Mùa thu ngày vốn là khí sảng (mát mẻ, thoải mái). Nhưng Triều Dương quốc đi vào thời kỳ màu bạc, thiên địa vạn vật đã phớt lên mình một lớp màu bạc mỏng. Cho dù có bị ánh mặt trời chiếu xạ, nhưng triều đình Triều Dương quốc lại không có chút cảm giác ấm áp. Nếu nói, ánh mặt trời ứng với tia ấm ấp nhè nhẹ, thì giờ phút này hoàng đế trẻ tuổi Triều Dương quốc-- hướng mặt lên trời cao nhưng hàn khí vẫn không bị xua đi. Áp lực khẩn trương lan tràn trong toàn bộ triều đình. Đại thần thiếu chút định lực đã không tự giác giơ cổ tay áo lên lau lau mồ hôi trên trán. Trong đó người định lực yếu nhất là Chúc công bộ thượng thư -- Dương Súc. Hắn dùng tay ao dùng lau mồ hôi đã ướt phân nửa.
“Nói như vậy, thương gian Long Viêm quốc ở ba ngày trước cùng nhau ngừng buôn bán với chúng ta?” ánh mắt hoàng thượng rét lạnh quét về phía công bộ thượng thư Dương Súc.
Dương run sợ lấy tay lau mồ hôi trên trán nói:“Bẩm, bẩm Hoàng Thượng. Đúng vậy.”
“Ba --” hoàng thượng dùng sức chụp vào cái bàn bên cạnh.“Oanh --”, theo sau đó là một tiếng vang, chỉ thấy cái bàn trong khoảng khắc biến thành một khối gỗ.
“Dương Súc, ngươi không phải muốn đi Hàn Châu ngắm băng tuyết sao?” Hoàng thượng cười lạnh nói.
Dương Súc sắc mặt nhất thời đại biến, lập tức quỳ nói:“Hoàng Thượng xin khai ân a! Hoàng Thượng xin khai ân a!......”
Tể tướng Lã Sưu tiến lên nói:“Hoàng Thượng, theo thần thấy, chuyện này cũng không thể trách Dương đại nhân. Thương nhân lại có thể ở cùng một ngày ngừng buôn bán với nước ta, sau lưng chuyện này nhất định có người thao túng. Bằng không, lấy cá tính trục lợi của thương nhân, làm sao có thể làm ra vẻ có tiền không đi kiếm đâu?”
Ánh mắt hoàng thượng trở nên thâm trầm, sau đó nói:“Dương Súc, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội. Trước ngày mai, phải tra được người đứng sau thao túng chuyện này.”
“Dạ.” Dương Súc quỳ lạy như máy trả lời.
Vì chính mình không đi Hàn Châu, Dương Súc lấy hiệu suất bình sinh cao nhất tra ra người đứng sau màn này, cũng mã bất đình đề (chạy không ngừng nghỉ) đem kết quả truyền lên trên.
Ban đêm, trong ngự thư phòng của Triều Dương quốc, Lã Sưu im lặng đứng ở một bên, nhìn vẻ mặt thâm trầm của hoàng thượng. Rốt cục, hoàng thượng phẫn hận ném mật hàm lên bàn nói:“Khá lắm Tần Tử Dực, khá lắm Long Hạo Thừa. Cư nhiên dám tính kế với trẫm.”
“Hoàng Thượng --” Lã Sưu thấp giọng nói.
Hoàng thượng oán hận nói:“Tể tướng, thì ra lần này là Tần Tử Dực ở phía xúi giục các thương nhân ngừng hoạt động buôn bán với chúng ta. Mà Tần Tử Dực lại cả gan làm loạn phong thư gọi là giao dịch, thông qua Dương Súc chuyển giao đến tay trẫm nhầm mục đích uy hiếm. Hắn yêu cầu trẫm đem mật hàm ký ước của hoàng đế Long Viêm quốc cùng trẫm giao cho hắn. Đây đúng thật là khinh người quá đáng! Nếu trẫm ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không phải sẽ làm cho bọn người Long Viêm quốc nghĩ Triều Dương quốc ta dễ dàng bị ức hiếp sao? Hừ! Trẫm quyết không thỏa hiệp.”
Lã Sưu hơi trầm tư nói:“Thần cho rằng Hoàng Thượng vẫn là đem lá thư này giao cho Tần Tử Dực.”
Hoàng thượng vốn sắc mặt tức giận sau khi nhìn thấy Lã Sưu thì định thần lại, nói:“Tể tướng giải thích thế nào?”
