Trên đường về, sắc trời chuyển từ vàng cam sang đen kịt, Thẩm Tịch ngủ thiếp đi ngay sau khi lên xe, nằm trên ghế co thành một cục, lúc về đến nhà vẫn còn đang ngủ say, Cố Hà mở cửa xe ôm người ra, cằm chạm nhẹ sợi tóc mềm mại trên trán cậu. Màu đỏ nơi khóe mắt đã nhạt đi, lông mi đen nhánh nổi bật trên làn da trắng nõn, Cố Hà không nhịn được vươn tay chạm vào. Anh không biết tại sao Thẩm Tịch lại không vui, nhưng nước mắt của cậu khiến anh khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hà từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Thẩm Tịch đang ngồi ở phòng khách, cậu dậy sớm hơn anh, dáng vẻ uể oải hôm qua đã biến mất không thấy tăm hơi, bước đến nắm lấy tay anh rồi thầm thì: “Dì Tống nói bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, em vẫn luôn đợi anh.” Đôi mắt cậu nhìn phòng ăn, mũi hếch lên hít hít.
Cố Hà bị cậu chọc cười, dắt tay cậu vào phòng ăn. Bailly đã ăn sáng lâu rồi và đang chơi đùa trong sân. Qua khung cửa sổ sát đất, Cố Hà có thể nhìn thấy nó đang đuổi bắt bươm bướm. Dì Tống đang tưới nước cho hoa hồng trong vườn, thỉnh thoảng bị Bailly quấy rối, những giọt nước mong manh bị ánh mặt trời chiếu tới trở nên óng ánh.
Bữa sáng là cháo tôm bóc vỏ và rau dưa, hơi mặn, phía trên rắc hành lá, thơm phức, bên cạnh có một cốc sữa đậu nành, Thẩm Tịch nghiêm túc ăn, Cố Hà nhìn Bailly trong sân rồi lia ánh mắt lên người Thẩm Tịch, cậu đang từ từ uống sữa đậu nành, hầu kết nhỏ lăn tăn, chiếc cổ trắng nõn phơi bày dưới ánh mặt trời.
Ăn xong chuẩn bị đi làm, lão Lưu lái xe, Cố Hà và Thẩm Tịch ngồi ở ghế sau, chó lớn ở giữa, nó muốn đi theo anh, lên xe rồi không chịu xuống. Cố Hà chẳng còn cách nào, Tiểu Thổ Bao cần đến làm việc đúng giờ nên họ sẽ đến bể bơi trước, sau khi xuống xe, Thẩm Tịch vẫy tay chào Cố Hà, con chó lớn bị đai an toàn kéo lại, vẫy đuôi với Thẩm Tịch, ngu ngốc nhếch miệng.
Vì dắt theo chó nên Cố Hà đi thang máy đặc biệt, Bailly rất yên lặng ngoan ngoãn ngồi dưới chân anh, ra khỏi thang máy bước vào văn phòng, trợ lý có chút kinh ngạc khi thấy Cố Hà mang theo một con chó nhưng cũng nhanh chóng sắp xếp cảm xúc của mình rồi báo cáo với anh về công việc và lịch trình ngày hôm nay.
Gần đây có một mảnh đất công khai đấu thầu, Cố Hà thấy hứng thú, mảnh đất đó có núi sông bao bọc, bên cạnh có công viên địa chất suối nước nóng, anh tính toán muốn nhận thầu, sau khi trợ lý báo cáo thì giao tư liệu đã sớm chuẩn bị cho anh rồi rời khỏi văn phòng. Cố Hà xem xét các tài liệu đấu thầu một cách nghiêm túc. Bailly rất ngoan, thi thoảng sẽ chạy đến bên cửa sổ sát đất nhìn xuống. Đệm thịt ma sát trên tấm thảm phát ra tiếng động nhẹ nhưng Cố Hà vẫn luôn cúi đầu và chìm đắm vào công việc.
