Ngốc Tử Vương Phi

chương 27: phong ba

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trang tiên sinh nhìn Bạch Tâm Nhu trước mặt vẻ mặt tự tin cùng Hiệp Vãn Tình đang hòa nhau, nhẹ nhàng vuốt chòm râu, nhưng ông vẫn chưa vừa lòng, ra nhiều đề như vậy, các nàng mỗi người mới chỉ trả lời đúng được hai câu, thật sự làm cho người ta có chút thất vọng.

Lúc này, nén hương dùng để tính thời gian cũng đã cháy sắp hết vẫn không có người có thể trả lời đúng hết ba câu đố, viên lạc nguyên đan kia ai cũng sẽ không ai lấy được .

Giờ phút này, tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương đứng lên, đều cố gắng ở trong đầu suy nghĩ đáp án, ai cũng đều muốn viên bảo đan kia là của mình.

Trang tiên sinh dừng một chút, vuốt chòm râu, trầm giọng nói:“Một bên là hồng, một bên là xanh, một bên hỉ phong, một bên mưa vui, đoán một chữ.”

Trang tiên sinh vừa nói xong, Bạch Tâm Nhu, Hiệp Vãn Tình, cùng mọi người lập tức trầm tư suy nghĩ đứng lên, ánh mắt mọi người cơ hồ đều tập trung đến trên người Bạch Tâm Nhu, đoán xem nàng có thể trả lời đúng hay không.

Đề của Trang tiên sinh ra luôn nhằm vào thế mạnh của từng người, cho nên có một số câu mà Bạch Tâm Nhu không thể trả lời được. như Hiệp Vãn Tình có thể trả lời hai đề, trong đó có một đề có liên quan tới kiếm thuật, này Bạch Tâm Nhu cũng không am hiểu.

Nhưng đoán đố chữ như vậy, Bạch Tâm Nhu là giỏi nhất, nếu nàng mà trả lời không được, những người khác càng không cần nói.

Cảm nhận được tất cả mọi người đang nhìn mình, sắc mặt Bạch Tâm Nhu có chút đỏ bừng, đề này, thật đúng là khó.

Trang tiên sinh cũng có chút thất vọng lắc lắc đầu, khẽ thở dài, đang muốn nói ra đề tiếp theo, đột nhiên, chợt thanh âm thanh thúy lạnh như băng từ trong góc vang lên:“Tiên sinh, đáp án là chữ ‘Thu’ .”

Nói xong, nữ tử phất tay áo trắng, tự nhiên hào phóng đứng lên, hướng Trang tiên sinh hành lễ.

Này thanh âm như sấm đánh xuống trong lòng mọi người, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu, đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh dị, bởi vì, người trả lời, không phải ai khác mà là ngốc quận chúa!

Là ai, cũng không có thể là nàng, đây nhất định là ảo giác.

Ngay cả Trang tiên sinh cũng ngạc nhiên, ông nhìn Bạch Tâm Nhị vẻ mặt thanh minh, có chút không thể tin được cùng sợ run, lập tức hỏi:“Vì sao?”

Như dự đoán của Bạch Tâm Nhị, nàng đem đáp án vừa rồi mình nghĩ ra nói,“Thu bên phải là hỏa, hỏa là màu đỏ; Bên trái là lúa, lúa là lục sắc. Hỏa đương nhiên hỉ phong, lúa càng mưa vui!”

“Giải rất hay!” Bạch Tâm Nhị bình tĩnh bình tĩnh nói xong, Trang tiên sinh lúc này tán thưởng gật gật đầu, phía dưới Bạch Tâm Nhu đố kị trừng hướng Bạch Tâm Nhị, những người khác cũng đều có vẻ mặt không thể tin được.

Bạch Tâm Oánh lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Tâm Nhị liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói:“Nhất định là Tuyết Thiền chỉ cho nàng ta, mới trả lời đúng một đề thì tính cái gì, ai mà chẳng trả lời được.”

“Tiếp theo nói: Dưới lầu đầy ngập khách, đoán một câu thành ngữ.”

Sau khi Trang tiên sinh ra đề xong, Bạch Tâm Nhu lạnh lùng liếc nhìn Tâm Nhị, hừ lạnh một tiếng, lần này nếu nàng ta có thể trả lời được, nàng sẽ chặt đầu mình xuống cho nàng ta làm ghế ngồi.

Tuyết Thiền vẫn thật khiếp sợ quan sát mình quận chúa nhà mình, lúc trước, quận chúa cũng không có sốt ruột đi đoán, chỉ im lặng ngồi trầm tư suy nghĩ cái gì đó, không nghĩ tới quận chúa trầm tư như vậy, thế nhưng lại trả lời được đề mà Trang tiên sinh ra, thật là lợi hại .

Có thể trả lời được một đề cũng đủ lợi hại, nàng cũng không trông cậy vào quận chúa có thể trả lời được đề thứ hai.

Một đề này lại làm khó mọi người, Trang tiên sinh vừa muốn bỏ qua vì không ai trả lời được, Bạch Tâm Nhị hơi hơi nheo mắt lại, đáy mắt tràn đầy tự tin, âm thanh lạnh lùng nói:“Cái sau vượt cái trước!”

