Thời điểm Thẩm Tịch trở về cách sinh nhật bà Cố đúng một tuần. Cố Hà dành ngày cuối tuần đưa cậu đi chọn quà. Ra khỏi trung tâm mua sắm, thời gian vẫn còn sớm, khi xuống lầu, anh gọi cho dì Tống hỏi xem ăn ở nhà hay ra ngoài.
“Hôm nay dì mua được mẻ lươn tươi, trở về ăn đi, dì nấu thêm thịt kho tàu nữa, mùa nào ăn thức ấy mới ngon.” Giọng bà trong điện thoại rất hào hứng, xem ra hôm nay thực sự mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.
Trước đó dì Tống vẫn ở Cố gia chăm sóc bà Cố, nhưng bà nội thương Cố Hà nên để dì Tống đến đây chăm sóc ăn uống cũng như sinh hoạt cho anh. Dì Tống đã làm ở Cố gia nhiều năm, từ khi anh còn nhỏ vì vậy Cố Hà rất tôn trọng bà, không nỡ bỏ qua ý tốt của bà, cười đáp: “Vậy thì khoảng nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ về. Khi nào chúng tôi về đến nơi thì thì hẵng làm, không cần vội.”
“Được rồi.” Dì Tống cười cười đáp lại, Cố Hà cúp máy, bất đắc dĩ thở dài, dì Tống nhất định sẽ không nghe anh nói, ngay khi cúp máy sẽ vào bếp chuẩn bị luôn. Cố Hà quay đầu nhìn Thẩm Tịch, cậu đang tò mò nhìn món quà, lông mi chớp chớp liên tục.
Cố Hà khẽ cười, đột nhiên nói, “Dì Tống hôm nay mua lươn tươi. Em có muốn ăn không?” Trước đây dì Tống đã nấu lươn một lần rồi, là canh lươn hầm với hoa huệ, lúc ấy chưa phải vào mùa, lươn không được béo nhưng Thẩm Tịch vẫn rất thích. Nghe anh nói đến bữa tối hôm nay, Tiểu Thổ Bao ngẩng phắt đầu lên, trong mắt lấp lánh ý cười: “Muốn ạ.”
Lão Lưu đã đợi bọn họ gara, hai người xuống đến nơi thì lập tức lên xe. Sau khi xe lên đường cao tốc, tầm nhìn được mở rộng, xung quanh là rừng cây, cây gỗ này chủ yếu dùng để chắn gió, phóng tầm mắt ra xa cũng chẳng thấy được điểm cuối.
Về đến nhà, Cố Hà lên lầu cất quà, lúc xuống thì Thẩm Tịch đang đùa nhau với chó lớn trong phòng bếp, dì Tống cười cười đuổi bọn họ ra, đuổi được người nhưng không đuổi được chó nên đành phải để Thẩm Tịch ôm chó ngồi một bên nhìn. Cố Hà nhìn phòng bếp náo nhiệt, đi đến sô pha trong phòng khách gọi cho trợ lý kêu anh ta đẩy hết công việc lên, anh muốn có một cuối tuần rảnh rỗi.
Bữa tối dì Tống tỉ mỉ chuẩn bị món thịt lợn kho lươn, trong phòng bếp còn đang hầm canh, bà dọn bàn ăn xong muốn vào bếp nhìn xem xoong canh đã được chưa nhưng lại bị Thẩm Tịch nhất quyết giữ lại, cậu muốn bà thử hai miếng thịt cá mới buông tay, dì Tống vốn rất yêu thích cậu, không lay chuyển được đành ăn hai miếng, trên mặt lộ ra ý cười.
Cố Hà mở một chai rượu vang đỏ, thấy anh uống rượu, Thẩm Tịch kìm lòng không được, rụt rè hỏi, “Em có thể uống một chút không? Chỉ một chút thôi mà…”, cậu nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay anh.
Thẩm Tịch cho rằng Cố Hà sẽ không đồng ý, ai ngờ anh nhìn cậu trầm tư vài giây rồi đáp ứng. Nhưng anh không dám để cậu uống quá nhiều, chỉ cho gần một phần ba ly. Tại sao anh lại đồng ý để Tiểu Thổ Bao uống rượu nhỉ? Có lẽ mối quan hệ của họ, so với ôm hay hôn trước đây, nên càng thân mật hơn một chút.
