Minh Duệ vừa bước vào nơi đây, đập vào mắt hắn là một đại sảnh vô cùng to lớn, xung quanh bày biện rất nhiều tủ lớn, bên trong có các loại thảo dược, đan dược, công pháp, chân kỹ, không thiếu thứ gì. Khi Minh Duệ nhìn xuống giá cả mỗi loại, hắn không khỏi lắc lắc đầu, quá đắt a… Hắn đi dạo quanh vài vòng. Chợt hắn dừng lại, hai con mắt nhìn chằm chằm vào một chiếc nhẫn… Đúng vậy, thứ Minh Duệ nhắm đến không phải cái gì khác mà là Không Gian Giới Chỉ.
Nhưng khi hắn liếc xuống giá cả, sắc mặt không khỏi ảm đạm, hắn không khỏi tính toán:
- Linh Tệ, đủ để ba người chúng ta ăn uống trong vòng một năm không lo nghĩ. Vẫn là phải từ bỏ a.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm hết sức cao hứng, truyền vào tai Minh Duệ:
- Lanh Lùng ca, ngươi cũng ở đây sao?
Chỉ thấy Dương Anh Nhi hớn hở chạy lại, bên cạnh hắn là Lan Lăng Thế Phong sắc mặt âm trầm nhìn qua Minh Duệ. Khi hai người đến trước mặt Minh Duệ, hắn quay sang đối Dương Anh Nhi hỏi:
- Vị này là?
Dương Anh Nhi cũng không để ý sắc mặt hắn, vui vẻ đáp:
- Hắn là Lạnh Lùng Ca.
Lan Lăng Thế Phong sắc mặt không khỏi lúc trắng lúc xanh, hắn là hỏi tên của sâu kiến trước mặt, cũng không phải là muốn biết cái gì mà Lạnh Lùng Ca. Phải biết hắn đã hạ mình hỏi tên một sâu kiến, đó là cho hắn mặt mũi rồi.
Minh Duệ cũng không thèm để ý đến hắn. Quay sang hỏi Dương Anh Nhi:
- Ngươi chỗ đó có bao nhiêu Linh Tệ?
Dương Anh Nhi nụ cười đọng lại, cảnh giác nhìn Minh Duệ:
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy cảnh này, Lan Lăng Thế Phong biết cơ hội cho mình đã tới, hung hăng nhìn Minh Duệ nói ra:
- Tiểu tử, cho dù là người quen của Anh Nhi cô nương, ngươi cũng không thể trắng trợn muốn Linh Tệ của nàng chứ? Quả thật là không xem Lan Lăng Thế Gia Lan Lăng Phong ta vào mắt.
Hắn nói ra Thế Gia của mình nhằm khiến Minh Duệ biết khó mà lui, biến mất khỏi tầm mắt hắn và Dương Anh Nhi, hắn không muốn đang vui vẻ cùng Dương Anh Nhi mà có con ruồi cứ làm phiền hai người họ.
Minh Duệ nghe hắn nói, không thèm để ý, chỉ chỉ vào không gian giới chỉ:
- Ta muốn mua nó!
Dương Anh Nhi nhìn qua, cũng không nhìn nhiều mà chuyển ngay xuống giá cả, khi nàng nhìn vào con số Linh Tệ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức làm ra vẻ mặt bi thương đối Minh Duệ rưng rưng:
- Lạnh lùng ca, thứ này nhưng là bằng một nửa số Linh Tệ ta có…
Nàng còn chưa dứt lời, Minh Duệ chen ngang nói ra:
- Sau này ta sẽ kiếm trả lại cho ngươi.
Hắn không khỏi buồn bực, ma thú là hắn săn giết a, bán ra số Linh Tệ đó một nửa phải là của hắn mới phải, bây giờ lại thành hắn mượn Linh Tệ Tiểu Anh Anh, lại phải kiếm trả nàng số Linh Tệ này nữa chứ…
Lan Lăng Thế Phong thấy hai người họ xem mình không tồn tại, lúc này trầm giọng nói:
- Tiểu tử nghèo từ đâu đến, không biết xấu hổ là gì, mặt dày mày dạn, lại hướng nữ nhân mua đồ cho mình.
