Edit: susublue
Thượng Quan Tây Nguyệt cười mỉa mai một tiếng: "Nhược Tích sư tỷ, đây cũng là điều ta muốn nói với ngươi, đến lúc đó ta ngộ thương ngươi, đoán chừng mặt của ngươi sẽ mất hết đó."
"Ngươi..." Nhược Tích còn muốn nói gì đó, nhưng trọng tài đã bay lên đài nói: "Các người đều có thực lực trên những học viên mới, khi các ngươi đánh nhau, không thể dùng thực lực cao hơn bọn họ, biết không?"
"Biết" Âm thanh chỉnh tề vang dội.
"Vậy thì tốt, tất cả dựa vào các ngươi, ta tin rằng các ngươi sẽ làm tốt, sẽ không khiến ta thất vọng."
Nói xong, trận tỷ thí thứ hai chính thức bắt đầu.
Những người khác đều đã bắt đầu tỷ thí, mà Thượng Quan Tây Nguyệt và Nhược Tích lại không hề động đậy một chút nào, nhìn chăm chú lẫn nhau!
Sau đó, Nhược Tích lui về sau một bước, đáy mắt nổi lên ý lạnh, nàng đột nhiên nâng tay lên, phát ra luồng sáng màu xanh nhạt, vừa rồi trọng tài nói, nhất định phải dùng thực lực ngang hàng mới được, cho nên Nhược Tích cũng sử dụng Võ Linh sơ cấp.
Thượng Quan Tây Nguyệt đứng ở một bên, chỉ cảm thấy cảm giác áp bách, sau đó, nàng khẽ cười một tiếng, quanh thân dâng lên một vòng trong bảo vệ, bao bọc nàng vào bên trong.
Mà đòn tấn công Nhược Tích phát ra đều đánh vào vòng bảo vệ, nhưng nó không hề bị dao động, tựa như đá chìm dưới đáy biển, không có một chút động tĩnh.
"Làm sao có thể... Ngươi..." Nhược Tích hơi kinh ngạc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không hề bị thương đứng ở đó, rõ ràng nàng đã dùng linh lực cao hơn bậc sơ cấp một chút, vì sao nàng không có một chút cảm giác nào chứ, chẳng lẽ thực lực của nàng còn cao hơn mình?
Không có khả năng, rõ ràng vừa rồi khảo thí nàng là Võ Linh sơ cấp, vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì!
Nếu như không phải thực lực cao hơn mình, vậy vì sao một chút cảm giác cũng không có...
Nhìn ánh mắt dò xét của Nhược Tích, Thượng Quan Tây Nguyệt nhún vai, nhếch môi cười một tiếng: "Nhược Tích học tỷ, không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao, không chừng đợi chút nữa ta ngộ thương ngươi, ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý bị thương đi!"
Đôi mắt đen bóng, khinh thường Nhược Tích, thái độ này của nàng lại kích thích Nhược Tích thêm lần nữa.
"Hừ, bớt nói khoác đi, xem chiêu!"
Ánh mắt Nhược Tích ác độc, cắn răng một cái, điều động thực lực của Võ Linh cao cấp...
Hôm nay nhất định nàng phải cho Thượng Quan Tây Nguyệt biết mặt... Để nàng hối hận vì lời nói của mình...
Mặc dù Nhược Tích dùng thực lực của Võ Linh cao cấp, nhưng nàng khống chế rất tốt, ẩn giấu cũng rất tốt, không hề bị người khác phát hiện.
Vào giây phút đó, thực lực mạnh mẽ của Võ Linh cao cấp đánh về phía Thượng Quan Tây Nguyệt không chút lưu tình.
Hừ, lần này ngươi nhất định sẽ chết, Nhược Tích dương dương tự đắc ý chờ đợi nhìn thấy bộ dáng thất bại của Thượng Quan Tây Nguyệt.
Ai ngờ lại khiến Nhược Tích thất vọng, Thượng Quan Tây Nguyệt không có chút phản ứng nào, bộ dáng tự tại, nàng ta không biết Thượng Quan Tây Nguyệt có Tinh Thần lực rất mạnh, cho nên mới có thể tự nhiên khống chế Tinh Thần lực chống lại đòn tấn công ở bên ngoài!
Công kích của mình lại như bỏ đá xuống biển, Nhược Tích và Thượng Quan Tây Nguyệt trừng mắt lẫn nhau, cứ giằng co như vậy.