Thẩm Tịch vừa uống một ngụm đã nhíu mày, Cố Hà nhịn cười, nhỏ giọng bảo, “Không thích thì đừng uống nữa.”
Thẩm Tịch nhăn mặt nhưng vẫn cố gắng uống thêm một ngụm, dù sao là chính cậu nói muốn uống, không thích cũng phải uống xong, hơn nữa cũng chỉ còn có một chút, mấy ngụm nữa là uống xong, nghĩ như vậy, Thẩm Tịch uống hết số rượu trong ly. Lúc đầu cậu còn không cảm thấy gì, dần dần khuôn mặt trắng nõn trở nên hồng hồng, sắc hồng lan ra hết khuôn mặt nhỏ, đến lỗ tai cũng nhiễm một chút, cậu cảm thấy cả người không thoải mái, vội vàng ôm lấy Cố Hà, lắp bắp: “Cố Hà… Nóng quá…”
Cơm ăn hết hơn một nửa, Cố Hà gọi dì Tống lên dọn đồ ăn, anh ôm người vào phòng, Bailly phe phẩy cái đuôi muốn tiến vào lại bị Cố Hà chặn ngoài cửa, trước đó Thẩm Tịch đã ăn ít cơm rồi nên cũng không say lắm, chỉ là dán sát lồng ngực Cố Hà vô thức nỉ non: “Nóng…”
Cố Hà xả nước vào bồn tắm, thử nhiệt độ ổn rồi mới đặt cậu vào, dường như chỉ trong chớp mắt, đôi châm trắng nõn đã biến thành đuôi cá xanh nhạt, Cố Hà mỉm cười vươn tay chạm nhẹ, Thẩm Tịch co rụt lại, đôi mắt mê mang mở ra, giọng điệu hơi ngượng ngùng: “Anh, anh đừng đụng vào đuôi của em…”
Cố Hà hôn hôn cái trán ấm nóng của cậu, khi cúi đầu, đuôi cá xanh nhạt lại biến về đôi chân trắng nhỏ, tay Cố Hà hơi lạnh, Thẩm Tịch nhẹ nhàng cọ cọ, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Không cho chạm vào.”
Cố Hà bật cười, không cho chạm thì không chạm nữa. Cơn say lại bùng lên, Thẩm Tịch càng nóng hơn, cơ hồ muốn chìm luôn vào trong bồn tắm. Cố Hà không tính ở lại phòng tắm quá lâu, những gì nên làm hay không nên làm đều thực hiện qua một lần, mới lấy khăn lông gói người kĩ lưỡng rồi ôm về phòng.
Đặt cậu lên giường, Cố Hà lập tức nghiêng người hôn xuống. Khi tắm rửa Tiểu Thổ Bao đã không thành thật, có thể là bởi uống rượu xong không dễ chịu, vành mắt hồng hồng, lồng ngực trắng trắng nay cũng hồng hồng, hai núm vú nhỏ càng nổi bật, thanh âm nũng nịu muốn khóc, kéo Cố Hà tay đặt lên phía trên, mím môi nói ngứa ngứa, Cố Hà sắp không duy trì được bình tĩnh, dội nước lên người cậu, nghiêm túc giúp Tiểu Thổ Bao tắm rửa cho xong.
Thẩm Tịch bị anh gấp gáp hôn môi cũng không né tránh, đôi mắt ướt át mở to, thở hơi nhanh, trước đây Cố Hà cũng từng hôn cậu như vậy rồi, cho nên Thẩm Tịch ngoan ngoãn để mặc anh hôn, thậm chí còn chủ động mở rộng khớp hàm, để Cố Hà câu lấy đầu lưỡi của mình liếm liếm. Mãi đến khi anh hôn xong ngẩng đầu lên, Thẩm Tịch vẫn ngây thơ hỏi: “Cố Hà, có phải anh lại muốn hôn em nữa không?”
Cố Hà ánh mắt trầm đến đáng sợ, hôn lên đôi mắt ửng đỏ của cậu, thầm thì: “Đúng vậy.” Sau đó, anh không chút do dự lần nữa cúi xuống ngậm lấy núm vú nhỏ hồng hồng, đầu lưỡi nhẹ nhàng khẩy khẩy, lồng ngực Thẩm Tịch phập phồng, núm vú theo nhịp thở run run từ từ dựng thẳng, chống lấy đầu lưỡi của anh. Cố Hà không có ý tốt mà lấy hàm răng cọ nhẹ, hô hấp của Thẩm Tịch tức khắc trở nên dồn dập, ngón tay đặt trên vai amh nắm chặt lại, thanh âm run rẩy gọi anh: “Cố, Cố Hà…”, vừa bối rối vừa khẩn trương.
