- AAAA! Vui quá à! Còn trò gì nữa ta? – Kỳ cầm cây kem, vừa đi vừa nói.
- Trò đó! – Khải chỉ lên cái đu quay đứng to ơi là to.
Kỳ theo hướng tay Khải chỉ, nhìn lên. Bây giờ đã là h tối, cái đu quay đã rực sáng bởi rất nhiều đèn trông thật đẹp, Kỳ ngắm nghía một hồi, rồi nhìn Khải cười.
- Ok! Đi thôi. – Kỳ nói, chạy lên phía trước.
Khải khẽ lắc đầu rồi chạy theo.
Kỳ và Khải thuê ống nhòm đề nhìn cảnh thành phố. Kỳ cầm ông nhòm chỉa qua chỉa lại, buồng đu quay không gian chật hẹp, cứ bị Kỳ "tra tấn" không thương tiếc.
Kỳ hết quay trái, rồi quay phải, chợt... Kỳ cầm ống nhòm nhìn ngay trước mặt, thấy Khải đang nhìn mình. Kỳ lè lưỡi trêu anh.
- Sao không ngắm cảnh? – Kỳ thắc mắc.
Khải không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Kỳ nhún vai, rồi tiếp tục ngắm cảnh. Nhưng cứ cảm thấy kì kì khi Khải cứ nhìn mình. Kỳ bỏ ống nhòm xuống, nhìn Khải.
- Anh bị gì à? – Kỳ nghiêng đầu hỏi Khải.
- Lát nữa... anh dẫn em đến một nơi – Khải nói, mắt vẫn không rời Kỳ.
- Nơi nào? – Kỳ tò mò.
- Một nơi rất đẹp! – Khải cười.
Kỳ im lặng, chắc chắn hỏi Khải Khải cũng sẽ không nói, đành ngồi tượng tưởng vậy.
Chơi xong trò đu quay, cả hai lên xe, tới nơi mà Khải nói.
Kỳ hào hứng nhìn đường đi. Rồi nhìn cảnh vật càng lúc càng quen thuộc.
kịch
Khải đậu xe trước một biệt thự.
- Chỗ... chỗ này? – Kỳ chỉ trỏ.
Khải cười, rồi mở cửa cho Kỳ. Mắt Kỳ vẫn dán về nơi trước mắt, đây là nơi mà bà Nhi đã tổ chức sinh nhật.
- Em nhớ chỗ này chứ? – Khải hít thật sâu, đút tay vào túi quần rồi nói.
Kỳ nhoẻn miệng cười, rồi gật đầu.
Khải nhìn Kỳ thật lâu, nhìn nụ cười của cô, nhìn ánh mắt của cô. Tới lúc rồi.
- Đi thôi! – Khải mở cánh cổng, bước vào bên trong. Kỳ đi theo, hơn nửa năm Kỳ mới đến đây, nơi đây khác hơn trước, vẫn những cánh hoa hồng kia, nhưng chúng diễm lệ hơn, yên ắng hơn.
Rồi hai người dừng chân trước cái sân khấu giữa hồ, Khải quay người lại mỉm cười với Kỳ, nắm tay Kỳ tiến về nơi đó.
Ánh trăng bắt đầu lên, chiếu bóng Khải và Kỳ xuống những đóa hoa hồng đỏ thắm, cô và anh dừng ngay giữa sàn nhảy.
- Em nhớ chỗ này không? – Khải hỏi.
Kỳ nhìn quanh, gãi đầu, sao mà không nhớ được. Lần đầu tiên cô khiêu vũ là chỗ này. Mà người đầu tiên cô khiêu vũ cùng là anh. Kỳ thoáng đỏ mặt rồi gật đầu.
Khải liền nắm tay Kỳ, ôm eo cô.
- Cùng nhảy nhé! – Khải thì thầm.
- Tôi... tôi chưa học nhảy! – Kỳ lắc đầu nguầy nguậy.
- Cứ theo cách cũ mà làm! – Khải cười.
Kỳ lúng túng, rồi nhìn Khải, cách cũ? Đừng nói Khải kêu cô đứng lên mũi chân mình nữa chứ.
Gương mặt Kỳ đỏ lên vì xấu hổ, nhìn xuống đất, rồi nhìn Khải, anh vẫn giữ nguyên nụ cười đó đợi cô. Kỳ thở hắt ra, rồi khẽ lấy mũi chân chạm mũi chân Khải.
Khải bắt đầu bước đi, chân Kỳ cũng di chuyển theo.
- Anh thích nhảy à? – Kỳ hỏi để phá tan cái không khí yên ắng.
Khải nhún vai.
- Không! Thích nhảy với em thôi.
- Vậy à – Kỳ mặt ngẩn ngơ khó hiểu.
- Nè! – Khải gọi Kỳ.
- Hả?
- Đi thôi, anh cho em xem cái này! – Khải nháy mắt với Kỳ, rồi nắm tay Kỳ bước đi.
Kỳ theo Khải, nhìn xung quanh. Thực sự nơi đây quả là tuyệt đẹp, hai bên đường không là hoa hồng thì là loại hoa sặc sỡ khác. Màu sắc của chúng thật hài hòa, cả mùi hương tỏa ra cũng thật dễ chịu.
Kỳ sững người, khi xuất hiện trước mặt là hồ nước trong veo, phản hiếu lại trăng và sao, tạo nên một bầu trời khác ở giữa mặt hồ.
Ven hồ, những đóa hoa rực rỡ, cũng phản chiếu trên mặt hồ tạo nên khung cảnh thật kì lạ.
