Có Tô Lệ Nhã phụ trợ, Long Hạo Thừa bắt đầu liên tiếp cải cách: Đầu tiên là đơn giản hoá cách thức công văn , yêu cầu quan viên của Long Viêm quốc khi viết công văn phải viết theo phương thức cố định, đồng thời quy định dùng con số cùng dấu chấm câu. Đơn giản thời đại này cũng đã có sử dụng con số, còn đối với dấu chấm câu, là Tô Lệ Nhã viết một bài tựa, sau đó giảng giải cách dùng dấu chấm câu. Dấu chấm câu vốn chỉ là phương tiện viết công văn , bởi vì nó giúp công văn dễ hiểu, rất nhanh đã được dân gian cùng văn nhân tiếp thu, trong lúc nhất thời xuất hiện trào lưu sử dụng dấu chấm câu, xuất phát từ dự kiến của Tô Lệ Nhã cùng Long Hạo Thừa như thế. Về điểm này, triều đình thật ra đối với loại phương pháp giản tiện này không có bao nhiêu dị nghị, dù sao đây cũng không ảnh hưởng gì tới lợi ích của bọn họ.
Tiếp đến chính là chỉ định ngân hàng tư nhân Tần thị vì hiệp nghị, ngân hàng sẽ phụ trách trả tiền cho thương nhân cung cấp ấm y cho tướng lãnh biên cảnh. Sau khi cải cách này đưa ra, lập tức đã bị rất nhiều người phản đối. Dù sao, chuyện này liên quan đến lợi ích khổng lồ của một số người. Đơn giản bởi vì quyền thế của Long Hạo Thừa làm người ta sợ hãi, hơn nữa Long Kình Lệ ở một bên duy trì, cải cách rất nhanh được thông qua. Trong triều quan viên nhiều năm chìm nổi trong quan trường rất nhanh liền chú ý tới Long Hạo Thừa cùng Long Kình Lệ hợp tác, lại phụ thuộc vào Long Hạo Thừa. Đồng dạng, Hoàng Thượng cũng đem hết thảy đều đặt vào trong mắt, nhưng hắn lại ẩn nhẫn, tiếp tục hình tường hôn quân của chính mình. Hắn đang đợi, chờ Trình Lân đem bí dược nghiên cứu chế tạo thành công.
Vì có thể làm cho ngân hàng tư nhân Tần thị ký kết hiệp nghị, Tô Lệ Nhã đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt Tần Tử Dực. Nghe yêu cầu này Long Hạo Thừa có chút đăm chiêu nhìn nàng, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Ánh nắng chiếu sáng khắp mọi nơi, bên trong phủ Tam vương gia thanh nhã hoa mộc, vô hình tạo nên một loại không khí yên tĩnh thanh nhã lan tràn ra. Tần Tử Dực nhìn trong sân thay đổi, hơi kinh ngạc. Đình viện vố lấy màu xanh làm chủ đạo nay lại xuất hiện màu vàng. Là hoa cúc. Còn có bàn đá dưới cây cổ thụ trăm năm rõ ràng thường xuyên có người ngồi. Trước kia, nơi này là không có mấy thứ này. Hắn thu hồi kinh ngạc, hướng thư phòng đi đến.
Tiến vào trong thư phòng Tần Tử Dực nghĩ sẽ gặp đến Long Hạo Thừa, nhưng lại thấy một người không thể nào nghĩ tới. Hắn hai mắt khiếp sợ nhìn Tô Lệ Nhã miếng nhét đầy này nọ. Trong khiếp sợ lại hỗn loạn hơi hơi vui sướng.
Tô Lệ Nhã thấy người rốt cục đến đây, vội vàng buông điểm tâm trong tay xuống, nhấc tay chào hỏi nói:“Hắc, Tần Tử Dực đã lâu không thấy.”
Tần Tử Dực nhìn gương mặt xấu xí nhưng vẫn mang tươi cười tự tin như cũ, khó có thể từ trong khiếp sợ khôi phục lại. Mười ngày trước hắn đã bí mật sai Vương Huyền điều tra tin tức nàng bị mất tích, cũng bảo Vương Huyền tăng số người đi tìm. Mấy ngày qua vẫn vướng bận tin tức của nàng. Hắn không biết vì sao trong lòng lại lo lắng đến thế, cuối cùng chỉ có thể bắt nó quy kết vì không muốn mất đi người giúp đỡ hoàn hảo khó có được. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp nàng ở nơi này. Tầm mắt nhìn tươi cười đã lâu không thấy, không muốn dời đi.
