Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt đất, vì vạn vật tô lên một tầng ngân quang. Tiêu dao các – nơi để cho các văn nhân nhã sĩ ở Viêm Đô tiêu dao thả lỏng , giờ phút này lại bị quan binh vây quanh. Không khí ngưng trọng mọi người không dám tới gần, chỉ sợ dính tới tai họa gì đó mà hại mình.
Tầng cao nhất của Tiêu dao trong phòng xa hoa cùng thoải mái nhất, Tô Lệ Nhã tựa vào cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm ở Viêm Đô . Nhìn đường xá phồn hoa náo nhiệt cách đó không xa, nàng không khỏi cảm thán cuộc sống phong phú về đêm của mọi người ở Viêm Đô. Ít nhất so với người phú huyện mà nói.
Theo trăng tròn dần lên cao đại biểu náo nhiệt dần dần tắt đi, Long Kình Lệ sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi. Hắn quay đầu nhìn nữ nhân tay cầm điểm tâm, phảng phất vô sự mà ăn, trong lòng bởi vì Long Hạo Thừa đến muộn mà trong nháy mắt lửa cháy bùng lên.
Hắn hung ác nói:“Ngươi tốt nhất cầu nguyện Long Hạo Thừa đến, bằng không --”
Rốt cục cầm khối điểm tâm cuối cùng trong tay ăn xong Tô Lệ Nhã cười nói:“Bằng không cho ta đẹp mặt, có phải hay không a?”
Nhìn tươi cười kia rõ ràng là châm chọc chính mình, Long Kình Lệ trong mắt xuất hiện thô bạo. Tô Lệ Nhã nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn nói:“Người chân chính muốn đối mặt với địch nhân thì sắc mặt phải không thay đổi. Vương gia dễ dàng đem cảm xúc chính mình biểu hiện ở trên mặt như thế là không được.”
Từ trong miệng người khác nghe lời giáo huấn mình, hơn nữa người này lại là nữ nhân cho tới bây giờ mình vẫn khinh thường nhất, điều này làm cho Long Kình Lệ cảm thấy quyền uy của chính mình đã bị khiêu chiến nghiêm trọng, duỗi tay ra, đem nữ nhân đáng giận kéo đến trước người, mắt lộ ra hung quang.
Long Kình Lệ trên mặt tản ra khí thế tức giận, thân hình khổng lồ có lực , nháy mắt tạo thành áp lực vô hình cho đối phương. Tô Lệ Nhã rốt cục biết vì sao hắn chưa bao giờ ra chiến trường lại được người ta đồn đãi vũ dũng cỡ nào, hiện tại bộ dạng của hắn như thế thật dọa người, cũng đủ làm cho người gặp qua một màn này hoảng sợ. Kỳ thật, cao thủ chân chính, hẳn là chỉ cần một ánh mắt có thể đem người đông chết mới đúng. Hơn nữa, sẽ không bao giờ nói ra những lời hù dọa. Bởi vậy, nàng không có đem Long Kình Lệ để vào mắt, mà là nhẹ giọng nói:“Vương gia sẽ không nghĩ đến Long Hạo Thừa đúng giờ đến đây đi?”
Long Kình Lệ sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, hiển nhiên là bị nàng nói trúng rồi.
Không muốn chọc vào nổi đau của Long Kình Lệ , Tô Lệ Nhã chính mình tát tai nói:“Nghĩ đến khẳng định không phải. Lấy tài trí Vương gia, làm sao có thể nghĩ lấy một đứa nhỏ chưa xuất thế để kiềm chế Long Hạo Thừa đâu? Không nói đến, đứa nhỏ trong bụng ta là nam hay là nữ, cho dù là một nam hài, nhưng Long Hạo Thừa làm sao có thể vì một đứa nhỏ mà buông tha cho quyền thế trong tay. Nam nhân chỉ cần trong tay có quyền thế muốn như thế nào thì có thể có như thế đấy, đến lúc đó, có thể muốn bao nhiêu nữ nhân sinh bao nhiêu đứa nhỏ đều có thể. Đúng vậy đi!”
