Sau vụ của A Ngôn, Cố Hà không dám đặt Thẩm Tịch ở nơi mà anh không nhìn thấy nữa. Cố thị sở hữu một thư viện, Cố Hà sắp xếp người ở đó, như anh đã nói, những nơi có nước quá nguy hiểm. Gần đây Thẩm Tịch đã nhận biết được vài chữ, học không nhanh cũng không chậm, nhưng rất hào hứng, vì vậy đến thư viện là tốt nhất. Trước nay thư viện chỉ có sách chuyên ngành, vì Thẩm Tịch, Cố Hà còn mua một lô sách mới phù hợp cho cậu.
Quản lý thư viện là một nhân viên của Cố thị, năm nay đã gần tuổi, mới nghỉ hưu được vài năm. Tính cách Thẩm Tịch thoải mái, sau vài ngày tiếp xúc đã quen dần, cậu rất thích làm việc ở đây.
Từ sáng hôm đó trở đi, Cố Hà không nhắc đến A Ngôn nữa, anh sợ Thẩm Tịch sẽ hiểu được tâm tư thực sự của anh ta, nhưng Thẩm Tịch thi thoảng sẽ hỏi, “Anh có từng gặp lại A Ngôn chưa?”
Mỗi khi cậu đề cập đến vấn đề này, Cố Hà sẽ lại tức giận, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Thẩm Tịch. Lâm Ngôn đã đến các thành phố khác. Anh còn đưa cậu đến tận bể bơi để hỏi người phụ trách, anh ta đã đích thân nói với cậu như thế. Tình bạn giữa Thẩm Tịch và Lâm Ngôn cũng không thực sự sâu đậm, dần dần, Tiểu Thổ Bao cũng không đặt câu hỏi nữa.
Đối với dự án đấu thầu, Cố Hà từ bỏ vì Thẩm Tịch xảy ra chuyện, một khi mở thầu, anh sẽ trở nên rất bận rộn nhưng anh hy vọng mình có khoảng hai tháng để ở cùng cậu.
Công việc trong thư viện của Thẩm Tịch rất nhàn nhã, biết Cố Hà đang ở văn phòng trên tầng sáu, thỉnh thoảng sẽ đến thăm anh, trợ lý không dám lơ là, đàng hoàng dẫn người vào phòng làm việc. Thẩm Tịch không giấu giếm việc mình muốn thân thiết với Cố Hà, hơn nữa càng ngày càng muốn gần anh.
Bailly bởi vì tham ăn, mẹ Tống thấy nó không khoẻ lắm nên đưa đi khám thì phát hiện là bệnh dạ dày, phải nằm ở bệnh viện thú cưng, đến nay đã được hai ngày rồi. Hôm nay Cố Hà sẽ đến đón nó. Một giờ trước khi tan tầm, Thẩm Tịch đã gọi video cho nhân viên bệnh viện. Trong camera, con chó lớn trong lồng sắt uể oải trông đáng thương cực kì, thấy bộ dáng của nó, Thẩm Tịch đau lòng vô cùng, hai mắt đỏ hoe, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình.
Cố Hà không muốn cậu khóc, ngẩng đầu lên liếc nhìn con chó lớn trong video, thẳng thừng nói: “Từ nay nó sẽ học được một bài học, không được ăn vụng nữa.”
Nói xong anh lại nhìn đồng hồ, ánh mắt dừng ở tập tài liệu, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ: “Nửa giờ nữa chúng ta tan làm, đi đón nó. Em xem đi, lọ thủy tinh ở nhà lại thêm mấy viên ngọc trai nữa rồi.”
Sau đó Thẩm Tịch tắt video, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn mặt cậu nhăn lại, Cố Hà bị chọc cười, anh đặt tài liệu lên bàn, vươn vai, cười hỏi: “Hôm nay em ở thư viện đọc cái gì đấy?”
“Em đọc rất nhiều báo, còn biết thêm được bao nhiêu từ.” Thẩm Tịch giống như một đứa trẻ nỗ lực khoe khoang, nghiêm túc trả lời vấn đề của Cố Hà. Anh không nhịn được mà bật cười. Anh biết, Tiểu Thổ Bao nói học được nhiều từ, kỳ thật cũng không phải nhiều lắm, những từ mới làm sao mà dễ học, cũng may là quản lý thư viện thích cậu nên kiên nhẫn dạy cậu không ít.