Cố Hà hôn hôn một bên núm vú đến sưng lên, ngồi dậy ôm người vào lòng, lại chuyển sang hôn môi, Thẩm Tịch dựa vào bên gáy anh. Tiểu Thổ Bao hiển nhiên còn chưa phục hồi hoàn toàn sau đợt tấn công vừa nãy, cậu ôm lấy eo anh, sợ hãi ngập ngừng hỏi: “Sao anh lại hôn ở đấy, ngứa lắm.” Cậu không hiểu, rõ ràng từ trước đến nay Cố Hà chỉ hôn môi cậu thôi.
Nghe cậu nói vậy, anh không hôn cổ cậu nữa, cười nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Hôn sẽ không ngứa nữa, được không?”
Khuôn mặt đỏ ửng của Tiểu Thổ Bao đối diện với ánh mắt nóng rực của Cố Hà, lỗ tai nóng bừng lên, cậu luôn tin tưởng anh, nhìn chằm chằm Cố Hà trong chốc lát rồi mới gật gật đầu, chủ động nhích nhích núm vú hồng hồng, còn ngây ngốc mà bổ sung: “Cố Hà, anh, anh mau mau xem đi…”
Trong nháy mắt Cố Hà cảm thấy chính mình như một tên lưu manh, nhưng cảm xúc đó chỉ tồn tại trong nháy mắt, anh lập tức ngậm lấy núm vú nhỏ mà Tiểu Thổ Bao chủ động đưa tới, phía trên còn có nước bọt Cố Hà lưu lại từ ban nãy, cũng có vài dấu răng nữa. Đầu lưỡi Cố Hà thong thả đảo quanh, thứ xúc cảm xa lạ từ đầu vú truyền tới khiến toàn bộ suy nghĩ của Thẩm Tịch trở nên hỗn loạn, ngón tay run rẩy bò lên bả vai Cố Hà, miệng đứt quãng gọi tên của anh, nước mắt dần tích tụ sau đó nhanh chóng lăn xuống biến thành một viên ngọc trai, Tiểu Thổ Bao sụt sịt lên án: “Anh lừa em…” Hôn xong, núm vú nhỏ của cậu càng ngứa hơn.
Cố Hà hôn cả hai núm vú đến sưng đỏ mà treo trên lồng ngực trắng nõn. Lúc này mới lại ngẩng đầu, hôn lên cái miệng đang mở to để thở của cậu. Anh ngậm lấy khóe môi dịu dàng liếm liếm. Cố Hà im lặng, ngón tay đang đặt trên eo Thẩm Tịch lướt xuống, dừng ở giữa hai chân cậu, chỗ đó đã đứng thẳng, lỗ nhỏ chảy ra thanh dịch dính nhớp, Cố Hà thấp giọng cười cười, âm thanh khàn khàn mê người, dán sát vào tai cậu: “Thẩm Tịch.”
Thẩm Tịch tròn mắt nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, bởi vì tình triều chồng chất nên càng muốn thân cận anh hơn, gương mặt ẩm ướt dán sát vào mặt Cố Hà, mang theo giọng mũi nhỏ thì thầm: “Em sợ…” Cậu câu lấy cổ anh, eo hơi hạ xuống, lộ ra cái mông mềm mại.
Cố Hà biết cậu sợ hãi, nhưng Tiểu Thổ Bao rất dễ dỗ, Cố Hà chỉ hỏi một câu, thân thể Thẩm Tịch liền thả lỏng trở lại.
“Em có thích anh không?” Ngón tay Cố Hà vuốt ve từ sống lưng trở xuống, dừng lại ở cặp bánh bao trắng ngần. Thẩm Tịch vùi đầu vào cổ anh, thanh âm rầu rĩ, hơi ngượng ngùng, “Thích.”