Tiếng nói vừa dứt, phòng học liền sôi trào, bọn họ sôi trào không phải đề này có bao nhiêu xảo quyệt, mà sôi trào vì ngốc quận chúa thế nhưng lại trả lời đúng, nàng trả lời mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng .

Bạch Tâm Nhị nói xong, tay cầm lấy bút lông, thản nhiên tiêu sái đến chính giữa phòng học, hướng Trang tiên sinh đang kinh ngạc nhưng miệng lại cười toe tóet nói:“Tiên sinh, đã sắp hết giờ, mời ra đề !”

Trang tiên sinh thế này mới sửng sốt sửng sốt thu hồi ánh mắt, nhìn vẻ mặt xấu hổ và giận dữ của đám người Bạch Tâm Nhu, lại nhìn hướng Bạch Tâm Nhị bình tĩnh chắc chắn,“Quận chúa, đây là người tự trả lời sao ?”

Nói xong, hắn lại nhìn liếc Tâm Nhị, phát hiện nàng cũng không có gì khác thường, vẻ mặt của nàng chất phát, không giống người lừa gạt .

Huống hồ, câu đố này là do chính ông nghĩ ra được, đáp án chỉ có một mình ông biết, Bạch Tâm Nhị không có khả năng biết trước được.

Bạch Tâm Nhị hướng Trang tiên sinh khiêm tốn nói:“Hồi tiên sinh, chính là ta đoán mà thôi. Mặc kệ như thế nào, đoán đúng rồi không phải sao?”

Không phải chỉ là một cái đoán từ sao?

Tạm thời không thể để bại lộ thực lực, mới có thể đem đối thủ một chiêu đánh, câu đố như vậy, chỉ cần hơi động não một chút là đã biết, người ta nói thiên tài hắc đạo đầu mục Tô Liên Hoa, cũng không phải là thổi phồng.

“Đoán ?” Bạch Tâm Oánh khí hận trừng hướng Bạch Tâm Nhị, người này cũng quá may đi, thế nhưng đoán cũng có thể đoán đúng.

Nhưng là nếu không phải đoán, lại là thế nào ? Chẳng lẽ, nàng cùng Trang tiên sinh cấu kết để biết trước đáp án?

Không có khả năng, Trang tiên sinh không phải loại người như vậy, nếu thật sự cấu kết, Trang tiên sinh chỉ cần trực tiếp đem bảo đan đưa cho Bạch Tâm Nhị không phải xong rồi.

Còn có một loại giải thích khác, chính là Bạch Tâm Nhị bị ma nhập, yêu ma nhập vào thân thể của nàng ta, tự nhiên có thể trả lời mấy vấn đề này .

Mà những người khác đang ngồi, cũng đều đoán xem ngốc quận chúa bị làm sao, dù sao một người cái gì cũng không biết tự nhiên trả lời đúng hai câu đố, xác thực không có người sẽ tin.

“Tiên sinh, đã sắp hết giờ, mời ra đề đi.” Bạch Tâm Nhu đẩy Bạch Tâm Oánh, lập tức chuyên chú trầm tư đứng lên.

Bây giờ là thời khắc mấu chốt, bởi vì Hiệp Vãn Tình, nàng, Bạch Tâm Nhị cùng trả lời đúng hai câu đố, nếu để cho Bạch Tâm Nhị lại trả lời đúng, nàng sẽ liền thua?

Nàng cũng không cam tâm bại dưới tay một người ngốc nghếch.

“Nói hôm nay lấy thoải mái làm chủ, đề thứ ba: Chim yêu nhất cái gì?” Trang tiên sinh nói xong, khóe miệng gợi lên một cái tươi cười.

Bạch Tâm Oánh vừa nghe, lập tức nói:“Khổng tước, bởi vì nó xinh đẹp nhất.”

Trang tiên sinh có chút không hờn giận lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn Bạch Tâm Oánh liếc mắt một cái,“Sai.”

Lúc này, tất cả mọi người bắt đầu suy nghĩ, đem toàn bộ tâm tư nghĩ tới những loại chim đẹp hay nơi mà chim yêu thích, Trình Anh vắt hết óc, nói:“Hỏa điểu!”

Hỏa điểu một thân đỏ bừng, rất đẹp, hơn nữa cũng rất kiêu ngạo.

“Sai!” Trang tiên sinh trong lòng suy nghĩ, những học trò này của ông đều là đầu gỗ, một đám không biết suy nghĩ.

Suy nghĩ xong, ông đem ánh mắt chuyển qua trên người Bạch Tâm Nhu xưa nay rất thông minh, Bạch Tâm Nhu hơi hơi suy tư một chút, không xác định nói:“Dạ Oanh.”

Dạ Oanh đương nhiên rất đẹp, không biết đáp án đúng không.

Trang tiên sinh lắc lắc đầu, đối với Bạch Tâm Nhu thất vọng, lại đem ánh mắt hướng những người khác nhìn lại, đang lúc Bạch Tâm Nhu tức giận đến nhíu chặt lông mày, lại thấy nữ tử nàng oán hận nhất chạy tới chính giữa phòng học.