Tô Lệ Nhã khó được dịp nhìn thấy Tần Tử Dực cho tới nay vẫn luôn điềm tĩnh cũng có thể xuất hiện biểu tình kinh ngạc như thế, mà cười ở trước mắt hắn vẫy tay, nói:“Hồi hồn a! Hồi hồn a!”
Tần Tử Dực rốt cục từ trong khiếp sợ khôi phục thần trí, gương mặt tuấn mỹ bởi vì thất thố mà ửng đỏ, nói “Lệ Nhã, ngươi làm sao có thể ở trong này?”
Tô Lệ Nhã không nghĩ đem chuyện xảy ra trong nửa tháng này nói cho hắn biết, dù sao liên quan tới nhiều người, bởi vậy lựa chọn nói ngắn gọn:“Ta bởi vì một chuyện mà đến nơi đây. Bất quá, ta đã là văn thư của Hạo Thừa.”
Tần Tử Dực lại khiếp sợ hỏi:“Vương gia đã nhớ ra ngươi?!”
“Ân.” Mặt của nàng ửng đỏ, nói:“Tốt lắm. Không nói chuyện này. Ta hôm nay tìm ngươi tới là muốn thương lượng với ngươi công việc cụ thể của hiệp nghị ngân hàng tư nhân Tần thị sơn trang.”
“Công việc cụ thể?!” Hắn trong mắt khiếp sợ càng sâu :“Ngươi làm sao mà biết chuyện này.” Dù sao, chuyện này mới được thông qua vào ngày hôm qua. Trước đó vài ngày, Vương gia cũng là bí mật tìm hắn thương lượng chuyện này.
“Nếu nói kế hoạch này là ta cùng Hạo Thừa đưa ra ?” Tô Lệ Nhã cười khẽ hướng hắn nháy mắt một cái nói.
“Ngươi đưa ra?!” Hắn trong mắt kinh sợ như muốn nháy ra ngoài. Nhìn tươi cười tự tin dưới ánh mặt trời , hắn rốt cục tin. Đây là Tô Lệ Nhã, Tô Lệ Nhã một tài năng buôn bán trác tuyệt. Chính mình lúc trước đem lệnh bài quản sự lệnh cho nàng, cũng không phải bởi vì nhìn thấy năng lực của nàng sao?
Thấy Tần Tử Dực rốt cục từ trong khiếp sợ khôi phục trở về, nàng bắt đầu lấy ra hiệp nghị mà tối qua chính mình đã viết xong các công việc cụ thể đưa cho hắn, giảng giải nói:“Nếu Tần thị sơn trang ký hiệp nghị ngân hàng tư nhân này, phụ trách trả tiền cung cấp ấm y cho tướng lãnh biên cảnh cho thương nhân. Đương nhiên là có biên lai kèm theo. Điểm ấy trừ bỏ muốn đề cao hiệu suất làm việc, chủ yếu phòng ngừa có người thừa nước đục thả câu, đưa biên lai giả đến ngân hàng tư nhân lừa tiền. Ngân hàng tư nhân Tần thị có thể chế tạo ra giấy khó có thể sao chép, làm biên lai . Đương nhiên giấy này phải thống nhất cách thức. Quan trọng nhất một chút, giấy phải có dãy số, mỗi mười trang giấy dãy số đều là bất đồng. Đối với dãy số, ngân hàng tư nhân phải làm đăng ký, đối với biên lai đã sử dụng rút tiền xong phải hủy. Mà mỗi ngân hàng tư nhân ở từng địa phương phải lưu chữ ký của tướng lãnh biên cảnh có quyền quyết định chuyện này, như vậy ngày sau thương nhân cầm biên lai đến trả tiền, thì sẽ căn cứ vào đó. Như vậy hẳn là có thể đem hiệu suất đề cao, còn có thể phòng ngừa lừa gạt. Đương nhiên thao tác thực tế là phải làm thủ tục.”
Nàng hơi tạm dừng, uống một ngụm trà, mới nhìn thẳng vào ánh mắt kinh động của Tần Tử Dực nói:“Tần Tử Dực, ngươi hiện tại có nghĩ đến làm sao để vận dụng thuế ngân khổng lồ hàng năm hay không?” Này cũng là mục đích thứ hai nàng muốn gặp hắn.
Đây là chuyện gần đây Tần Tử Dực vẫn luôn phiền não. Tuy rằng ngân hàng có thuế ngân nộp lên có thể đề cao danh dự thật lớn, tiền này cũng tạm thời tồn tại ở ngân hàng tư nhân. Chờ đến kỳ hạn ba tháng, tiền sẽ nộp lên trên quốc khố, nhưng kỳ hạn ba tháng này, nếu tiền đặt không công ở nơi đó, làm thương nhân, hắn lại cảm thấy phi thường đáng tiếc. Nhưng làm sao trong thời gian ba tháng ngắn ngủi hắn có thể tìm được cơ hội đầu tư?