Đến... Nhìn thấy trận đấu xung quanh liên tục kết thúc, Nhược Tích hơi nóng nảy, không tự chủ mà để lộ thực lực thật sự ở trước mặt mọi người, bay thẳng về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Ầm..." Nhược Tích vung một chưởng đánh thủng một lỗ xuống mặt đất, Thượng Quan Tây Nguyệt âm thầm nghĩ, cũng may mình tránh nhanh, nếu không có phải nàng sẽ bị đập nát không?
Thượng Quan Tây Nguyệt lạnh lùng nhìn Nhược Tích, ngươi đã như thế, thì ta cũng không khách sáo...
Người dưới đài đều kinh ngạc há to mồm, sao lại thế này, không phải nói là dùng thực lực ngang nhau sao, vì sao Nhược Tích học tỷ dùng Võ Linh cao cấp, diễn(daffn/lle?""quydon tiểu sư muội mới tới này mới chỉ là Võ Linh sơ cấp thôi, đây không phải là ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Nam tử vừa mới kiểm tra xong nhìn không được nữa, lớn tiếng hô về phía đài: "Nhược Tích học tỷ, ngươi quá đáng, không phải Trương trưởng lão đã nói dùng thực lực ngang nhau sao, vì sao ngươi lại sử dụng thực lực của Võ Linh cao cấp."
"Đúng vậy, không sai, ngươi như vậy không phải là khi dễ tiểu sư muội mới tới sao?"
Nghe người dưới đài bảo vệ Thượng Quan Tây Nguyệt, trong mắt Nhược Tích lóe lên sát ý, còn chưa vào học viện đã có nhiều người bảo vệ nàng, nếu nàng vào rồi thì làm gì còn chỗ cho mình nữa, không được, vốn dĩ hôm nay chỉ muốn giáo huấn nàng ta một chút thôi, nhưng bây giờ, nàng muốn giết nàng ta, chấm dứt hậu hoạn!
Trương trưởng lão ở trên đài cũng thấy, thật ra hắn đã sớm nhìn ra Nhược Tích sử dụng Võ Linh cao cấp, nhưng hắn cũng không lên tiếng, bởi vì hắn nhìn ra Thượng Quan Tây Nguyệt không hề khó chịu, ngược lại còn có thể chống cự được thực lực như vậy, cho nên hắn muốn xem tiếp, thử xem rốt cuộc thực lực của Thượng Quan Tây Nguyệt cao bao nhiêu!
Bách Lý Thần đã giao đấu xong, đi xuống dưới đài, nhìn thấy Nhược Tích không tuân thủ quy tắc tỷ thí, một mình vận dụng linh lực Võ Linh cao cấp, hai tay nắm chặt lại, nếu không phải bận tâm tới Nguyệt nhi, hắn đã sớm bay lên đài bóp chết nàng ta rồi.
Thấy mình không đánh trúng được Thượng Quan Tây Nguyệt, Nhược Tích nổi giận, cũng không đoái hoài tới ý kiến của mọi người đối với cách làm của mình, vận toàn bộ linh lực trong người ra ngoài, Nhược Tích bộc phát linh lực tụ lại trong lòng bàn tay, chậm rãi biến thành một quả cầu lớn, sau đó nàng bỗng nhiên đẩy về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Dưới đòn tấn công mạnh mẽ này, Thượng Quan Tây Nguyệt lui về phía sau mấy bước, kết hợp Tinh Thần lực và linh lực lại với nhau, sức mạnh tỏa ra càng lớn hơn, đánh về phía Nhược Tích, Nhược Tích né không kịp, bỗng chốc bị đánh trúng ngực, mặc dù nàng ổn định thân thể, nhưng vẫn không cách nào khống chế, lui về sau mấy bước mới ngừng lại.
"Ngươi... Sao lại thế..." Nhược Tích che ngực, không thể tin nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt đang thu chưởng lại, làm sao có thể, mình lại bị một Võ Linh sơ cấp đánh bại, chuyện này làm sao có thể!