Sau khi tan làm, mất nửa tiếng đi xe, hai người đến bệnh viện thú cưng, Bailly đã được nhân viên cho ngồi lên ghế sô pha chờ bọn họ. Cố Hà dừng xe, Thẩm Tịch lập tức tiến vào bệnh viện, con chó lớn trông rất đáng thương nằm nhoài trên ghế sô pha, cái đuôi vẫy vẫy nhè nhẹ, Thẩm Tịch đau lòng ôm lấy nó, hôn lên đầu nó rồi nhỏ giọng gọi: “Bailly.” Con chó lớn liếm liếm ngón tay cậu.
Lúc này Cố Hà cũng đi vào, nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Thổ Bao đau khổ, ôm con chó lớn thì hung dữ dạy: “Sau này còn ăn lung tung không? Mày càng ngày càng thông minh, thấy dì Tống không chú ý cái là lại ăn vụng.” Con chó lớn “hừ hừ” tủi thân, cọ cọ vào ngực anh.
Cố Hà để nó ngồi ở ghế sau, Thẩm Tịch đau lòng nó nên cũng ngồi ở ghế sau, sờ sờ bộ lông mượt mà trên lưng nó, cúi đầu nhỏ giọng an ủi: “Bailly, ngoan nhé.”
Dì Tống đã làm xong cơm chiều, thấy con chó lớn không có tinh thần, mỉm cười ôm lấy nó, “Ôi con chó ngốc của dì, sau này không được ăn lung tung nữa, mày muốn làm dì đau lòng muốn chết phải không?” Nói chung làm cả ba người phải đau lòng.
Bữa tối, dì Tống làm canh sườn rong biển, cua hấp, tôm biển luộc, ngao xào củ cải. Hôm nay Thẩm Tịch lén uống đồ uống trước đó nên giờ chỉ húp một bát canh, ăn tôm biển rồi ôm con chó lớn ra phòng khách xem TV, Cố Hà nhìn người và chó ngồi trên sô pha lại nhớ đến bộ dáng Tiểu Thổ Bao lúc mới xuất hiện rất sợ Bailly, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ.
Cách đây tuần, Thẩm Tịch đề nghị muốn cùng phòng với Cố Hà, có mấy lần Tiểu Thổ Bao muốn lên giường anh nhưng lại do dự. Tâm tư của Tiểu Thổ Bao rất dễ đoán, Cố Hà đoán được nhưng không nói ra, đợi ai đó tự mình nói với anh. Đêm đó, người làm đã đi ngủ hết, Cố Hà vẫn còn đang làm việc, tiếng gõ cửa vang lên, Cố Hà ra mở cửa, quả nhiên là Thẩm Tịch.
Trông cậu rất ngượng ngùng và xấu hổ, ngón tay nắm chặt vạt áo dần đỏ lên, Cố Hà mỉm cười nhìn cậu, dựa người vào cửa, biết mà vẫn cố tình hỏi: “Em muốn nói gì nào?”
Thẩm Tịch không nghe ra ý cười trong lời nói của anh, cổ đỏ bừng cả lên, lúng túng ôm eo anh, mãi mới rặn ra được một câu: “Em, em muốn ngủ với anh… ”
Cậu vừa dứt lời, Cố Hà đã nở một nụ cười nhẹ, anh đè người lên cửa, cúi đầu hỏi cậu: “Thật không? Tối nay ngủ cùng nhau à?”
Thẩm Tịch bị anh làm cho xấu hổ đến mức nhắm tịt mắt lại, đỏ mặt gật đầu, Cố Hà cúi đầu thấp hơn, ghé sát vào tai Thẩm Tịch cười cười đáp ứng: “Được rồi.”
Vì vậy, sau khi ăn tối, Cố Hà trở về phòng tắm rửa, vừa đi ra đã thấy trên giường có thêm một Tiểu Thổ Bao. Anh rất tự nhiên ôm lấy người, hỏi: “Như thế nào? Không xem TV nữa?” Thẩm Tịch đang nằm trên giường đếm số ngọc trai có trong lọ thủy tinh. Nghe anh nói vậy, cậu thì thầm: “Không xem nữa.”