Hắn nhưng là biết Linh Tệ của Dương Anh Nhi xa xa đâu chỉ có vậy, nhưng cũng không vạch trần mà hướng Minh Duệ chất vấn.
Nghe vậy, Minh Duệ quay sang hắn thản nhiên hỏi:
- Vị này là???
Nghe vậy Lan Lăng Thế Phong sắc mặt đen lại, hắn vừa rồi nhưng là tự nói ra thân phận mình, vậy mà tên này lại hỏi một câu như vậy, thật xem hắn Lan Lăng Thế Phong là quả hồng mềm sao?
Dương Anh Nhi lúc này mới để ý một bên Lan Lăng Thế Phong, hướng Minh Duệ giới thiệu:
- Vị này là Lan Lăng Thế Phong công tử, vừa rồi nhờ có hắn mà ta thoát khỏi hai tên muốn cướp số Ma Thú ngươi đưa ta.
Minh Duệ nghe vậy, cố làm ra vẻ mặt: thì ra là vậy, hướng Lan Lăng Thế Phong chắp tay nói:
- Thì ra là Lan Lăng Công Tử, kính đã lâu, kính đã lâu. Ta là từ nhà nàng đến, nếu muốn tiến triển tốt đẹp với Tiểu Anh Anh, vậy ngươi phải gọi ta là Ca Ca như nàng rồi.
Minh Duệ một bộ mặt nghiêm túc nói ra, Lan Lăng Thế Phong nghe vậy, không khỏi lúng túng, thì ra là ca ca của Anh Nhi a… sao không nói sớm, khiến ta để lại ấn tượng không tốt cho hắn rồi… Hắn nhìn qua Minh Duệ, lại nhìn qua vẻ mặt tức giận có chút khả ái của Dương Anh Nhi, chợt hắn nhìn qua giới chỉ phía sau, hai mắt không khỏi sáng lên:
- Thì ra là Ca Ca của Anh Nhi, xin ca ca thứ lỗi cho sự bất kính vừa rồi của ta, để tỏ lòng ta sẽ mua tặng huynh cái không gian giới chỉ kia, không ta sẽ mua tặng huynh một cái không gian giới chỉ cao cấp hơn. Nói rồi, hắn đi đến gần một nữ nhân viên bán hàng trầm giọng nói:
- Ta muốn một chiếc giới chỉ có không gian lớn nhất chỗ này.
Nữ nhân viên kia không dám chậm trễ rất nhanh mang ra một chiếc giới chỉ cho hắn. Lan Lăng Thế Phong vừa lòng gật đầu, thanh toán tiền rồi mang nó đến trước mặt Minh Duệ:
- Đây là tấm lòng của ta, mong huynh nhận lấy.
Minh Duệ gật gật đầu, nhận lấy giới chỉ sau đó hướng về Dương Anh Nhi nói:
- Không còn sớm nữa, về nhà thôi.
Dương Anh Nhi cũng không nói lời nào dẫn đầu đi ra khỏi nơi này. Khi Minh Duệ đi qua Lan Lăng Thế Phong hắn nhỏ giọng nói:
- Ngươi không tệ, về sau ta sẽ nói tốt ngươi vài câu trước mặt nàng.
Lan Lăng Thế Phong nghe xong, cũng nở nụ cười tiễn đưa hai người tới cửa. Sau đó sắc mặt khôi phục như cũ, khinh bỉ nói ra:
- Hừ, cũng chỉ là một tên hám lợi, chỉ cần cho ngươi cái chỗ tốt ta không tin ngươi sẽ không nghe lời của ta. Nếu không phải ta cất công đánh ra danh tiếng tốt nhiều năm, nơi nào sẽ cùng các ngươi dông dài.
Minh Duệ sau khi rời khỏi Hàn Gia Thương Hội, hắn khẽ nhếch miệng cười, dù đi xa nhưng hắn vẫn nghe được lời Lan Lăng Thế Phong nói kia, có lẽ là do hắn tu luyện Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết mà thành.Sở dĩ hắn làm vậy là bởi, hiện tại hắn chưa có thực lực để bảo vệ ba người họ khỏi Lan Lăng Thế Gia, chưa nói đâu xa chỉ tên Lan Lăng Thế Phong kia, một thân tu vi đã Chân Sư cảnh Nhất Trọng rồi, hắn nhưng là không phải đối thủ của tên này.