Lã Sưu bắt đầu chậm rãi nói ra lý do:“Hoàng Thượng, ngài cũng biết dân chúng Triều Dương quốc ta có thể an cư lạc nghiệp, toàn nhờ vào quan hệ buôn bán với Long Viêm quốc. Nếu trong một thời gian dài ngừng buôn bán với Long Viêm quốc, chỉ sợ sẽ khiến cho dân chúng náo động. Hơn nữa, Hoàng Thượng cũng biết sau lưng Tần Tử Dực đại biểu cho Tam vương gia của Long Viêm quốc. Mà Long Hạo Thừa sở dĩ dùng phương thức này, đơn giản không phải là muốn có được lá thư này sao? Theo mật thám ở Long Viêm quốc báo lại, hoàng đế Long Viêm quốc cùng Long Hạo Thừa xưa nay bằng mặt không bằng lòng. Chỉ sợ lần này Long Hạo Thừa hao hết tâm tư như thế là dự đoán được này phong thư có thể quang minh chính đại bỏ hoàng đế Long Viêm quốc. Hoàng Thượng không bằng đem phong thư này giao cho Long Hạo Thừa. Đến lúc đó, Long Viêm quốc nhất định sẽ phát sinh nội loạn. Đến lúc đó chúng ta xuất binh công chiếm châu của bọn họ, tin tưởng nhất định sẽ chịu lực cản rất ít. Hơn nữa, lúc trước chúng ta cùng hoàng đế Long Viêm quốc ước định, cũng chỉ là một châu thôi. Nói không chừng, đến lúc đó, hoàng đế Long Viêm quốc sẽ đổi ý, mà sinh ra chuyện xấu. Không bằng, chúng ta thừa dịp bọn họ nội loạn, trực tiếp xuất binh, phỏng chừng cũng có được hai châu. Nếu chuẩn bị nguyên vẹn mà nói, không chừng ngay cả Long Viêm quốc đại châu – Sản Thước cũng có thể có được.”
Trong mắt hoàng thượng hiện lên tinh quang, nói:“Kế này quả thật có thể thực hiện. Nhưng thời gian xuất binh phải bao lâu nữa? Dù sao, nội loạn này nếu không có phát sinh, chúng ta xuất binh, hoặc là trước khi phát sinh, chúng ta xuất binh đều không được.”
“Mười ngày sau, hôn lễ Long Hạo Thừa. Nghe nói, ngày đó hoàng đế Long Viêm quốc phải làm chủ hôn . Hơn nữa đến lúc đó, khẳng định quần thần tề tụ. Đối với Long Hạo Thừa mà nói, không còn có thời cơ nào tốt hơn.”
“Ân. Hắc hắc, Long Hạo Thừa khẳng định sẽ không ngờ bị trẫm ở sau lưng đem đi quân cờ này!” hoàng thượng đắc ý cười nói.
“Đây là bởi vì dã tâm của hắn dã quá lớn. Hơn nữa, nếu hắn chân chính tạo phản thành công, mất đi một hai châu, với hắn mà nói hẳn là thực có lời.” Lã Sưu cười nói.
“Nói như vậy, trẫm cùng hắn đều có thể có lợi trong chuyện này rồi. Ha ha ha......”
Trong ngự thư phòng quanh quẩn tiếng cười của hoàng thượng.
Ban đêm như mực, trong mật thất hoàng cung, Hoàng Thượng khẩn cấp hỏi:“Thế nào, Long Hạo Thừa có ăn bí dược không?”
Trình Lân vẻ mặt lãnh đạm trả lời:“Thảo dân đã phân lượng năm ngày cho hắn uống xong. Lấy phân lượng này mà nói, tin tưởng trong hai ngày sẽ có hiệu quả.”
“Ân. Gia tăng phân lượng cho trẫm. Trẫm muốn hắn chống đỡ cao nhất chỉ trong đêm động phòng hoa chúc của chính hắn.” Hoàng Thượng lạnh lùng nói.
Trình Lân cố tình khó xử nói:“Này -- thảo dân sợ nếu tăng thêm phân lượng sẽ dễ dàng làm cho người ta nhận ra manh mối. Đến lúc đó, chỉ sợ --”
Hoàng Thượng trong mắt xuất hiện tự tin nói:“Chỉ cần Long Hạo Thừa bị trừ khử . Trẫm sẽ chân chính nắm quyền. Muốn giết người nào còn không dễ dàng sao?”
“Dạ.” Trình Lân nói:“Hoàng Thượng, giải dược của thảo dân --”bg-ssp-{height:px}
Hoàng Thượng cười nói:“Trình Lân, ngươi yên tâm, chỉ cần Long Hạo Thừa vừa chết. Trẫm lập tức cho ngươi giải dược.”
Trình Lân trên mặt hiện ra hiểu rõ, nói:“Hoàng Thượng hẳn là biết lấy cơ thể của ta chống đỡ không đến thời điểm đó. Hơn nữa theo hiểu biết của thảo dân về độc này, giải dược cần phải dùng hai lần. Bởi vậy, Hoàng Thượng có thể cho thảo dân một phần trước. Bằng không, thảo dân sợ chính mình không thể tiếp tục kê đơn cho Long Hạo Thừa.”
Hoàng Thượng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Trình Lân, xác định trên mặt hắn thản nhiên, mới nói:“Ân. trẫm sẽ bảo người mang đến cho ngươi.”
Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng đi đến sau giá sách, rồi đến trước cái bàn làm bằng cây gỗ ngàn năm, xoay người dùng tay gõ có quy luật. Từ trong đó lấy ra một cái lọ màu cam, đổ ra một viên thuốc đưa cho Quý Xương nói:“Ngươi đem giải dược này cho Trình Lân.”
