, cắt một cái đùi gà bỏ vào đĩa của mình, rồi lại gắp mỗi thứ một ít bỏ vào đĩa của mình, xong ăn ngấu nghiến.
Kỳ lén nhìn Lân, anh đang ăn một cách ngon lành, điều đó khiến bụng Kỳ réo nhiều hơn.
Lân tinh nghịch nhìn Kỳ, cô chợt quay mặt đi, Lân cười khẩy.
- Còn một cái đùi gà, cô không ăn, tôi ăn vậy. Tiếc thật, đồ ăn rất ngon! – Lân nói giọng tiếc nuối, xong ra tay lấy miếng đùi gà, đương nhiên hành động có phần chậm hơn lúc nãy.
- Cậu ăn vừa vừa thôi... để tôi ăn! – Kỳ nhanh tay giật miếng đùi gà, lúc đầu rất hùng hồn, lúc sau thì lí nhí ngượng ngùng.
Đặt miếng đùi gà lên đĩa, trong lòng Kỳ không khỏi dâng lên một niềm vui lạ. Kỳ nhìn đùi gà, rồi khẽ liếc Lân. Nhận ra ánh mắt của Kỳ, Lân đưa tay, ra hiệu mời cô ăn.
Lưỡng lự một hồi, Kỳ cũng đưa miếng đùi gà lên miệng. Được miếng đùi gà, Kỳ lại tiếp tục ăn những món khác. Thức ăn ngon đến nỗi, cô chỉ biết ăn và ăn. Đến khi dừng lại thì kỳ mới thấy là bụng mình sắp nổ tung đến nơi.
- Cô ăn tiếp đi chứ! – Lân đưa ánh mắt châm chọc nhìn kỳ. Chưa bao giờ anh thấy có đứa con gái nào ăn như Kỳ. Bình thường, một đứa con gái mà ngồi trước mặt con trai sẽ luôn tỏ ra từ tốn. Còn đàng này... mặc dù cũng biết Kỳ một thời gian, cũng chứng kiến cô ăn từ nãy giờ, nhưng khi nhìn vào số thức ăn còn trên bàn, Lân cũng không khỏi giật mình.
Kỳ xoa xoa cái bụng.
- Thôi. Tôi không ăn nữa, no quá! – Kỳ khổ sở nói.
Lân nhìn Kỳ một lúc, lắc đầu, xong anh nói gì đó vào bộ đàm. Lập tức bên ngoài, giúp việc bước vào, thu dọn " bãi chiến trường" của Kỳ.
- Xem ra cô không có gì gọi là đang bị bắt cóc nhỉ - Lân dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói.
Kỳ chợt sững người. Cô khóc thầm, cô đúng là đồ con lợn, nhìn thấy đồ ăn là quên luôn mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
- Sao cậu lại ở đây? Sao lại bắt tôi? – Kỳ nghiêm giọng hỏi.
- Xem ra cô đã tỉnh ráo được một ít – Lân nhếch miệng cười ý châm chọc – Tôi là trợ lý của cậu Hạo Nhiên. Chắc cô cũng đã biết cậu ấy.
- Là anh họ Hoành? – Kỳ lục lại trí nhớ - Nhưng tại sao lại bắt tôi?
Lân nhìn Kỳ, chậm rãi.
- Cô chính là nguyên nhân khiến Hoành tranh giành chức vị ông trùm, cô biết chứ?
Kỳ nhíu mày, suy nghĩ...
- Mấy người bắt tôi để uy hiếp Hoành? – Kỳ nghiêm giọng.
Lân bất giác cười lớn.
- Đúng vậy! Xem ra cô ăn như lợn, nhưng não không như lợn.
Không nói cũng biết Kỳ tức tới cỡ nào.
- Thả tôi ra! – Kỳ nhìn Lân, hạ giọng hết cỡ.
Lân không cười nữa, anh ngồi thẳng dậy.
- Điều đó không do tôi quyết định. Cậu chủ sẽ quyết định – Lân nghiêm nghị không kém.
Kỳ đanh mặt lại.