Long Kình Lệ nghe lời này, nhất thời tâm tư thanh minh không ít. Hắn như thế nào quên Long Hạo Thừa lãnh khốc vô tình. Đối với nữ nhân cũng chưa bao giờ lưu tình cảm. Cho dù là chính hắn, nếu có người dùng một nữ nhân mang thai tới áp chế mình, hắn cũng sẽ không chút do dự lựa chọn vứt bỏ nữ nhân này. Dù sao, nữ nhân cùng đứa nhỏ, so với quyền thế , thì có đáng là cái gì đâu! Cảm thấy ánh mắt miệt mài theo đuổi, Long Kình Lệ không được tự nhiên ho nhẹ nói:“Kia, đó là đương nhiên. Bổn vương đương nhiên biết lấy diệm mạo xấu xí của ngươi đương nhiên áp chế không được Long Hạo Thừa. Nghĩ đến đứa nhỏ có thể giống ngươi. Nếu là bổn vương cũng sẽ không vì một đứa nhỏ xấu xí mà buông tha cho quyền thế.”
Tô Lệ Nhã trên mặt tươi cười cứng ngắc một chút: Đại tinh tinh này cư nhiên dám nói bảo bối của nàng xấu. Nàng thật sự rất muốn tiến lên cho hắn một cái tát. Nàng dùng hết toàn thân khí lực mới có thể duy trì vẻ mặt tươi cười, nói:“Vương gia thật sự là trí tuệ hơn người a!”
“Đó là đương nhiên.” Long Kình Lệ không khách khí nhận nịnh hót của nàng.
Nhìn người lộ vẻ tươi cười đắc ý tươi cười, Tô Lệ Nhã âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra Long Kình Lệ thật là người hữu dũng vô mưu.
Long Kình Lệ đình chỉ tiếng cười, cúi đầu nhìn gương mặt xấu xí, bỗng nhiên cảm thấy chính mình hao hết tâm tư, hy sinh hơn mười thân vệ cầm lấy một xấu nữ như vậy thực không hợp tính. Nếu, mọi người chộp tới. Dù sao cũng phải có chút tác dụng đi! Hắn mở miệng nói:“Tuy rằng lấy tính tình của Long Hạo Thừa, quả thật không thế nào có khả năng sẽ vì ngươi mà chịu áp chế. Nhưng hắn đến nay còn không có con nối dòng, nói không chừng có bệnh không tiện nói ra, không dễ dàng sinh con. Nếu thật là như vậy, hắn nói không chừng sẽ vô cùng coi trọng đứa nhỏ trong bụng ngươi?”
Tô Lệ Nhã trong lúc nhất thời bị hỏi ngây ngẩn cả người. Long Hạo Thừa không phải là Vương gia có quyền thế tối cao ở Long Viêm quốc sao? Trong TV những Vương gia có quyền thế không phải có vô số mỹ nữ, sinh hạ những đứa nhỏ ngay cả chính mình đều không đếm được sao? Long Hạo Thừa sẽ thật sự không có bệnh gì đi?
Tô Lệ Nhã cảm thấy Long Kình Lệ dùng ánh mắt đánh giá con mồi, lập tức thu hồi tâm tư, cười nói:“Vương gia muốn biết Long Hạo Thừa có phải thật sự để ý đứa nhỏ trong bụng ta hay không, cái này cũng dễ dàng. Ở trước mặt hắn làm cho ta sanh non là được.”
Long Kình Lệ giật mình nhìn miệng cười thoải mái giống như đàm luận thời tiết. Căn cứ tin tức Cao Thận hồi báo, nữ nhân này là phi thường để ý đứa nhỏ trong bụng mình.
Tô Lệ Nhã bên môi nổi lên tươi cười thần bí:“Phiền toái Vương gia bảo phòng bếp đem vài món điểm tâm lại đây.”
Xa xa Tiêu dao các ngừng một chiếc xe ngựa xa hoa. Một thân thanh trang, dưới ánh trăng có vẻ tuấn rất phi thường Long Hạo Thừa mặt mang thống khổ nhìn đèn đuốc sáng trưng ở Tiêu dao các. A Nhã, A Nhã của hắn giờ phút này đang ở nơi đó. Nhưng hắn cũng không thể lập tức đi gặp nàng. Nếu đúng giờ tới, sẽ chỉ làm Long Kình Lệ cho là hắn coi trọng nàng. Hắn đang đợi, chờ Long Kình Lệ bởi vì chính mình không đến mà mất đi kiên nhẫn. Ngẩng đầu nhìn trăng tròn đã ngã về tây thật lâu, hắn rốt cục kiềm chế không được lên xe ngựa.