“Bailly đâu?” Cố Hà cười hỏi.
“Nó đang ngủ.” Thẩm Tịch vẫn chăm chú nhìn ngọc trai trong lọ, trợn mắt với anh, “Anh đừng nói nữa, em đếm nhầm rồi.”
Cố Hà đành phải nghẹn cười, giả giọng buồn buồn: “Vậy anh đi làm việc tiếp vậy.” Tiểu Thổ Bao phớt lờ anh và tiếp tục tập trung đếm ngọc trai.
Không lâu sau Thẩm Tịch lại dán đến, ôm cổ Cố Hà, từ sau lưng lấy ra lọ thuỷ tinh đưa cho anh, giọng nói tràn đầy vui sướng: “Cố Hà, có hai mươi lăm viên, em cho anh hết, được không?”
Ánh mắt Cố Hà chuyển từ tài liệu sang lọ thuỷ tinh chứa những viên ngọc trai trắng bóng, anh mỉm cười: “Anh không cần đâu, nó đều là của em.”
Tiểu Thổ Bao không nói lời nào nữa, Cố Hà cho rằng cậu đang chơi với mấy viên ngọc trai nên không chú ý cậu nữa mà tập trung xem tư liệu. Sau khi đọc xong mới quay qua nhìn, thấy Thẩm Tịch đã nằm trên giường quay lưng về phía anh, Cố Hà cảm thấy có điều gì đó không ổn, chui vào ổ chăn ôm lấy người, nhẹ nhàng gọi cậu: “Thẩm Tịch.”
“Ừm.” Thẩm Tịch đáp lại, giọng điệu có chút tủi thân và rầu rĩ.
Cố Hà quay người lại để Thẩm Tịch đối diện với anh, đập vào mắt là đôi mắt đỏ ửng và hàng mi ẩm ướt của Tiểu Thổ Bao, sau khi nhìn thấy Cố Hà, đôi mắt cậu nhanh chóng ứa ra nước mắt. Thẩm Tịch chớp chớp mắt, hai viên ngọc trai rơi vào trên mu bàn tay của Cố Hà, trái tim anh vừa mềm vừa đau, đôi mắt đỏ ửng và ngọc trai nhỏ của cậu khiến anh trở tay không kịp, giọng nói hơi khẩn trương: “Sao vậy?”, nhìn qua gối, còn có hai viên ngọc trai ở đó, ngón tay anh chạm vào hàng lông mi ướt át của Thẩm Tịch, căng thẳng xen lẫn dịu dàng: “Tại sao em lại đánh rơi nhiều ngọc trai nhỏ như vậy? Hả?”
“Có phải anh không thích ngọc trai nhỏ của em không?” Đôi mắt Thẩm Tịch hồng hồng hỏi anh, giọng mềm như bông, thoạt nghe tủi thân vô cùng, cả người nép vào vòng tay của anh, vầng trán trắng nõn chạm vào cằm Cố Hà.
“Tại sao lại không thích chứ? Ngọc trai của em nhỏ xinh như thế, ai cũng thích mà.” Cố Hà dịu dàng hôn lên đôi mắt thỏ của cậu.
Nước mắt Thẩm Tịch lại tích tụ như sắp ứa ra, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, giọng nói buồn bã đến mức làm người ta đau lòng: “Vậy thì tại sao anh lại không?”
Cố Hà không biết phải giải thích thế nào. Những viên ngọc trai nhỏ rất xinh đẹp. Anh cảm thấy rằng những thứ xinh đẹp tuyệt vời như thế nên được đặt cạnh Tiểu Thổ Bao, vì vậy anh đưa cậu lọ thủy tinh để đựng ngọc trai. Giờ đây anh chẳng thể làm gì khác ngoài cười cười, ngón tay lướt qua gò má ấm áp của Thẩm Tịch, để cậu nhìn anh, Cố Hà hôn lên khoé môi của cậu: “Đó là đồ của em, là tài sản của em, làm sao anh có thể tuỳ tiện đòi được?”