Tất cả mọi người dưới đài đều trợn mắt há mồm, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt đầy sùng bái, trời ạ, tiểu sư muội này quá mạnh mẽ, không chỉ có vóc người đẹp, ngay cả thực lực cũng lợi hại như thế, lại có thể được đánh bại Nhược Tích sư tỷ của học viện, hơn nữa còn đánh bại người cấp bậc cao hơn mình, bây giờ tiểu sư muội này mới chỉ là Võ Linh sơ cấp, thiên phú như vậy bảo bọn họ sống thế nào đây!
"Được rồi, kết quả khảo nghiệm hôm nay đã rõ, người thắng là Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần, đáng tiếc cho những người khác, các ngươi không được tuyển, nhưng các ngươi cũng đừng nản chí, trở về tu luyện cho tốt, đợi một thời gian nữa nhất định có thể trở thành người đứng trên vạn người!" Trương trưởng lão hài lòng nhẹ gật đầu, xem ra mình không có nhìn lầm, Thượng Quan Tây Nguyệt là người có thực lực.
Lý Thiên Thiên nhìn thấy ngay cả Nhược Tích tỷ nàng sùng bái nhất cũng thua trong tay nữ nhân này, lập tức không phục la hét: "Trương trưởng lão, khảo nghiệm này không tính, nhất định nữ nhân này giở thủ đoạn gì đó, Nhược Tích tỷ sẽ không thua nàng."
Trương trưởng lão nhìn Lý Thiên Thiên kiêu căng, bất đắc dĩ lắc đầu, bình thường đều bị đại trưởng lão làm hư, tính cách như vậy không chừng sau này sẽ đắc tội với người khác.
"Được rồi, hai người các ngươi dẫn sư đệ và sư muội mới tới về phòng đi." Trương trưởng lão không để ý đến Lý Thiên Thiên, dặn dò hai nam tử bên cạnh dẫn hai người Bách Lý Thần đến chỗ ở.
Thượng Quan Tây Nguyệt đi vào phòng của mình, bên trong còn có một người.
Người kia nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi đến, cười gượng gạo nói: "Xin chào, ngươi mới tới sao, ngươi tên là gì vậy, ta là Vân Tiếu Tiếu, ngươi có thể gọi ta là Tiếu Tiếu."
Nhìn Vân Tiếu Tiếu nhiệt tình, khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt giật một cái, đây quả thực là một phiên bản của Tiên Phán Phán, nghĩ đến Tiên Phán Phán, diẽ[email protected]llequysdon Thượng Quan Tây Nguyệt không nhịn được mà nghi ngờ, từ khi thành thân xong cũng không có gặp lại nàng, bây giờ mình lại đi tới cái đại lục xa lạ này, cũng không có cơ hội gặp mặt nàng.
Vân Tiếu Tiếu nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không trả lời mình, ngược lại không biết đang suy nghĩ cái gì, liền lắc cánh tay của nàng: "Ta là Tiếu Tiếu, ngươi tên gì."
Nhìn Vân Tiếu Tiếu cười chân thành trước mặt, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng nở nụ cười thân mật "Xin chào, ta là Thượng Quan Tây Nguyệt."
Nào biết Vân Tiếu Tiếu không nói câu nào, cứ ngơ ngác nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt như vậy, miệng không ngừng hô lên: "Trời ạ, ngươi quá đẹp, nụ cười vừa rồi khiến cho ta không chịu nổi, vậy ta gọi ngươi là Nguyệt nhi, cho thấy chúng ta rất thân mật có được không."
Khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt co giật mạnh hơn, nàng buồn cười nhìn Vân Tiếu Tiếu, trong lòng đã công nhận nàng.
Thời gian trôi qua từng ngày một, chỉ trong nháy mắt mà nàng đã ở trong cái học viện này hơn nửa tháng, nửa tháng này Thượng Quan Tây Nguyệt chú tâm tu luyện và làm quen với hoàn cảnh sống mới nên không để ý đến Bách Lý Thần, ngày hôm này, rốt cục Bách Lý Thần nhịn không được nữa, lặng lẽ đi vào trong phòng Thượng Quan Tây Nguyệt.
Vốn dĩ Thượng Quan Tây Nguyệt đã nằm nghỉ ngơi, bỗng nhiên trông thấy một bóng người mặc đồ đen lao đến nên lập tức ngồi thẳng lên, khẽ quát một tiếng "Ai "
Người kia không có trả lời, trực tiếp ôm Thượng Quan Tây Nguyệt vào ngực.
Thượng Quan Tây Nguyệt muốn đẩy hắn ra, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nàng cười, nghe lời rúc vào trong ngực của hắn.