Một chiếc xe ngựa ở chậm rãi tiến về hướng tiêu dao các. Long Hạo Thừa mắt say lờ đờ mông lung được Chu Phong nâng xuống xe.
Long Kình Lệ lấy khó có thể tin đánh giá nữ nhân trước mắt bởi vì bụng lại đói mà điểm ra sức ăn rất nhiều điểm tâm. Vừa rồi nữ nhân này thật sự gây cho hắn nhiều chấn kinh lắm rồi.
Cao Thận bỗng nhiên tiến vào, cắt ngang khiếp sợ của Long Kình Lệ. Cao Thận ghé vào lỗ tai hắn nói thầm vài tiếng, hắn gật đầu nói:“Ngươi nghênh đón hắn tiến vào.”
Cao Thận lĩnh mệnh rời đi.
Long Kình Lệ đối với Tô Lệ Nhã miệng đầy thức ăn nói:“Long Hạo Thừa đã đến.”
Tô Lệ Nhã đem một khối mai thư cao cuối cùng trên bàn ăn xong, lấy khăn thêu trong lòng ra cẩn thận lau lau bột phấn bên môi, bắt đầu thay đổi thành bộ dáng kinh hoảng sợ hãi.
Long Kình Lệ nhìn với nữ nhân nhanh chóng đổi mặt, trong lòng khiếp sợ càng sâu.
“Nha --” tiếng đẩy cửa, làm cho Long Kình Lệ thu khiếp sợ trên mặt.
Long Hạo Thừa khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, cước bộ thoáng tiêu sái đến gần, khách sáo cười nói:“Tứ hoàng đệ, không biết tối nay hẹn ta đến có chuyện gì a?”
Long Kình Lệ ánh mắt lợi hại không bỏ xót cho bắt cứ biểu tình nào trên mặt hắn. Từ khi Long Hạo Thừa bước vào, vốn không có chú ý Tô Lệ Nhã vẫn ngồi bên cạnh hắn. Chẳng lẽ đúng như nàng nói, Long Hạo Thừa tuyệt không để ý nàng? Long Kình Lệ không cam lòng cười nói:“Tối nay hẹn Tam Hoàng huynh tới là có vị cố nhân muốn gặp ngươi.”
“Cố nhân?” Long Hạo Thừa tầm mắt rốt cục dừng ở trên người Tô Lệ Nhã đang ngồi một bên thoáng cúi đầu, hai vai run nhè nhẹ, rồi sau đó bỗng nhiên cười to nói:“Tứ hoàng đệ không phải bị người lừa gạt đi! Ta chưa từng gặp qua cô nương này.”bg-ssp-{height:px}
Lúc này, Tô Lệ Nhã rốt cục ngẩng đầu. Con mắt chứa đựng nước mắt, nhẹ giọng nói:“A Kim, ngươi chẳng lẽ thật sự đem ta quên đi không còn một mảnh?”
Long Hạo Thừa hai tay ở dưới bàn nắm chặt thành quyền, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại lãnh khốc cùng lạnh như băng, cười lạnh nói:“Bổn vương không phải A Kim.”
Tô Lệ Nhã kích động hướng lên phía trước bắt lấy cổ tay áo hắn nói:“A Kim, ta là A Nhã, A Nhã mà ngươi thích nhất a! Hơn nữa, ta đã mang thai đứa nhỏ của ngươi.”
Gương mặt chờ đợi cùng kích động, làm nắm đấm dưới bàn lập tức toát ra gân xanh. Long Hạo Thừa lúc này bỗng nhiên nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, cười lạnh nói:“Bổn vương nhớ ra ngươi là ai. Ngươi chính là nữ nhân của Trình Lân, nhưng lại nửa đêm mặc áo đơn câu dẫn ta.”
Hắn lạnh như băng không hề có độ ấm, tầm mắt xuống bụng hơi nhô ra của nàng, cười lạnh nói:“Ngươi sẽ không phải muốn lấy đứa nhỏ không rõ lai lịch này đến lấy lòng ta đi?”