- Cô hãy thoải mái đi, trưa nay cậu chủ sẽ nói chuyện với cô! – Lân nói đồng thời đứng dậy ra khỏi phòng.
- Nên nhớ ở đây luôn có ít nhất năm người để canh chừng cô, đừng nghĩ tới việc bỏ trốn – Nói rồi Lân đóng cửa lại, lạnh lùng bước đi.
Kỳ nhìn theo bóng Lân, đến lúc này cô mới cảm giác mọi chuyện không còn đơn giản nữa rồi.
Tại phòng hội trưởng, sau khi Hoành đóng cửa, Khải liền hỏi.
- Tại sao cậu biết Kỳ bị bắt cóc?
Hoành không nhìn Khải, anh nhìn ra cửa sổ.
- Hai người mà tôi đã ra lệnh đi theo Kỳ, một người đã chết, một người đang được điều trị tại bệnh viện. Chính người đó nói là người của Hoành đã đến – Rồi Hoành lạnh giọng – Họ nói... lúc h sáng, bỗng nhiên Kỳ chạy ra khỏi nhà... tìm anh! – Hoành dừng mắt tại Khải.
Khải ngạc nhiên, tim bắt đầu đập loạn xạ, Kỳ đã ở bên anh sao?
- Thực sự tôi còn nên tin ở anh nữa không? Nếu lúc đó Kỳ không ra khỏi nhà, liệu cô ấy có bị bắt không? – Hoành đay nghiến hỏi, xoáy sâu một mũi tên vào tim Khải.
Khải nắm chặt tay lại, cứ ngỡ da thịt gần như bật máu. Anh đã hứa bảo vệ Kỳ.anh đã bảo Kỳ tin mình. Giờ thì sao? Khải chính là người khiến Kỳ bị bắt. Thì ra đêm qua không phải là ảo giác, thì ra Kỳ đã ở bên anh.
Khải trách Kỳ chẳng phải đã nói không yêu anh, không quan tâm anh sao? Sao lại tìm anh làm gì!
- Người của tôi nói rằng Kỳ đã tự nguyện bị bắt nhằm giữ mạng sống của ông ấy – Hoành nói tiếp. Khải chỉ giữ im lặng.
Hoành nhìn Khải.
- Nhiên đã biến mất. Hiện người của tôi đang điều tra nơi ở của anh ta. Tôi đang nghi anh ta đang giữ Kỳ tại ngôi biệt thự gần biển cách đây km!
- Hãy tới đó đi! – Khải đứng bật dậy, đề nghị.
- Không được! Chúng ta chưa có bằng chứng cụ thể, hiện tôi đang cho người điều tra. Nhiên không phải là người đơn giản, nhất là trong khi bên cạnh anh ta có Lưu Nhất Lân, một tay trợ lý đắc lực. Bây giờ anh ta như hổ có thêm cánh! – Rồi Hoành im lặng một lúc, xong tiếp tục nói trong khi nhìn Khải – Chỉ cần manh động, anh ta có thể lấy mạng của Kỳ bất cứ lúc nào. Tốt nhất nên biết rõ nơi anh ta giam Kỳ để dễ bề hành đồng.
Không khi căng thẳng bắt đầu bao trùm lên hai người khi Hoành ngừng nói. Cả hai đều lo lắng cho Kỳ, đều như ngồi trên đống lửa. Khải cảm thấy mình như một tội đồ khi khiến Kỳ bị bắt như vậy. Từng dây thần kinh của Khải như bị căng ra cực đồ. Thà anh nếm cảm giác bị cô từ chối trăm lần, chứ không muốn cô bị như vậy. Làm sao đây? Kỳ đang làm gì? Tên đó có làm gì Kỳ không? Kỳ đang hoảng sợ? Đang khóc?
Khải đau đớn khi nghĩ tới cảnh giọt nước mắt trên gươg mặt của Kỳ. Khải không muốn cô khóc. Rồi Khải nắm chặt tay lại.
"Tiểu Kỳ, hãy đợi anh! Anh nhất định sẽ cứu được em!"
END CHƯƠNG