Sau khi đọc xong hồ sơ mời thầu, đôi mắt Cố Hà hơi khô, đêm qua anh ngủ không ngon, nghĩ đến nước mắt của Tiểu Thổ Bao nên lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, đúng lúc này trợ lý tiến vào, Cố Hà yêu cầu: “Mang đến cho tôi một ly cà phê đá.”
Trợ lý theo lời đi làm, mười phút sau đem đến cho anh một ly cà phê đá. Cố Hà uống mấy ngụm rồi dựa vào ghế và nhắm mắt lại. Trợ lý trở lại làm việc, văn phòng trở nên yên tĩnh. Cà phê dần phát huy tác dụng, Cố Hà xoa xoa chân mày rồi thông báo với trợ lý: “Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ họp.”
Lịch trình làm việc của ngày hôm nay dày đặc, bọn họ đều đang chuẩn bị cho cuộc đấu thầu tiếp theo. Khi tan sở, Thẩm Tịch đã ở trên xe, dán lên cửa kính quan sát toà nhà, hy vọng thấy được bóng dáng của Cố Hà sớm nhất có thể. Cố Hà rời khỏi Cố thị muộn hơn một giờ so với thường lệ. Lão Lưu vẫn luôn đợi trong xe, thấy anh từ từ bước đến mới xuống xe mở cửa cho anh.
Cố Hà rất mệt, sau khi ngồi vào chỗ, anh nhắm mắt lại, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, anh vươn tay ra ôm lấy Thẩm Tịch, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay em ở bể bơi làm gì?” Thẩm Tịch thích nói với anh chuyện ở bể bơi. Dần dần, Cố Hà cũng chủ động hỏi, Tiểu Thổ Bao sẽ rất vui vẻ.
Khuôn mặt của Thẩm Tịch chạm vào vai của Cố Hà, xoay người len vào trong vòng tay của anh, nụ cười trên miệng Cố Hà càng sâu hơn, ngón tay anh đặt trên eo Thẩm Tịch, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế? ”
Thẩm Tịch vươn tay xoa xoa lông mày đang nhíu chặt của anh, ấm áp dịu dàng, Cố Hà rất hưởng thụ, khóe mắt cong cong.
“A Ngôn hỏi em có rảnh không, anh ấy muốn mời em đến nhà chơi.” Thẩm Tịch thì thầm, như thể đang muốn hỏi ý kiến của Cố Hà.
Cố Hà nghe xong thì nhíu mày, mở mắt ra nhìn Tiểu Thổ Bao, trả lời với giọng điệu hung dữ: “Em đồng ý rồi?”
“Không có.” Thẩm Tịch nhìn Cố Hà, cắn cắn môi, nghiêm túc trả lời: “Em nghĩ phải hỏi anh trước.”
Lông mày cau lại của Cố Hà dần dãn ra, nhưng giọng nói vẫn còn gay gắt: “Ngày mai em nói với hắn, không được, em không đến nhà hắn.”
Tiểu Thổ Bao nghe vậy thì nhăn mặt, ánh mắt trông mong nhìn về phía Cố Hà: “Tại sao không?” Nhìn bộ dạng dữ tợn của anh, cậu thấp giọng nói thêm: “A Ngôn nấu ăn rất ngon…” Nhìn thấy khuôn mặt trầm xuống của anh, giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ, sau đó thì im bặt, co vai lại cẩn thận nép vào vòng tay anh.
Cố Hà tức phát điên, nói như vậy Tiểu Thổ Bao còn lừa anh, ăn rất nhiều thứ của A Ngôn. Cố Hà cảm thấy rất khó chịu với điều này, chẳng lẽ anh còn kém hơn A Ngôn sao? Cố Hà trầm mặt không nói nữa, Thẩm Tịch biết anh không vui nên quấn lấy cổ anh, chớp mắt hôn lên má anh, thấy Cố Hà vẫn còn tức giận, lại hôn thêm hai cái rồi rụt rè gọi: “Cố Hà… ”
Sắc mặt của Cố Hà lúc này đã khá hơn một chút, anh đáp “ừ” bằng giọng mũi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Tiểu Thổ Bao, ẩn ý rất rõ ràng, nếu Tiểu Thổ Bao không nói thứ gì dễ nghe, tâm tình của anh vẫn sẽ không tốt.