Nhìn thấy Bạch Tâm Nhị đi lên, Bạch Tâm Nhu trừng lớn ánh mắt, không thể nào, nàng ta có thể đoán dược ?

Trang tiên sinh cũng đem ánh mắt phóng tới trên người Bạch Tâm Nhị, gật đầu nói:“Ngươi đoán được?”

“Đúng vậy !” Bạch Tâm Nhị lạnh nhạt nói xong, tiếp tục nói:“Tiên sinh, ta có thể đem đáp án viết xuống không?”

“Đương nhiên có thể.” Trang tiên sinh vui vẻ đáp ứng, chẳng lẽ quận chúa còn đoán dược đi ra?

Những người khác đều mang vẻ mặt hèn mọn nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, không tin nàng lại có thể đoán đúng, lúc trước nàng có thể trả lời, bất quá là gặp may mắn thôi. Nhiều người hai tay khoanh trước ngực, chờ xem nàng mất mặt, ngay cả Trang tiên sinh cũng là vẻ mặt cũng nghi hoặc cùng không tin.

Bạch Tâm Nhị thấy tiên sinh cho phép, chậm rãi đi đến trước bàn của Bạch Tâm Oánh, tay cầm cây bút lông thô to ba một tiếng chấm xuống nghiên mực, vừa chấm xuống, mực trong nghiên liền bắn tung tóe ra ngoài, bắn tung tóe trên người Bạch Tâm Oánh, Bạch Tâm Nhu cả người đều là mực nước.

Bạch Tâm Oánh lúc này vỗ cái bàn mắng to nói:“Cái đồ nữ nhân ngốc nghếch kia, ngươi dám chỉnh ta!”

Bạch Tâm Nhị khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, tay phải nắm chặt bút lông, một cái sắc bén xông lên trước, tay trái đem tóc của Bạch Tâm Oánh bắt lấy, kéo mạnh xuống, Bạch Tâm Oánh bị đau mặt hướng lên trên .

Thấy vậy, Bạch Tâm Nhị nhanh chóng cầm bút lông trong tay chuyển qua khuôn mặt trắng noãn như ngọc của Bạch Tâm Oánh, lớn tiếng nói:“Chim chóc yêu nhất cái gì ? Đương nhiên là chim-họa - mi !”

Nói xong, Bạch Tâm Nhị ở trên mặt Bạch Tâm Oánh viết ba chữ chim hoạ mi, Bạch Tâm Oánh đương nhiên muốn rời khỏi, Bạch Tâm Nhị vừa thấy liền túm trụ đầu Bạch Tâm Oánh, khiến nàng ta bị đau a một tiếng hét rầm lêm.

Lúc này, đám người Bạch Tâm Nhu bên cạnh tất cả đều tức giận chuẩn bị xông lên kéo Bạch Tâm Nhị ra .

Bạch Tâm Nhị sớm đoán trước, đùi phải một cái quét ngang, một cước đá vào bụng Bạch Tâm Nhu, âm thanh lạnh lùng nói:“Thật có lỗi, đã đem đứa nhỏ trong bụng ngươi đá bị thương .”

Nói xong, Bạch Tâm Nhu ôm lấy bụng ba một tiếng té trên mặt đất, bộ dáng ngã chỏng vó cực kỳ chật vật, lúc này, nàng thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cùng các vị hoàng tử đang đi tới, nhất thời cảm thấy không có mặt mũi gặp người.

Bạch Tâm Nhị mắt sắc, cũng thấy Lan Lạc Tô cùng vài người hướng phòng học đi tới, sau khi ở trên mặt Bạch Tâm Oánh viết xong ba chữ chim hoạ mi, lại ở trên mặt nàng nhanh chóng vẽ thêm một con rùa, Trang tiên sinh thấy vậy lớn tiếng kêu,“Cái người điên, ngốc nghếch này lại phát cuồng !”

“Ta vốn là một người ngốc, nên hôm nay ta muốn đánh chết nàng.” Bạch Tâm Nhị hướng Trang tiên sinh lạnh như băng thả vô tình nói xong, ngón cái liền nắm chặt cây bút lông, đem ngòi bút sưu một tiếng nhét vào trong lỗ mũi Bạch Tâm Oánh .

Như vậy, khiến tất cả mọi người sững sờ ở tại chỗ, Bạch Tâm Nhu giật mình cho hơi vào phẫn, Hiệp Vãn Tình cảm thấy buồn cười, Trang tiên sinh thẳng tắp lắc đầu, Lan Lạc Tô miệng há thành hình chữ o, bên trái hắn là một tuyệt thế mĩ nam trên mặt mang ý cười, bên phải cũng là một nam tử tuấn mỹ phi phàm, tuy có chút bệnh tật nhưng phong thái tuấn dật suất trần !

Như thế nào mỗi lần nhìn thấy cái người ngốc nghếch này, nàng đều sắc bén như thế !

Truyện Chữ Hay