Mấy tháng sau, ngọn tụ hồn đăng toả ra khí tức quen thuộc.
Ma quân vào trong cấm phòng cảm nhận, khi đi ra mặt đầy vui vỡ linh hồn cảm nhận lần này có chút lớn hơn mọi khi.
Những mảnh linh hồn mỗi lần Tiêu Thư hoàn thành nguyện ước kia đều được bảo quản kĩ tại cấm phòng.
Dù không biết việc bản thân làm là gì nhưng Tiêu Thư cũng chỉ tâm tâm niệm niệm hoàn thành chúng.
Mỗi lần trở về chỉ thấy ma quân đáy mắt có ý hài lòng.
Linh hồn phân tán của Cửu Ưu Nhã bay đi khắp nơi đã tìm kiếm được phân nửa, ma quân cảm thấy rất hài lòng.
Tiêu Thư trong mắt y chỉ là một con cờ bé nhỏ để hồi sinh nữ nhi.
Tiêu Thư là hoá thân của những mảnh linh hồn năm xưa kết tinh lại trải qua luân hồi để củng cố sinh mệnh.
Tất cả mọi việc xảy ra với Tiêu Thư đều nằm trong sự sắp đặt của ma quân.
Đẩy cửa phòng bước ra ngoài, lão truyền lệnh triệu gọi Tiêu Thư đến thư phòng.
Kẻ kia chạy đi tới chỗ dành riêng cho Tiêu Thư.
Một đình viện nhỏ nằm ở phía tây ma cung.
Nơi đây được chăm chút tỉ mỉ từng tí một.
Một phía trồng hàng trúc xanh bên cạnh đó là thác nước chảy tí tách hàng ngày.
Trong sân còn trồng thêm hoa cỏ lạ, ở giữa có một đình hóng mát nhỏ.
Nơi này bố trí rất thoáng đãng không âm u lạnh lẽo như những nơi khác nhưng cũng chẳng bắt mắt là bao.
Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Thư lại về đây nghỉ ngơi chờ lệnh.
Đang ngâm mình nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng thông báo triệu gọi của ma quân.
Bước ra khỏi bồn tắm, cô với lấy chiếc khăn lau qua người rồi thay y phục.
Mái tóc mềm mượt được cô búi cao lên cho gọn.
Đẩy cửa phòng đi ra, theo chân kẻ kia tới chỗ ma quân.
" Tiêu cô nương mời đi lối này" giọng nói có vẻ khách khí của kẻ kia vang lên.
Không quá to chỉ vừa đủ nghe.
Nếu là người khác hắn chẳng bận để tâm nhưng đấy lại là linh hồn của công chúa khiến hắn phải mấy phần kính trọng.
Tiêu Thư khẽ gật gật đầu mỉm cười với kẻ kia " Vậy mời trưởng lão dẫn đường".
Tới nơi Tiêu Thư ngập ngừng bước vào.
Trong phòng vang lên giọng nói lạnh lẽo của ma quân " Tới rồi sao?" Ngài ấy không rũ mắt nhìn cô lấy một cái nói " Nhiệm vụ tiếp theo của cô, lần này phải cẩn trọng không được để ra sai sót."
Đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của ma quân, hết sức cẩn trọng.
Cô cúi người nhận lệnh " Mong ngài yên tâm lần này ta sẽ không để ra bất kì sai sót gì."
Ma quân vẫy tay ý nói cô bắt đầu rời đi.
Tiêu Thư tới gian phòng kia bắt đầu nhắm mắt.
Khi tỉnh dậy đang ở trong thân xác của một nữ hài tầm ba bốn tuổi.
Nữ hài này trước lúc chết để lại di nguyện hãy sống thật tốt và bảo vệ sư phụ.
Tiếp nhận kí ước của thân chủ, Tiêu Thư khẽ thở dài.
Nhiệm vụ này có vẻ kéo dài hơi lâu.
Đây là Thục quốc, còn thân chủ là một côi nhi được sư phụ nàng nhặt về nuôi.
Tại am viện, nàng ta bị những đứa trẻ khác bắt nạt nhất là nhưng đứa trẻ ở chân núi.
Vì nghe lời sư phụ không dám động thủ chỉ âm thầm chịu đựng.
Một lần được tuấn lang cứu khiến nàng rung động.
Nhưng sau đó là hàng tấn bi kịch xảy ra khiến cho am viện bị đốt, sư phụ cứu nàng mà chết.
Về phía nàng thì bị bắt lại đem bán tới chợ nô lệ, bị cưỡng hiếp chà đạp.
Không những thế nàng sống không bằng súc sinh ở đây.
Vui thì họ bắt nàng bò xuống ăn thức ăn cho chó.
Buồn thì lôi nàng ra làm bồn xả cưỡng hiếp tới ngất đi cũng chẳng tha.
Vì không chịu được nên nàng đã tự xác.
Thân chủ bây giờ mới chỉ bốn tuổi, là một tiểu khả ái.
Nhiệm vụ lần này khá đơn giản không yêu cầu gì hết.
Tiêu Thư ngầm hiểu là lại có thể kiếm tiền rồi.
Lần theo kí ức Tiêu Thư chạy tới gian phòng của sư phụ.
Sư phụ nàng là một mĩ nữ, dù cho một thân đạo bào cũng chẳng thể che giấu nổi.
" Sư phụ, sư phụ.." vừa chạy vào Tiêu Thư liền gọi.
Giọng nói non nớt dễ nghe của Tiêu Thư khiến sư phụ nàng chạy tới.
Ôm nàng vào người khẽ giọng hỏi "Ưu nhi, nha đầu con lại bị lũ trẻ kia bắt nạt sao? Lại đây để vi sư xem con có bị thương ở đâu không."
Sư phụ thả nàng xuống ghế, tỉ mỉ quan sát xem nàng có bị thương ở đâu hơn.
Người coi đồ đệ như nữ nhi thân sinh hết mực chăm sóc.
Tiêu Thư thầm mắng không biết Thịnh Ưu vì sao lại không để tâm tới người quan tâm mình nhất kia mà lại để một tên nam nhân lừa tới cuối hối hận không kịp.
Sư phụ tên gọi Mộc Thanh, là nữ tu ở thiền viện này.
Một lần đi xuống núi thì bắt gặp Thịnh Ưu đang nằm trong chiếc nôi trước cửa thiền viện.
Không đành lòng bỏ rơi mà đem nuôi nấng tới giờ.
Tiêu Thư xua xua tay " Con không bị họ bắt nạt, người xem con có bị sao đâu..chỉ là có chút nhớ sư phụ người nên tới tìm." Giọng nói nhỏ dần đi, Mộc Thanh có chút không tin.
Đồ nhi này của nàng là con quỷ nhát gan bị bắt nạt không dám nói cũng chẳng dám mách lại với nàng nhưng quả thật trên người không có vết thương.
Ôm Thịnh Ưu ngồi trên ghế, ngón trỏ chọc chọc lên chán nàng " Con đó, lần sau bị bắt nạt phải nói ngay với ta biết chưa, không được giấu nếu không ta sẽ không nói chuyện với con một tuần."
Tiêu Thư cảm thấy lời này có chút trẻ con quá không, nhưng có lẽ thật sâu trong tâm Mộc Thanh cũng chỉ vì quá quan tâm đứa nhỏ này mới thế..