Tô Lệ Nhã trên mặt mất đi huyết sắc, vẫn chưa từ bỏ ý định cầm lấy tay hắn, nói:“Không, đây thật là hài tử của ngươi a! Thật sự --”
Long Hạo Thừa bàn tay to không kiên nhẫn vung lên, bỏ ra bàn tay mềm trên tay, ánh mắt hiện lên tức giận, đứng dậy đối mặt với Long Kình Lệ vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, ngữ khí không tự giác đề cao nói:“Tứ hoàng đệ, mời ngươi lập tức đem xấu nữ này đuổi đi. Bằng không, đêm nay bữa cơm này ta khẳng định là ăn không vô.”
Long Kình Lệ đứng dậy cười nói:“Này quả thật sơ sẩy của ta, bị nữ nhân này lừa gạt.”
Long Hạo Thừa thấy Long Kình Lệ rốt cục tin tưởng chính mình, ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nắm đấm cũng từ từ thả lỏng. Cứ như vậy, A Nhã hẳn có thể được an toàn. Nhưng hắn vẫn là duy trì vẻ mặt cực độ không hờn giận:“Mau làm cho nữ nhân chướng mắt này đi xuống đi!”
Long Kình Lệ vốn muốn tiến lên kêu người đưa Tô Lệ Nhã đi, nhưng hắn lại dừng bước, xoay người giống như muốn xác nhận lại lần nữa nói:“Tam hoàng huynh thật sự không biết nữ nhân này?”
Long Hạo Thừa hơi nghiêng người, không hờn giận nói:“Không biết.”
“Vậy là tốt rồi. Nếu nữ nhân này lớn mật như thế dám đến giả mạo hoàng thân quốc thích, nên giáo huấn nàng một chút. Miễn cho ngày sau lại có người noi theo. Ngươi nói có phải hay không a? Tam Hoàng huynh.” Long Kình Lệ quay đầu nhìn thẳng hắn nói.
Long Hạo Thừa trong mắt nhiễm hàn quang, ánh mắt vô tình bắn ra làm thân thể mềm mại phát run, âm thanh lạnh lùng nói:“Đây là đương nhiên.”
Đợi sau khi hắn cho phé, Long Kình Lệ xoay người đối mặt với thân thể mềm mại đang run run không thôi, mắt lộ ra hung quang, nói:“xấu nữ này thật to gan, cư nhiên dám lường gạt bổn vương.”
“Không, ta không có.” Tô Lệ Nhã đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Long Hạo Thừa. Nhưng chỉ nhận lấy ánh mắt coi thường. Nàng biết nam nhân này thật sự sẽ không cứu mình. Xuất phát từ bản năng sinh tồn, nàng bắt đầu xoay người thoát đi. Nhưng tay nàng còn không tiếp xúc đến cửa, phía sau liền truyền đến một trận khí lực, máu bắt đầu dâng lên, theo trong miệng tràn ra. Thân thể bởi vì quán tính mà ngã về phía trước.
Long Hạo Thừa dùng hết toàn thân khí lực mới có thể duy trì lạnh lùng trên mặt, trơ mắt nhìn A Nhã bị người một chưởng đánh cho hộc máu ngã xuống đất.
Tô Lệ Nhã nâng lên gương mặt vô cùng tái nhợt, mắt mang oán hận nhìn Long Hạo Thừa vẫn đang lạnh lùng. Bỗng nhiên, nàng nhanh ấn bụng, hoảng sợ nhìn kia màu hồng dần dần nhiễm làn váy màu lam nhạt, thống khổ reo lên:“Không, đứa nhỏ, không cần rời nương. Không cần rời đi, không cần a --” Thanh âm hống khổ mà tràn ngập bi thương cùng nước mắt trên mặt ngất đi.
Thanh âm thê lương mà tuyệt vọng, làm tay Long Hạo Thừa che dấu ở phía sau run nhè nhẹ.
Long Kình Lệ dùng khóe mắt dư quang vẫn chú ý Long Hạo Thừa bên cạnh. toàn bộ quá trình hai mắt không hề dao động, cùng với khuôn mặt lạnh lùng, đều chứng minh hắn căn bản là mặc kệ sống chết của Tô Lệ Nhã. Long Kình Lệ trong lòng tràn ngập thất vọng. Xem ra, xấu nữ thật sự nói trúng rồi. Long Hạo Thừa căn bản không có khả năng vì nàng mà chịu chính mình áp chế. Nhưng diễn kịch phải diễn cho hết vở. Hắn ra vẻ ảo não nói:“Dường như ra tay quá nặng. Không thể để người chết ở chỗ này được. Cao Thận, đem nàng ôm về phủ, tìm đại phu bảo trụ sinh mệnh của nàng.”
