Ngốc Tử Chàng Khoẻ Không

chương 10: chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiệc tròn tháng Tư lão gia cũng về dự, nhìn hai nội tôn lão vui mừng khôn tả.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi thành hôn tới giờ nàng gặp y.

Nhìn Tư Thiếu Lam không như trước lão có chút bất ngờ nhưng rồi cũng không để ý hắn.

Tư Thiếu Lam cũng chẳng biết đối mặt với phụ thân thế nào, hắn không ngốc nữa nên ngoài trừ chào hỏi hắn cũng chẳng nói chuyện với y.

Tiêu Thư biết điều đó, nàng an ủi hắn.

Tiệc tròn tháng không mở to chỉ có người trong nhà.

Phụ mẫu nàng không quản đường xa cũng tới tham dự.

Hai đứa nhỏ một đứa tên Tư Phượng một đứa tên Tư Niệm.

Nhũ danh do lão phu nhân đặt.

Từ ngày đó không khí Tư phủ náo nhiệt hơn.

Tư lão gia cũng chỉ ở lại vài ngày rời đi, trước khi đi còn để lại không ít đồ nói là tặng cho hai nội tôn.

Mộ lão gia và Mộ phu nhân cũng tặng một vài cửa tiệm cho hai nhóc.

Mộ phu nhân tận tay tặng cho ngoại tôn của mình tấm bùa nàng xin ở thiền viện nổi danh.

Sau đó một thời gian họ cũng rời đi.

Tiệc hoa mỗi ba năm một lần mở ra.

Trưởng công chúa cũng thường xuyên ghé Tư phủ.

Nàng rất quý mến Tiêu Thư, sau khi nói chuyện với Thượng Quan Ngọc Tiêu Thư cũng hiểu hơn về nàng.

Trong thời gian nàng nghỉ dưỡng Tư Thiếu Lam tiếp quản mọi chuyện thay nàng.

Dưới sự chỉ dạy của Tiêu Thư Tư Thiếu Lam hoàn thành rất tốt.

Đống tư liệu nàng đưa hắn cũng xem qua, hắn mở thêm một vài cửa tiệm khác.

Cũng trong thời gian ấy Tư đại thiếu cũng dẫn về một thiếu nữ, sau khi xin phép tổ mẫu được sự đồng ý họ tổ chức hôn lễ.

Tiệc thành hôn có mời rất nhiều người.

Nửa năm sau Tư tam thiếu tham gia khoa cử đậu tiến sĩ.

Mừng vị quan của Tư gia hộ tổ chức một bữa tiệc nhỏ.

Một năm đó Tư gia tràn ngập tin vui.

Đại thiếu phu nhân cũng mang thai, nàng là nữ nhi của Trần gia, một vị quan nhỏ trong triều.

Vị đại phu nhân này đối xử với Tiêu Thư rất tốt.

Liễu di nương biết thì vui mừng.

Nàng chăm sóc nhi tử rất tốt.

Tư Thiếu Lam thì ngoài việc chăm sóc Tiêu Thư ra còn dạy dỗ hai đứa nhỏ.

Tư Thiếu Lam có chút bất lực với Tư Niệm.

Nhóc con này luôn chắn trước Tư Phượng bao che mọi tội lỗi cho nó khiên Tư Thiếu Lam không biết làm thế nào.

Đến mùa đông, bệnh của Tiêu Thư bắt đầu có biến chứng nặng nề.

Nàng dần dần không thể đi lại, một nhà ngoài ầm ĩ khóc lóc bên tai nàng suốt ngày.

Tư Thiếu Lam tự trách mình không chăm sóc tốt Mộ Duy Tư, để nàng bị bệnh nặng mới biết.

Tiêu Thư an ủi chàng nói hắn không cần tự trách là do nàng giấu hắn.

Hai đứa nhỏ khóc lóc xin nàng nhanh khỏi bệnh nhưng nàng biết thời gian của nàng chẳng còn nhiều.

Mộ gia tới thăm nàng, mẫu thân nàng cả ngày chăm bệnh nàng.

Lão phu nhân cũng tìm thầy thuốc khắp nơi trị bệnh cho nàng.

Tiêu Thư không qua nổi mùa đông năm đó.

Trận đau tim kéo đến đột ngột, nàng ra đi có chút nhanh.

Trước khi qua đời nàng rặn dò Tư Thiếu Lam mọi việc.

Hắn không hiểu cũng chẳng muốn hiểu, hắn không muốn rời xa nàng.

Nàng bắt hắn hứa nàng thay nàng chăm sóc nhi tử và sống thật tốt.

Hắn không chịu giận dỗi bỏ đi.

Nàng biết mình chiều hắn hư rồi nhưng lần này nàng không nhún nhường.

Ngày Tiêu Thư qua đời hai đứa nhỏ khóc nức nở, Tư Thiếu Lam như đã chết.

Hắn ôm hai hài tử vào lòng không rơi nước mắt.

Nàng muốn hắn sống thật tốt không muốn hắn khóc, nàng muốn hắn mạnh mẽ để bảo vệ con của bọn họ.