Giọng nói thanh thúy quen thuộc lại vang lên:“Nghe nói, hàng năm thời gian nộp thuế ngân là tháng tám đến tháng mười, trong khoảng thời gian này vừa vặn là thời điểm Viêm Hải gió êm sóng lặng nhất.”
Viêm Hải là vùng biển phía nam Long Viêm quốc. Tại cái thế giới này, toàn bộ đại lục, Long Viêm quốc chiếm cứ trong đó hai phần ba, Triều Dương quốc chiếm một phần ba còn lại. Bởi vì Long Viêm quốc có khí hậu ấm áp, bởi vậy, so với hoàn cảnh rét lạnh Triều Dương quốc mà nói tốt hơn nhiều lắm. Này giống như Trung Quốc phồn hoa cổ đại cùng Tây vực quanh năm lạnh giá. Bất quá, bởi vì cuộc sống hoàn cảnh bất đồng, binh lính Triều Dương quốc sức chiến đấu so với Long Viêm quốc tốt hơn. Bất quá, nơi đó điều kiện cuộc sống gian khổ, ít dân, bởi vậy, số lượng binh lính ít hơn nhiều so với Long Viêm quốc. Mà cục diện hai quốc giằng co, làm giao dịch buôn bán bị khống chế nghiêm trọng. Nhưng thế giới này trừ bỏ hai nước lớn này ra, ở phía nam Viêm Hải còn có rất nhiều đảo quốc. Đảo dân ăn mặc kỳ lạ, nàng từng ở phú huyện gặp qua.
Tần Tử Dực dù sao cũng là trời sinh thương nhân, chính là nhắc tới điểm này, lập tức biết ý tứ trong lời nói của nàng. Nhưng hắn cũng không có xuất hiện hưng phấn như Tô Lệ Nhã mong muốn, ngược lại mày kiếm thâm khóa nói:“Ngươi là nói cùng di dân giao dịch?”
Di dân?! Nàng vì xưng hô này mà thoáng kinh ngạc, tầm mắt dừng ở trong mắt hiện lên sự hèn mọn của hắn, biết đây là cái gọi là dân chúng đại quốc bài xích cùng khinh bỉ ngoại quốc.
“Ta không muốn cùng di dân buôn bán.” Giọng nói khinh bỉ đem nàng từ suy nghĩ kéo trở về.bg-ssp-{height:px}
Tô Lệ Nhã lắc đầu nói:“Ta có nói các ngươi lấy tiền đến giao dịch sao? đảo quốc tuy rằng cũng không giàu có, nhưng vị trí bọn họ, hẳn là có rất nhiều thứ mà chúng ta bình thường dùng nhiều tiền mới có thể mua được, tỷ như nhân sâm hiếm thấy. Chỉ cần lấy vật đổi vật, ta tin tưởng thu hoạch vượt quá tưởng tượng.”
Mậu dịch trên biển lợi nhuận lớn như thế nào tin tưởng hắn chỉ cần bước đầu tiên bán ra, sẽ không thể dừng lại được.
Trời sinh buôn bán mới có thể làm hắn trầm mặc suy tư phương pháp này. Không sai, nếu chân chính thực thi như trong lời nói, hẳn là có thể kiếm chút tiền. Nhưng sự bài xích đã ăn sâu vào máu, làm cho hắn vẫn là không thể nhận.
Tô Lệ Nhã thấy thế, tìm biện pháp thuyết phục nói:“Tần trang chủ, ngươi có thể trước tiên ở năm nay đầu tư chút tiền, thí nghiệm một chút. Nếu thu được kết quả tốt, sang năm lại đầu tư nhiều chút.”
Tần Tử Dực rốt cục gật đầu tiếp nhận biện pháp này.
“Nôn --” Lúc này, bởi vì nôn oẹ, Tô Lệ Nhã bắt đầu cầm lấy ống nhổ đặt gần bên cạnh đứng lên. Rất nhiều ống nhỏ được bày trí trong phòng. Đó là do Long Hạo Thừa suy nghĩ cho nàng, mới bảo hạ nhân đặt nhiều cái ở góc phòng cho nàng. Mỗi khi hắn cẩn thận đều làm cho nàng vô cùng cảm động.
Tần Tử Dực lo lắng tiến lên trước vỗ nhẹ lưng của nàng, thân thiết hỏi:“Ngươi thế nào a?”