Quý Xương cúi đầu, tiếp nhận giải dược hướng cửa ngầm đi đến. Sau khi xoay người, con ngươi đen hiện lên tinh quang.
Trình Lân còn đang chờ trong mật thất giờ phút này không bình tĩnh như vốn có, nôn nóng đi qua đi lại.
“Nha --” Cửa đá bị mở ra, trên mặt Trình Lân xuất hiện vui sướng, nhưng lại liều mạng áp chế. Chờ cửa đá lại đóng kín. Hắn mới bước nhanh đến trước mặt Quý Xương nói:“Lâm Tư, thế nào a?”
Vốn là giọng nam thô dày chuyển thành giọng nữ nhu hòa:“Yên tâm. Ta đã biết giải dược đặt ở chỗ nào” Nàng từ trong lòng lấy ra một viên thuốc.
Thật ra thì trước đó vài ngày, Long Hạo Thừa cũng đã phái người đem tâm phúc của Hoàng Thượng là Quý Xương bắt lại. Mấy ngày nay đều là Lâm Tư giả trang thành Quý Xương.
Lâm Tư trịnh trọng hứa hẹn nói:“Trình Lân, ngươi yên tâm. Chờ sau khi Hoàng Thượng đi ngủ, ta sẽ trộm giải dược còn lại.”
Trình Lân từ trong lòng lấy ra một viên thuốc cực kỳ giống, đưa cho nàng nói:“Nhớ rõ đem thuốc này thay thế. Miễn cho Hoàng Thượng phát hiện, hoài nghi ngươi.”
Lâm Tư nhìn thấy lo lắng trong hắn, nhẹ giọng cười nói:“Trình Lân, ngươi là đang lo lắng cho ta sao?”
Trình Lân trên mặt ửng đỏ, xoay người nói:“Ta chỉ là lo lắng kế hoạch của Vương gia không thể thuận lợi tiến hành!”
Lâm Tư cũng không truy cứu hắn hắn, si ngốc liếc nhìn hắn một cái, vui vẻ xoay người rời đi.
Đêm khuya, bao trùm mọi nơi. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào trong ngự thư phòng. Hai gã thủ vệ vẻ mặt thoáng mỏi mệt đánh ngáp, gian nan chống cự Chu Công triệu hồi. Rốt cục, mắt của hai người bọn họ vô phương chống cự mà cụp xuống.
Lúc này, một cái bóng đen nhanh chóng ở trên bầu trời bay qua, bước nhanh trên mái hiên, sau đó dừng lại, đến phía sau ngự thư phòng, đứng chổng ngược xuống, rút ra trong lòng một thanh sắt nhỏ, xuyên quan cửa sổ, nhẹ nhàng mà đẩy ra. Một bóng người tiến vào trong ngự thư phòng.
Lâm Tư một thân hắc bào rất nhanh hướng cái bàn đi đến, dùng tay gõ nhẹ vào, một tiếng động nhỏ, rốt cục tìm được lọ màu cam. Nàng nhanh chóng đổ ra viên thuốc, rồi đem viên thuốc tương tự bỏ vào, sau khi làm cho mọi thứ khôi phục nguyên trạng, liền lặng lẽ rời đi.
Mặt trời như một trái cam từ từ đi lên, tô điểm lên Kim Loan điện một tầng màu hồng đỏ.
Hôm nay lâm triều càng giống như bình thương, đại thần nhất nhất đem chuyện quan trọng trình báo. Hoàng Thượng như trước tiếp tục làm một hôn quân, đem vấn đề một lần nữa quăng cho Long Hạo Thừa.
Vốn đang trình bày ý kiến đột nhiên sắc mặt Long Hạo Thừa phóng hồng, ho khan liên tục.
Trong Kim Loan điện chỉ quanh quẩn tiếng ho khan.
Hoàng Thượng trong mắt hiện lên tinh quang, thống khoái cấp tốc thay bằng quan tâm nói:“Tam hoàng đệ, ngươi không sao chứ!”
Long Hạo Thừa cố gắng đè nén xúc động muốn ho khan, hơi thở gấp gáp nói:“Tạ Hoàng Thượng quan tâm. Thần chỉ nhiễm chút phong hàn thôi. Tin tưởng chỉ cần uống chút thuốc thì tốt rồi.”
Hoàng Thượng không đồng ý nói:“Tam hoàng đệ, phong hàn cũng không thể coi nhẹ. Cái gọi là tiểu bệnh mặc kệ, dễ dàng thành bệnh nặng. Như vậy đi! Chờ lâm triều xong, trẫm bảo Lý ngự y đến xem bệnh cho ngươi. Dù sao, thân thể của ngươi cũng không phải là của một mình ngươi a! Ngươi là mạng của toàn bộ Long Viêm a!”
Lời nói này nói được tràn đầy tình cảm, giống nhau Hoàng Thượng vô cùng coi trọng Tam vương gia!
Long Hạo Thừa cũng phi thường phối hợp diễn trò, nức nở nói:“Tạ Hoàng Thượng ân điểm.”