“Dạ.” Cao Thận lĩnh mệnh nhẹ nhàng ôm lấy người đã ngất đi.
Long Hạo Thừa dùng khóe mắt dư quang liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không hề huyết sắc kia một cái. Rồi sau đó, giống như say rượu, ngồi trở lại vị trí, cúi đầu lấy tay đè lại huyệt thái dương. Con ngươi che dấu dưới tay tràn ngập thống khổ. A Nhã, A Nhã hắn giờ phút này phải chịu đựng thống khổ. Nhưng hắn lại bất lực. Trong đầu hiện ra cảnh làn váy bị nhiễm đỏ, tim hắn bắt đầu kịch liệt co rút đau đớn đứng lên, không khí giống như đông lại, làm cho người ta không thể hít vào.
“Tam Hoàng huynh, ngươi không có việc gì đi?” Long Kình Lệ ra vẻ quan tâm hỏi.
Long Hạo Thừa thu hồi nội tâm thống khổ, thả lỏng tay, một lần nữa bắt đầu nâng lên vẻ mặt vô sự nói:“Không có việc gì. Chính là mới vừa rồi uống rượu nhiều quá, đau đầu lợi hại. Xem ra, đêm nay, chúng ta không thể lại cùng nhau uống rồi.”
Long Kình Lệ thấy mục đích đã đạt được, cũng không muốn lại ứng phó hắn, đứng dậy nói:“Chúng ta hẹn lại lần khác đi!”
Long Hạo Thừa đứng dậy cáo từ, khẩn cấp rời đi.
Long Kình Lệ nhìn thân ảnh lạnh lùng, mặc dù có chút thất vọng chính mình thiên tân vạn khổ mới bắt được người muốn áp chế Long Hạo Thừa nhưng mưu kế lại thất bại, hắn lại không hối hận vì đã hy sinh thân vệ của chính mình. Dù sao, lần này có thể bắt được nữ nhân như thế quả thật đáng giá.
Một nơi khác, Tô Lệ Nhã được Cao Thận ôm vào xe ngựa thoải mái, liền lập tức sinh long hoạt hổ ngồi dậy, lấy gối mềm trong bụng ra. Rồi sau đó, dùng khăn mặt sớm chuẩn bị tốt, trước đem máu bên môi lau sạch, lại đem nước cà chua trên làn váy lau khô. Xoay người đối mặt với Cao Thận bởi vì nhìn thấy một màn như thế mà trợn mắt há hốc mồm, cười nói:“Thật có lỗi, dọa đến ngươi. Thật ra thì, đây đều là vì phối hợp với Tứ vương gia để thí nghiệm Tam vương gia thôi.”
Đúng, mới vừa rồi mọi chuyện phát sinh trước mặt Long Hạo Thừa hết thảy đều là nàng trước đó cùng Long Kình Lệ biên kịch ra. Nàng muốn ở trước mặt Long Hạo Thừa giả vờ sanh non để chứng minh hắn đối với chính mình một chút cũng không coi trọng. Đương nhiên, mới vừa rồi một chưởng kia của Long Kình Lệ cũng là làm bộ. Nàng chính là bị đẩy nhẹ một chút. Mà nàng đã đặt một cái gối mềm sẵn trong bụng, hơn nữa khoảnh khắc đó nàng hơi cong người, bởi vậy, cũng không có mảy may tổn thương đến bảo bối của nàng. sau đó, lại xoay người ngã xuống, nàng âm thầm dùng túi chứa nước cà chua. Đây chính là dùng cụ cần thiết để diễn trò đổ máu a! Bất quá, đáng thương cho miệng của nàng. Vì có thể tạo hiệu quả hộc máu, nàng thực dùng sức cắn nát môi.
Chính như nàng sở liệu, Long Hạo Thừa lãnh khốc thật sự bất vi sở động. Trải qua thí nghiệm như vậy, nghĩ đến Long Kình Lệ hẳn là biết nàng không hề có giá trị lợi dụng, sẽ thả nàng.
Dưới ánh trăng Tô Lệ Nhã đắc ý cũng không biết thí nghiệm lần này, vì nàng mang đến hậu quả không thể tưởng tượng như thế nào.