Rốt cục, nôn mửa xong Tô Lệ Nhã vô lực ngẩng đầu, xua tay nói:“Ta đã tốt hơn nhiều.”
Nhìn gương mặt vốn hồng nộn giờ phút này trở nên tái nhợt vô cùng, hắn lo lắng lại xác nhận nói:“Ngươi thật sự không có việc gì sao? Ta xem sắc mặt của ngươi thật không tốt a!”
“Ta xác định. Mang thai nôn oẹ là chuyện vô cùng bình thường.”
“Mang thai?! Nôn oẹ?!” Tần Tử Dực cả người chấn động, khó có thể tin nhìn nàng nói.
Tô Lệ Nhã vuốt nhẹ cái bụng đã hơi nhô ra, trên mặt tràn đầy tình thương của người mẹ nói:“Đúng vậy! Ta đã có thai ba tháng.”
Nhìn gương mặt hạnh phúc, Tần Tử Dực chỉ cảm thấy trong lòng giống như có cái gì đó bị lấy đi, trở nên trống rỗng. Hắn rốt cục biết vì sao Tô Lệ Nhã xuất hiện nơi này. Bởi vì khôi phục trí nhớ Vương gia đương nhiên không có khả năng cho nàng một mình ở phú huyện. Vì sao, lòng hắn nhìn tươi cười hạnh phúc, lại cảm thấy đau đớn như thế? Phảng phất một thứ rất quan trọng đối với mình bị lấy đi. Hắn cố gắng sửa sang lại cảm xúc, một giọng nói đột ngột từ sau lưng vang lên:“Tử Dực, ngươi đã đến rồi.”
“Hạo Thừa!” Vừa thấy Long Hạo Thừa đến, Tô Lệ Nhã mặt mang tươi cười chạy vội tới:“Chàng đã trở lại!”
Long Hạo Thừa sủng nịch đem nàng ôm vào trong lòng, cười nói:“Ân. Trong triều có chút việc, nên mới trở về trễ. Nàng đã cùng Tử Dực đàm sự tốt rồi sao?”
“Ân. Chúng ta đã thương lượng tốt lắm.” Tô Lệ Nhã cao hứng gật đầu nói, nàng phát hiện chính mình càng ngày càng thích nam nhân tươi cười khuynh thành này. Ha ha, ai kêu nam nhân này tuấn mỹ như vậy.
Long Hạo Thừa một bên nghe Tô Lệ Nhã kể lại, một bên dùng khóe mắt dư quang quét về phía người sắc mặt tái nhợt, bắt được thống khổ trong mắt hắn. Nhìn Tần Tử Dực đối với A Nhã tình cảm không bình thường a! Nhưng đối với A Nhã, hắn sẽ không tặng cho bất luận kẻ nào.
Nhìn hai người thân mật trước mặt, vốn muốn xem nhẹ đau đớn lại càng ngày càng lợi hại, làm cho hắn không thể không lí do đau đớn này. Hắn bi ai phát hiện tình cảm đã tồn tại thật lâu, thật lâu, lại bị chính mình lựa chọn xem nhẹ: Hắn thích Tô Lệ Nhã. Chỉ sợ phần tình cảm này từ lúc ở phú huyện, nó cũng đã tồn tại. Chẳng qua khi đó, hắn cự tuyệt thừa nhận sự thật mình thích một xấu nữ đã có trượng phu. Hắn đau lòng cúi hạ tầm mắt, không muốn lại đối mặt hình ảnh làm hắn thống khổ, nhẹ giọng nói:“Vương gia, ta bỗng nhiên nhớ tới còn có chuyện chưa xử lý, trước cáo từ.”
“Ân.” Long Hạo Thừa xua tay nói.
Nhìn thân ảnh rất nhanh rời đi, Tô Lệ Nhã nghi hoặc hỏi:“Tần Tử Dực có chuyện gì, như bị ma đuổi a?”
Long Hạo Thừa trong mắt hiện lên không hờn giận, thân thủ đem mặt của nàng quay lại đối mặt chính mình. Hắn không muốn ánh mắt của nàng dừng ở trên người nam nhân khác, hắn muốn trong mắt của nàng chỉ có mình hắn.
Tô Lệ Nhã nghi hoặc nhìn hắn, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ dần dần phóng đại, kế tiếp là bên môi truyền đến mùi vị ôn nhu. Trầm mê trong nụ hôn ôn nhu nàng phát hiện chính mình đã thích nam nhân này. Tuy rằng, tình cảm so ra kém hơn đối với A Kim, nhưng nam nhân này lại lấy sủng ái, ôn nhu từ từ xâm nhập lòng của nàng.