Cố Hà nói xong, mọi chuyện không phát triển như anh hy vọng, Thẩm Tịch càng khóc lớn hơn, hai vai hơi run rẩy, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, vài viên ngọc trai lại rơi vào trong tay anh. Tiểu Thổ Bao nghẹn ngào không cho anh ôm: “Anh, anh không thích ngọc trai của em…”, Thẩm Tịch ôm lọ ngọc trai, nhớ lại những gì cha mẹ đã dặn trước khi lên bờ. Nếu thích ai thì hãy cho người ấy ngọc trai của mình. Cậu thích Cố Hà, nên muốn cho anh tất cả những viên ngọc trai của mình, nhưng anh ấy lại không muốn, cậu đau lòng quá.
Thẩm Tịch hiếm khi nổi giận với Cố Hà, lòng bàn tay đẩy đẩy ngực anh, giọng nói đầy uất ức: “Em không muốn ngủ với anh nữa, và em sẽ không cho anh viên ngọc trai nào nữa…”, nói xong lại sụt sịt, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Tâm can Cố Hà chua xót, làm sao anh có thể để người rời đi, Cố Hà lật người đè cậu xuống, hôn lên những giọt nước mắt ẩm ướt trên khuôn mặt cậu, hôn lên đôi môi hồng hồng của cậu. Không phải Cố Hà chưa từng hôn cậu nhưng tất cả mới chỉ là lướt qua. Nay vì muốn giữ cậu lại, anh dùng thêm chút lực, thậm chí cuối cùng còn cắn phải môi Thẩm Tịch. Hôn xong quả nhiên thấy Tiểu Thổ Bao ngây ngốc mờ mịt ôm lọ thuỷ tinh, khoé mắt còn đọng một viên ngọc trai nhỏ màu trắng, hai mắt vẫn còn đỏ, nhưng nước mắt đã ngừng rơi.
Cố Hà trầm thấp cười một tiếng, bắt đầu nhặt những viên ngọc trai nhỏ trên giường, ừm, không ít đâu, nhặt xong mới quay ra nhìn Thẩm Tịch, lúc này cậu mới tỉnh táo lại, cổ lại đỏ lên, ôm ngọc trai của mình chui vào trong chăn, run rẩy gọi anh: “Cố Hà…” Cậu hơi sợ, tim đập rất nhanh, đồng thời cũng rất hồi hộp, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhớ đến nụ hôn vừa rồi của anh, hai má lại nóng bừng.
Cố Hà mỉm cười ôm lấy cậu, nắm lấy tay cậu đang đặt trên lọ thủy tinh, trêu chọc: “Làm sao, bây giờ không cho nữa à?”
Vừa dứt lời, Thẩm Tịch lập tức buông ra, bàn tay ôm ngọc trai chuyển sang ôm lấy Cố Hà, dúi mình vào lòng anh, âm thanh rầu rĩ từ trong lồng ngực Cố Hà truyền ra: “Cố Hà, anh vừa hôn em.”
“Ừ.” Cố Hà cười đáp, nhìn lỗ tai hơi đỏ của Thẩm Tịch, đặt từng viên ngọc trai trong tay vào lọ thủy tinh, âm thanh giòn giã thu hút người trước mặt, Cố Hà chăm chú nhìn đôi mắt ướt át của cậu: “Về sau anh cất lọ thuỷ tinh vào ngăn tủ đằng kia nhé, được không?” Thẩm Tịch nhìn theo cánh tay anh rồi quay lại gật gật đầu, cả người xấu hổ như thiêu như đốt, nhưng cuối cùng thì Cố Hà vẫn muốn ngọc trai nhỏ, cậu rất hạnh phúc, nhẹ giọng gọi anh: “Cố Hà.”
“Từ nay, những viên ngọc trai nhỏ là của anh, không được cho ai khác, những viên mới rớt xuống cũng thế, biết chưa?” Cố Hà hôn lên má Thẩm Tịch, mặc kệ cậu thẹn thùng, ôm chặt lấy cậu.
“Ừm.” Thẩm Tịch thì thầm vào tai Cố Hà, do dự một lúc, môi cậu chạm vào má anh. Cậu dán sát vào anh nên có thể cảm nhận được lồng ngực Cố Hà hơi rung động, anh đang cười.
~Hết chương ~