"Thần, sao chàng lại tới đây."
Bách Lý Thần ôm Thượng Quan Tây Nguyệt thật chặt, hận không thể vò nát nàng vào trong xương, nghe thấy câu hỏi của nàng, Bách Lý Thần uất ức nói: "Nguyệt nhi, có phải nàng đã quên vi phu rồi không, lâu như vậy rồi mà cũng không tới tìm ta."
"Phốc phốc..." Thượng Quan Tây Nguyệt cười không có chút hình tượng, nhưng nàng đè ép cuống họng, nàng sợ đánh thức Vân Tiếu Tiếu ở phòng bên cạnh.
"Nguyệt nhi, nàng cười cái gì." Bách Lý Thần bất mãn kéo Thượng Quan Tây Nguyệt ra một chút, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nàng, tâm trạng vốn đang ngột ngạt cũng rộng mở sáng lạn.
Thượng Quan Tây Nguyệt lắc đầu, an tâm dựa vào đầu vai của hắn, hài lòng nhắm hai mắt lại, thật ra nàng cũng rất muốn gặp hắn, nhưng sợ lúc đi tìm hắn lại bị người khác phát hiện, cho nên không có đi, không ngờ hôm nay hắn lại len lén đến tìm mình, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy rất vui vẻ.
"Nguyệt nhi, lâu rôi ta không có..." Không nói tiếp mà để Thượng Quan Tây Nguyệt hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.
"Không có cái gì!"
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt ngây thơ, lòng Bách Lý Thần ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức đẩy nàng té nhào xuống giường.
"Không có..." Bách Lý Thần có ý đồ xấu không nói tiếp, chỉ dùng ánh mắt mập mờ nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt thấy hắn chỉ nói dở dang nên cảm giác gấp gáp, liền đẩy hắn một cái "Chàng mau nói đi, không có cái gì..."
Thượng Quan Tây Nguyệt không nói thêm nữa, bởi vì nàng trông thấy ánh mắt mập mờ của Bách Lý Thần, còn có nụ cười xấu xa ở khóe miệng nữa, lập tức nghĩ tới điều gì, gương mặt đỏ lên, cúi đầu tựa vào trong ngực Bách Lý Thần "Chàng đúng là tên háo sắc, bây giờ là lúc nào mà chàng còn suy nghĩ đến những thứ này!"
Bách Lý Thần nâng khuôn mặt Thượng Quan Tây Nguyệt lên, nhìn nàng ở khoảng cách gần "Nương tử, sao ta lại háo sắc, ta không nói gì thêm cả, chẳng lẽ nàng suy nghĩ đến cái gì không nên nghĩ sao?"
Nghe thấy Bách Lý Thần lại dám hỏi lại câu này, mặt Thượng Quan Tây Nguyệt càng đỏ hơn, như sắp nị nướng chín, Bách Lý Thần này bình thường nhìn có vẻ là người rất nghiêm chỉnh, không ngờ lại không đứng đắn như vậy.
"Được rồi, chàng nhanh đi ra ngoài đi, nếu không người ở phòng bên cạnh tỉnh lại sẽ không tốt."
Bách Lý Thần không tình nguyện, ôm Thượng Quan Tây Nguyệt thật chặt: " Không muốn, ta không muốn, nương tử, đã lâu rồi ta không gặp nàng, hôm nay vất vả lắm mới tới được đây, ta không đi, ngủ cùng nàng tới sáng." Nói xong, để chứng lời mình nói, Bách Lý Thần nằm xuống bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Bách Lý Thần đã nhắm mắt lại, nàng cúi người, nhẹ nhàng đẩy hắn, thấp giọng nói: "Được rồi, Bách Lý Thần, đừng phá nữa, bị người ta phát hiện sẽ nguy đó."
Nghe thấy giọng nói thầm như kẻ trộm của Thượng Quan Tây Nguyệt ở bên tai, khóe miệng Bách Lý Thần khẽ nhếch lên, tay phải vươn ra kéo thẳng Thượng Quan Tây Nguyệt vào trong ngực, cứ nằm đó ôm nàng thật chặt.
Thượng Quan Tây Nguyệt giãy dụa: "Bách Lý Thần, chàng đi về nhanh đi, nhanh lên."