- Em thích không? – Khải hít thật sâu, tự hào nói. Đáng lẽ cái hồ này đã bị bỏ mặc từ lâu. Nhưng vì Kỳ, Khải đã làm lại nơi này. Bây giờ trông chúng còn đẹp hơn khu vườn hoa hồng kia.
Khải quay lại, đối diện Kỳ, cười.
- Em nhắm mắt lại đi! – Khải nói.
Kỳ nghiêng đầu nhìn Khải, rồi cũng nhắm mắt. Kỳ nghe tiếng Khải bước đi, nhưng nhanh chóng tiền lại gần cô.
- Rồi! Em mở mắt ra đi! – Khải nói, Kỳ cũng nhanh chóng mở mắt ra vì tò mò.
Kỳ bất ngờ khi đập vào mắt là một bó hoa hồng. Kỳ nhìn Khải, ngạc nhiên, khó hiểu, nhưng... một cái gì đó... lo sợ.
Khải cũng nhìn Kỳ, nhìn thẳng vào mắt Kỳ, rồi anh bắt đầu hát....
- Chỉ cần yêu anh thì anh nguyện sủng ái, anh sẽ làm cho em cười mãi. Em chấp nhận làm người yêu của anh không? Nguyện thề lo lắng sẽ chia những vui buồn, cầm tay và mãi ở bên em, nhẹ ôm và cho em tựa vào bờ vai. Chỉ cần yêu anh thì anh nguyện sủng ái, anh sẽ bảo vệ em mãi mãi. Hãy chấp nhận làm người yêu của anh. Em là tia nắng, xóa tan màn đêm giá lạnh. Đáng yêu như thiên thần truyện tranh. Anh yêu em...
Khải khẽ mím môi.
- Hạ Mỹ Kỳ, anh yêu em! Làm bạn gái anh chứ?
Gió thổi.
Những cánh hoa hồng trong bó hoa của Khải rung rung, những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng. Gió còn làm cho tán cây xào xạc, cho tóc Kỳ tung bay, làm cho hàng mi của Khải xao động.
Thật không ngờ, tạo hóa trêu ngươi!
Kỳ đưa ánh mắt đau khổ nhìn Khải. Điều Kỳ lo sợ tới rồi sao? Câu mà Kỳ không muốn nghe Khải nói, anh cũng đã nói. Kỳ phải làm gì? Bất chợt Kỳ muốn khóc. Nhưng lí trí không cho phép. Kỳ nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng mở mắt ra, chưa bao giờ ánh mắt cô mạnh mẽ và kiên quyết tới vậy.
- Không! Mơ à? – Kỳ cười khẩy một cái. Định mệnh đã an bài cho Kỳ không thề nào yêu Khải, vậy thì cô chỉ có thể chọn cách cố quên nhiệt huyết của những rung động đầu đời này, cho dù điều đó thật khó khăn.
Khải tròn mắt nhìn Kỳ, bàng hoàng, kinh ngạc. Kỳ vừa nói gì vậy? Ánh mắt đó là sao? Nụ cười đó có ý gì? Tại sao...?
- Em đùa với anh đúng không? – Khải cười méo xệch, tim anh như bị bóp nghẹt.
Kỳ nhún vai.
- Ừ! Tôi đùa đó! Thì sao? anh tưởng anh là ai mà đòi tôi là bạn gái chứ? – Kỳ nhắm mắt lại. Tim cô đau, lồng ngực như muốn nổ tung khi phải nói những lời như vậy.
Khải như không tin những gì mình vừa nghe, lấy tay đặt lên trán. Anh nhăn mặt, nhìn thẳng vào mắt Kỳ.
- Anh không tin! – Khải gằn giọng.
- Không tin? Kệ anh! Anh ngu ngốc, mơ tưởng, không tin cũng được! Giờ tôi muốn về - Kỳ nói, hờ hững quay lưng bước đi, lảng tránh ánh mắt chân thành của Khải. Những lời nói kiên định của Khải khiến lòng Kỳ như thắt lại.
Một vòng tay nhanh chóng ôm Kỳ.
- Làm ơn! Em nói dối đúng không? Anh biết em cũng yêu anh mà! Anh biết mà! – Khải gục đầu lên vai Kỳ, chợt... một giọt nước mắt rơi – Đừng làm vậy với anh!
Trên má Kỳ, xuất hiện một giọt nước, là nước mưa hay nước mắt? Kỳ không biết, chỉ biết tim mình nhói lên. Đau lắm! Kỳ nhắm mắt lại, thật chặt. Rồi hất tay Khải ra, vùng chạy khỏi vòng tay ấm áp đó. Kỳ bước đi không hề quay lại nhìn, dù chỉ một lần.
Bó hoa hồng, đủ chín mươi chín bông, rơi xuống đất, tan vỡ, như tim Khải, như tim Kỳ, mưa rơi, như giọt nước mắt cô và anh đang lăn dài.
Khải lặng người. Tại sao chứ? Khải đưa tay lên môi mình, nơi đây chẳng phải từng chạm môi Kỳ sao? Anh nhìn tay mình, chẳng phải đã từng ôm Kỳ sao? Vậy tại sao... đó đâu phải là những lời Khải muốn nghe. Anh đang mơ sao? Trời xin đừng mưa. Xin đừng mưa. Những giọt mưa làm Khải đau rát. Đau? Khải cảm thấy đau. Vậy... đây đâu phải là mơ.
Khải khóc... từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của anh. Khải cười khẩy.
- Mỹ Kỳ, em nhất định phải làm tôi đau khổ vậy sao? Vậy thì chúc mừng, em... thành công rồi đấy!.
END CHƯƠNG