Ngón trỏ Cố Hà chạm vào nếp uốn nơi miệng huyệt, lúc nãy trong phòng tắm, Cố Hà đã giúp Tiểu Thổ Bao rửa sạch, lúc này vẫn đỏ hồng, chạm vào còn hơi ướt át, Cố Hà nhẹ nhàng chọc vào. Hô hấp của Thẩm Tịch trở nên dồn dập, run run dán sát vào lồng ngực anh, Cố Hà quay đầu hôn giọt nước nơi khoé mắt cậu, “Còn sợ không?” Anh hôn đến là dịu dàng, kịp thời trấn an sợ hãi cùng khẩn trương của cậu.
“Không, không sợ… ô a…”, một ngón tay dò xét đi vào, thịt ruột ướt nóng xoắn chặt lấy vật có ý định xâm nhập, eo Thẩm Tịch mềm nhũn, miệng thở gấp, khóc nức nở, khóe mắt lại rớt xuống một giọt nước mắt, chịu đựng ngón tay Cố Hà nhẹ nhàng chậm chạp cắm vào, đưa núm vú nhỏ đến gần miệng anh, nghẹn ngào: “Ngứa, muốn hôn hôn.”
Cố Hà lập tức ngậm lấy núm vú, phía sau tăng thêm một ngón tay nữa, dịch ruột dính nhớp nhanh chóng theo ngón tay chảy ra ngoài, tay anh ấn nhẹ vách thịt ấm áp, Thẩm Tịch chỉ có thể vội vàng ôm chặt anh, phát ra thanh âm nghẹn ngào, thoạt nghe vừa ấm ức lại khó nhịn, Cố Hà xoay người cậu lại, đè dưới thân, trước mắt anh là sống lưng bóng loáng, khi ngón tay rút ra còn đụng nhẹ vách thịt mẫn cảm, mang theo chút dịch ruột dính nhớp. Thanh âm của Thẩm Tịch bị chôn dưới gối đầu, rầu rĩ lại câu nhân, ngón tay Cố Hà vừa rời khỏi, khóe mắt nhịn không được lại rớt xuống hai giọt nước mắt.
Miệng huyệt phía sau bị ngón tay hoàn thành mở rộng, màu sắc đỏ hồng, Cố Hà lấy dịch bôi trơn trong suốt bôi lên miệng huyệt, ngón tay anh vừa chạm tới, lỗ nhỏ mấp máy muốn hút vào ngay lập tức. Cố Hà dán lên sống lưng ấm áp của Thẩm Tịch, hôn lên gáy cậu, tính khí dán vào khe mông ướt dính, thấp thấp gọi: “Thẩm Tịch…”
Thẩm Tịch bị Cố Hà dán sát như vậy, tình triều càng thêm vội vàng, mở miệng chính là giọng mũi dính nị, mang theo tiếng khóc nức nở đáp lại: “Cố Hà, Cố Hà…” Cố Hà xoay người cậu lại, ôm vào lòng, hôn đôi môi ẩm ướt hồng hào, chậm rãi tiến vào. Hai mắt Thẩm Tịch vẫn chứa nước mắt, nhíu mày, lúc tính khí của Cố Hà cọ qua vách thịt mẫn cảm, lông mi cậu run run, hai viên ngọc trai lại trượt trên gò má. Cậu ôm lấy bả vai Cố Hà, đầu ngón tay hồng hồng, “A a… trướng, tiến, tiến vào ô…”
Cố Hà không vội di chuyển, ngón tay vuốt ve khóe mắt đỏ bừng của cậu, liếc tới địa phương hai người dính sát vào nhau, ngoài ý muốn nhìn dịch trắng trên eo cậu, nhẹ giọng mỉm cười, “Ừm, đi vào rồi, có phải em vừa làm chuyện xấu không?”
Thẩm Tịch không được tự nhiên mà vặn vẹo thân thể, nuốt tính khí của Cố Hà càng sâu, khó nhịn mà cắn môi dưới, cảm thấy thẹn thùng dời mắt, gật đầu với biên độ rất nhỏ. Tính khí của anh bị Thẩm Tịch kẹp, kêu lên một tiếng rồi đè cậu dưới thân, rút ra một nửa, nâng hai chân cậu lên, thẳng lưng đâm vào.