Dương Anh Nhi lúc này không khỏi mở miệng trách cứ:
- Lạnh Lùng ca, ngươi lợi dụng ta để chiếm tiện nghi hắn, khoản bút trướng này tính sao đây? Ta nhưng là bị tổn thất danh dự nha.
Nàng không khỏi tính quái hướng Minh Duệ nói ra. Minh Duệ nghe xong, xoa xoa huyệt thái dương nói:
- Lần này xem như ta chiếm tiện nghi đi. Coi như số tiền ngươi bán ma thú lần này, không có phần của ta.
Dương Anh Nhi nghe vậy, ha hả cười:
- Là huynh nói đó nha. Hắc Hắc.
Minh Duệ cũng không để ý, nhàn nhàn nói:
- Ngươi sau này ít lui tới với tên Lan Lăng kia, hắn không phải kẻ tốt đẹp gì.
Dương Anh Nhi nghe vậy, làm bộ mặt quỷ trêu ghẹo Minh Duệ:
- Haha, Lạnh Lùng ca của chúng ta cũng có lúc quan tâm người khác nha, sao rồi ghen rồi phải không? Ta nói mà, mị lực của ta có lực sát thương chí mạng, ngay cả pho tượng như ngươi cũng đổ rồi.
Minh Duệ không để ý đến nàng, thản nhiên nói:
- Hắn là kẻ sai sử hai tên kia ra tay với ngươi.
Dương Anh Nhi nghe vậy, nghiêm túc hẳn lên, trầm giọng nói:
- Ta làm sao không nhìn ra được, nhưng nếu xé rách lớp giấy mỏng này, chúng ta về sau cũng không an ổn. Mà ngươi làm sao biết chuyện này?
Minh Duệ không có trả lời nàng, hắn dừng lại cước bộ của mình nói:
- Ngươi đi về trước, ta đột nhiên nhớ ra có việc cần làm, đi trước.
Nói xong, Minh Duệ xoay người rời đi, bỏ lại Dương Anh Nhi với vẻ mặt ngơ ngác.
Minh Duệ đi đến một cái hẻm nhỏ, chỉ thấy trong hẻm có hai tên nam tử trông rất bỉ ổi đang chia Linh Tệ. Hai tên này đúng là hai kẻ lúc trước muốn ra tay với Dương Anh Nhi. Sở dĩ, hắn biết được là vì hắn vừa thử nghiệm Thần Thức, vô tình nhìn thấy hai người này. Thần Thức là thứ mà ngay khi tu luyện Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết sinh ra. Hắn cũng vừa biết được khi trên đường trở về cùng Tiểu Anh Anh.
Đừng nhìn hắn vừa đi vừa trò chuyện cùng nàng, nhưng trong đầu hắn lại đang nghiên cứu pháp quyết hai tầng đầu. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn không biết nên nói gì cho phải. Lúc trước, hắn mới vận hành chu thiên tu luyện và xem qua chú thích mà Niệm để lại cho hắn, nhưng hiện tại, khi hắn chú tâm nghiên cứu, lúc này mới biết cái gì là khủng bố.
Minh Duệ không khỏi nghĩ thầm: Không ngờ Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết lại bá đạo đến vậy, kẻ sáng tạo ra nó ắt phải là kẻ rất yêu nghiệt. Một bộ công pháp mà ẩn chứa bao nhiêu vũ kỹ, Thần Thức là thứ dễ nhất không cần tu luyện cũng có thể thi triển được ngay. Xem ra sau này ta không cần lo âu về Vũ Kỹ, Chân Kỹ.
Riêng vũ kỹ thì thôi đi, cái công pháp nghịch thiên này còn giúp người luyện đan, luyện khí, trận pháp, ngay cả cái gì mà luyện phù thế giới này chưa nghe qua cũng có. Hơn nữa, mỗi cái này đều tách riêng ra và cũng chỉ nhìn thấy hai tầng đầu của chúng.