Thẩm Tịch có chút không được tự nhiên khi bị anh nhìn chằm chằm, đáy lòng không có gì vướng bận, giọng điệu đắc ý: “Vậy thì ngày mai em sẽ nói với A Ngôn, em sẽ không đến nhà anh ấy, em rất bận, như vậy được không?”
Cố Hà nghe xong lập tức cong môi, nhưng Thẩm Tịch không nhìn thấy, cậu đang cúi đầu suy nghĩ ngày mai nên nói với A Ngôn như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút buồn bực, Cố Hà bình tĩnh hỏi: “Không vui à?”
Thẩm Tịch ngẩng đầu, có chút mờ mịt, không phải không vui, chỉ là cậu hơi khó xử, Tiểu Thổ Bao ghé vào tai Cố Hà hỏi: “Em không biết nói thế nào với A Ngôn?”
“Em nói dạo này em rất bận, con chó ở nhà bị ốm nên cần được chăm sóc.” Cố Hà không chớp mắt nghiêm túc dạy Thẩm Tịch nói dối.
“Nhưng là…” Thẩm Tịch nhíu mày, nghĩ đến Bailly ở nhà, liền do dự: “Nhưng như vậy là đang lừa người khác… Bailly rõ ràng không bị bệnh.”
Cố Hà nhìn khuôn mặt vô tội thêm chút khó xử của cậu, bật cười, anh ghé vào tai Thẩm Tịch và nói nhỏ, “Vậy em muốn anh hay A Ngôn? Hả?” Cố Hà ta nói từng chữ một, vừa nói vừa thổi khí vào tai cậu.
Lỗ tai Thẩm Tịch giật giật, bởi vì ngứa tai nên cảm thấy hơi bối rối, sau khi hiểu ý của Cố Hà, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ấm áp dán vào cổ anh, lẩm bẩm: “Em muốn anh.” Cố Hà lúc này mới hoàn toàn vui vẻ, cằm anh dụi dụi vào tóc Thẩm Tịch, trong lòng có chút tự mãn.
Ngày hôm sau tan sở, Cố Hà đặc biệt yêu cầu lão Lưu đến đón cậu trước, anh phải nghe kỹ quá trình Tiểu Thổ Bao từ chối A Ngôn, vừa đến bể bơi đã thấy Thẩm Tịch đang đợi, sau khi đón cậu lên xe, Tiểu Thổ Bao trông có vẻ hơi ủ rũ, anh biết chuyện này đã giải quyết xong, xoa xoa vành tai Thẩm tịch, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?” Giọng Tiểu Thổ Bao đau khổ, nắm tay Cố Hà và cúi đầu xuống, giống như cậu đã làm sai điều gì: “Trông A Ngôn có vẻ buồn, em đã nói dối anh ấy…”
Đôi mắt của Cố Hà chìm xuống sau đó lập tức trở lại bình thường. Thấy Thẩm Tịch buồn bã, ánh mắt anh nhìn cậu dịu dàng, anh biết tốt nhất nên dập tắt mọi chuyện xấu trước khi chúng xảy ra nhưng lại không biết nên giải thích ý đồ riêng này với cậu như thế nào. Tuy nhiên anh là đầu sỏ khiến cậu khổ sở nên đương nhiên phải có trách nhiệm dỗ người vui vẻ, Cố Hà mở miệng, giọng nói dịu dàng: “Vậy lần sau chúng ta mời A Ngôn đến nhà, được không?”
Nghe vậy, Thẩm Tịch ngẩng đầu lên, đôi mắt đen ảm đạm trong phút chốc trở nên sáng ngời, sau đó lại không xác định lắm hỏi lại: “Thật sao?” Cố Hà nhìn bộ dáng rụt rè lại chờ mong của cậu, xoa xoa khuôn mặt nhỏ, cười đáp: “Thật đấy.”
~Hết chương ~