"Không muốn" Bách Lý Thần nhẹ ngửi mùi tóc của Thượng Quan Tây Nguyệt, say mê nhắm mắt lại, ôm nương tử đi ngủ là thoải mái nhất, hơn nửa tháng nay hắn vốn không thể ngủ ngon giấc, giờ mới đến phòng của Nguyệt nhi thôi mà đã cảm thấy buồn ngủ rồi.
"Nương tử, đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng như vậy..."
Nghe giọng nói mệt mỏi của Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt không giãy dụa nữa, cứ ngoan ngoãn tựa vào lòng Bách Lý Thần.
Chỉ chốc lát sau, bên tai nàng vang lên tiếng hít thở đều đều.
Thượng Quan Tây Nguyệt lặng lẽ ngẩng đầu, phát hiện Bách Lý Thần đã ngủ say.
Nàng duỗi ngón tay mảnh khảnh ra vuốt mặt Bách Lý Thần, khi thấy màu xanh đen dưới mắt hắn, Thượng Quan Tây Nguyệt không nhịn được mà đau lòng, nàng cũng hiểu nhất định mấy ngày nay Bách Lý Thần không ngủ ngon giấc!
Giống như cảm nhận được Thượng Quan Tây Nguyệt chạm vào mình, Bách Lý Thần đang chìm trong mộng cũng nhếch khóe miệng.
Thượng Quan Tây Nguyệt trông thấy hắn như vậy, cũng hơi nở nụ cười, sau đó tựa đầu vào trong ngực của hắn, ngửi mùi hương của riêng hắn, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng chầm chậm ngủ thiếp đi.
Hai người ngủ một đêm không mộng, tựa vào nhau...
Sáng ngày hôm sau, Thượng Quan Tây Nguyệt vươn tay sờ ra ngoài, đã không còn ai nữa, nàng nhanh chóng mở to mắt, phát hiện chỗ Bách Lý Thần nằm đã trống không, chỉ có nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt còn lưu lại, cho thấy hắn đã rời đi được một lúc.
Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi dậy, ngơ ngác nhìn vị trí Bách Lý Thần nằm tối hôm qua, tay phải nhẹ nhàng xoa lên đó, đáy mắt thất lạc.
Thượng Quan Tây Nguyệt cứ sững sờ như vậy, đến khi Vân Tiếu Tiếu gõ cửa phòng nàng mới đứng dậy.
"Nguyệt nhi, ngươi dậy rồi." Vân Tiếu Tiếu nhìn thoáng qua Thượng Quan Tây Nguyệt, giống như cảm thấy tâm trạng của nàng không tốt.
Thượng Quan Tây Nguyệt gật đầu, đi đến cái bàn bên cạnh rót một ly nước để uống, trong đầu lại lơ đãng nhớ tới Bách Lý Thần, không biết hắn trở về lúc nào, có bị ai phát hiện không, bây giờ đang làm cái gì!
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi" Vân Tiếu Tiếu cảm thấy kỳ quái nên quơ tay áo ở trước mặt nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt lấy lại tinh thần, mỉm cười với nàng "A, không có gì, chỉ là nghĩ đến một ít chuyện."
Vân Tiếu Tiếu cũng rất đơn thuần, nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói như vậy thì cũng cho là như vậy.
"Đúng rồi, Nguyệt nhi" Hình như Vân Tiếu Tiếu nghĩ đến cái gì đó, quay người hỏi Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị đi ra ngoài.
Thượng Quan Tây Nguyệt quay người lại "Thế nào!"
"Không có, chỉ là... Nguyệt nhi, tối hôm qua ngươi có nghe thấy âm thanh gì hay không."
Vân Tiếu Tiếu nghi ngờ gãi đầu, không có cách nào nói ra được, thật là kỳ quái, vì sao tối hôm qua mình nghe được âm thanh của nam nhân, mà lại còn là từ phòng của Nguyệt nhi, nhưng nơi này không cho phép nam nhân đi vào, tại sao có thể có nam nhân ở trong phòng Nguyệt nhi được, chẳng lẽ tối hôm qua mình bị ảo giác nên nghe lầm sao?
Thượng Quan Tây Nguyệt bị Vân Tiếu Tiếu hỏi như vậy, mặt đỏ lên, sao Tiếu Tiếu lại hỏi như vậy, chẳng lẽ nghe được giọng của Thần sao? Hẳn là không đi, diễn[daffn