Một tuần sau khi Tiêu Thư qua đời hắn như hoàn toàn sụp đổ.

Cả ngày chỉ cắm đầu vào công việc, hắn không chút giận lên ai hắn không muốn tổn thương ai.

Khi kiệt sức hắn về căn phong tìm kiếm những vật dụng nàng hay dùng để vơi đi nỗi nhớ.

Tư Thiếu Lam bắt đầu uống rượu, hắn uống rất nhiều.

Mọi người khuyên hắn nhưng hắn không nghe.

Nhìn phụ thân như vậy hai nhi tử oà khóc, nhìn hai nhóc con hắn từ bỏ.

Vì con của họ hắn phải sống thật tốt, càng vì lời hứa với nàng.

Một năm sau khi nàng mất, hắn không còn vắt kiệt thân thể nữa, hắn không muốn nàng thấy hắn như thế hắn không làm.

Tư Niệm cùng Tư Phượng bắt đầu học chữ.

Tư chất không tồi học rất nhanh.

Đứa con của Tư đại thiếu là con trai.

Tư lão phu nhân rất vui, bà tặng họ một mảnh đất.

Ba năm sau, hắn dạy dỗ hai đứa nhóc những gì mình biết.

Tư lão phu nhân lâm bệnh, bà phân chia tài sản cho con cháu.

Tư Thiếu Lam từ chối tất cả tài sản chỉ xin biệt phủ này vì nơi đây chất chứa mọi thứ của hắn cùng Tiêu Thư.

Năm thứ tư sau khi nàng mất hắn lại lao đầu vào công việc.

Hắn muốn kiếm thật nhiều tiền để lo cho nhi tử.

Mộ lão gia cùng phu nhân không đành lòng nhìn hắn như vậy.

Tư Niệm khóc lóc van xin hắn nghỉ ngơi, nhìn nữ nhi khóc hắn lại không nỡ đành từ bỏ.

Năm thứ mười sau khi nàng mất, Tư Niệm tiếp quản những gì nàng làm trước đây.

Nàng càng lớn càng giống mẫu thân nàng.

Tư Phượng thay cha quản lí sổ sách của gia đình.

Mộ lão gia lâm bệnh, vì không có con trai nên để mọi tài sản cho Tư Thiếu Lam.

Hắn tiếp quản mọi việc của Mộ gia.

Mấy tháng sau lão gia tử qua đời.

Lại một năm nữa trôi qua, mỗi ngày sau khi làm việc xong hắn lại về xong ôm lấy đống đồ chứa đầy kỉ niệm mong rằng sẽ vơi nỗi buồn.

Những tháng ngày đó hắn dùng hết sức bồi dưỡng hai nhi tử thành tài.

Năm tiếp theo trong đêm giao thừa khi Mộ phu nhân cùng hai đứa nhỏ đang mừng năm mới hắn về phòng nằm trên chiếc giường hai người ngủ chung.

Hắn cởi đồ đi tắm rửa sạch sẽ viết di thư cất trên bàn làm việc.

Hắn đã kiệt quệ, mọi thứ không còn đủ để hắn sử dụng nữa, nỗi nhớ nàng lại ùa về.

Thay y phục mà nàng mua tặng hắn, hắn đi tìm nàng, đến tìm nàng để ăn vạ.

Đến để hỏi tội nàng vì đã bỏ rơi hắn bao nhiêu năm nay, nàng đã từng nói sẽ không rời bỏ nàng kia mà.

Ngày hôm sau, khi mọi người gõ cửa gọi hắn không được liền phá cửa phòng.

Trong phòng có một người đang nằm trên giương gương mặt nở nụ cười.

Hắn đã đến tìm nàng tìm về nơi hắn cảm thấy hạnh phúc.

Tư lão gia biết tin thì từ bỏ công việc trở về gấp.

Từ sau chuyện năm đó y luôn hối hận, người y thương nhất là hắn mà giờ hắn đã ra đi.

Lão còn chưa kịp nhận lỗi với hắn chưa nói chuyện với hắn.

Tư Niệm vỗ về Tư Phượng đang oà khóc, nàng biết phụ thân nàng đã yên tâm về họ mà rời đi tìm mẫu thân nàng.

Cứ như vậy mọi chuyện qua đi.

Tiêu Thư chứng kiến tất cả từ xa, nàng oà khóc.

Ngốc tử sao lại ngốc như vậy đã dặn là phải sống tốt kia mà.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

...Hết phần một...

(Đôi lời của tác giả: Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho bộ truyện này của mình.

Nếu được mọi người có thể like, share, theo dõi bộ truyện.

Và hơn hết vì đây là bộ tiểu thuyết đầu tay mình chia sẻ, cách dùng từ có thể không phù hợp và còn nhiều sai sót nên nếu có gì chỉ giáo mọi người hãy cmt xuống dưới từng chương.

Mình sẽ tiếp thu tất cả và chỉnh sửa.

Ngoài ra mình có chia truyện thành nhiều phần để độc giả dễ tiếp nhận nội dung.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ những phần sau của truyện.

Rất cảm ơn mọi người.

( ͡° ͜ʖ ͡°)︎︎︎).

Truyện Chữ Hay