Thẩm Tịch bị anh đột ngột đâm một cái, lập tức nức nở, cảm giác say rượu cùng tình triều đan vào nhau, ngón tay nắm chặt ga giường, hai núm vú hồng hồng đứng thẳng không người an ủi, miệng nhỏ nỉ non lẩm bẩm kêu tên Cố Hà. Cố Hà rút ra một chút rồi lại cắm sâu vào, hô hấp cũng trở nên dồn dập, đôi môi dừng ở mặt trong đùi Thẩm Tịch, giọng khàn khàn: “Em ngoan lắm.”
Dịch bôi trơn trong suốt do va chạm mà hoá thành bọt biển, theo kẽ mông mà chảy xuống, Cố Hà thấy cậu khóc đến lợi hại, lần nữa ôm vào trong lòng, để Thẩm Tịch ôm cổ anh, tính khí cực nóng đặt ở miệng huyệt non mềm, lại đâm vào, tư thế này đi vào càng sâu. Cố Hà để hai đùi của Tiểu Thổ Bao vòng quanh eo mình, nặng nề rút ra cắm vào, va chạm thịt ruột ướt mềm. Suy nghĩ trong đầu Thẩm Tịch trở nên hỗn loạn, để mặc tính khí nóng bỏng xâm nhập. Cố Hà không biết mệt mỏi mà ra vào miệng huyệt đỏ thắm, dịch bôi trơn trong suốt lại trào ra.
Tính khí trước người Thẩm Tịch chảy ra thanh dịch, được ngón tay Cố Hà an ủi, dấu vết Cố Hà lưu lại dưới thân cậu dần dần hiện ra, núm vú nhỏ trên ngực càng thêm tê ngứa, muốn cọ ngực anh để giảm bớt khó chịu, cậu mơ mơ màng màng phát ra âm thanh rên rỉ, câu lấy nhân tâm, “A… Hỏng rồi a… Cố Hà a…”
Bàn tay Cố Hà vuốt nhẹ lỗ nhỏ, tính khí trong nháy mắt bắn ra dịch trắng, hai chân Thẩm Tịch gắp lấy eo anh, toàn thân căng chặt, hai mắt trào ra nước mắt ướt nóng, âm thanh rên rỉ đột nhiên im bặt, chôn ở cổ Cố Hà yên lặng run rẩy. Cố Hà vẫn chậm rãi cắm rút, chậm rãi chọc vào thịt ruột ướt mềm, vách thịt còn đang run rẩy, bị tính khí nóng bỏng đâm vào, lập tức xoắn chặt.
Cố Hà vỗ về sống lưng Thẩm Tịch, phía trên đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, Cố Hà ôn nhu mổ nhẹ lên khuôn mặt cậu. Chờ tình triều mãnh liệt dần hoà hoãn, Thẩm Tịch đỏ mắt ngẩng đầu, giọng nói mềm mại khàn khàn: “Cố Hà…a… từ bỏ…”
Cố Hà chậm rãi rút ra cắm vào, ngậm lấy cánh môi Thẩm Tịch, thẳng đến khi hô hấp của Tiểu Thổ Bao lại trở nên dồn dập mới buông ra, thanh âm mang theo ý cười: “Không được, em nhìn miệng nhỏ của em cắn anh chặt thế nào kìa.”
Thẩm Tịch căn bản không phải đối thủ của anh, bị anh hôn đến cả người mềm nhũn. Phía dưới Cố Hà vẫn di chuyển, phát ra tiếng nước ám muội. Tính khí vừa mới bắn xong lại chậm rãi đứng lên, bị Cố Hà nắm lấy, nhẹ nhàng cọ xát, thân dưới còn đang chịu va chạm mạnh mẽ, Cố Hà rút ra cắm vào nhanh hơn. Thẩm Tịch chỉ có thể ôm lấy vai anh, âm thanh ngắt quãng, “Cố Hà, em, em không bao giờ muốn để ý đến anh nữa…” Nói xong, Tiểu Thổ Bao còn hít hít cái mũi, đáng thương vô cùng.
Cố Hà buông cậu ra, chính mình áp xuống, thẳng lưng di chuyển, ghé sát tai cậu nói nhỏ: “Thế thì không được đâu.”
Thực nhanh sau đó, Thẩm Tịch bị tình triều không ngừng dày dò, toàn thân phiếm hồng, quay đầu cái đã quên lời mình nói, chảy nước mắt muốn Cố Hà ôm cậu, nũng nịu muốn Cố Hà ăn núm vú nhỏ của cậu nữa.
~Hết chương ~