Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

chương 29: giá hóa đơn trên trời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Tô Lệ Nhã hoàn tất khóa dạy hô hấp, đã hướng Trình Lân cáo từ: “Trình Lân, chúng ta ở quý phủ đã quấy rầy nhiều, nay thương thế của A Kim đã khỏe lại. Chúng ta cũng đã tới lúc trở về Tô Gia thôn.”

Trình Lân đẩy cửa sổ ra, nhìn ngoài cửa sổ muôn hoa đua khoe sắc thắm nói: “Xấu nữ, ngươi thực sự phải đi?”

Người này rất không gia giáo, đã đến hơn mười ngày đều gọi nàng là xấu nữ, thật sự không lễ phép, Tô Lệ Nhã tức giận nói: “Trình Lân, ta có tên có họ đàng hoàng. Ta họ Tô, tên là Lệ Nhã. Còn có, sáng mai ta sẽ rời đi.”

“Bất quá, trước khi đi ngươi phải thanh toán nợ.” Trình Lân xoay người nói.

“Tính tiền? Ngươi không phải nói A Kim chữa trị không tốn một xu sao? Như thế nào ngươi lại đổi ý?” Tô Lệ Nhã châm chọc nói.

“Ta không thu tiền chữa trị. Nhưng tiền ăn ở nửa tháng phải thanh toán.”

Ăn ở?! Tô Lệ Nhã vừa nghe sắc mặt tốt lên nhiều. May mắn trong nửa tháng này, nàng chỉ ăn này nọ tầm thường. Mà A Kim vì phải uống thuốc nên khẩu vị không được tốt lắm vì thế cũng không ăn được gì nhiều. Tính hết chắc cũng không vượt quá mười lượng bạc. Bất quá nghĩ đến đường đường là y dược thế gia cư nhiên mở miệng đòi nàng mười lượng bạc cỏn con này. Tô Lệ Nhã mắt mang khinh thường nói: “Tốt lắm. Bao nhiêu tiền a? Ta sẽ trả.”

Trình Lân rút trong ngăn kéo ra một tờ hóa đơn, đưa qua cho Tô Lệ Nhã nói: “Tổng cộng là tám trăm sáu mươi hai lượng.”

“Bao nhiêu?” Tô Lệ Nhã nghĩ mình nghe lầm, ngoái ngoái lỗ tai, hỏi lại.

“Tổng cộng tám trăm sáu mươi hai lượng.” Trình Lân kiên nhẫn lặp lại.

“Tám trăm sáu mươi hai lượng?!” Tô Lệ Nhã khiếp sợ kêu lớn, cầm hóa đơn trong tay Trình Lân. Vốn tính nhìn cho rõ ràng nhưng nàng lại quên mất một chuyện quan trọng ---- Nàng đã trở thành thất học. Nhìn một đám chữ nòng nọc đang cười nhạo nàng, Tô Lệ Nhã thẹn quá hóa giận đem tờ hóa đơn chụp lên bàn nói: “Trình Lân, ngươi không cần khi dễ ta không biết chữ, nghĩ lấy ra tờ giấy là có thể gạt được ta. Ta và A Kim nửa tháng này chỉ ăn chút rau xanh linh tinh, thịt cũng rất là ít. Tính như thế nào cũng không vượt quá mười lượng bạc.”

Trình Lân có lòng tốt giải thích giúp nàng: “Hai người các ngươi quả thật ăn không quá mười lượng. Nhưng ngươi lại quên tính người hầu của ngươi. Hắn nửa tháng này đều ăn sơn hào hải vị. Nhất là ngày hôm qua, hắn ăn tổ yến thượng đẳng, cùng nữ nhi hồng loại tốt nhất. Bởi vậy, tám trăm sáu mươi hai lượng này quả là tiện nghi cho ngươi.”bg-ssp-{height:px}

Tô Lệ Nhã khóe miệng rút gân, Đại Mao khá lắm, cư nhiên gây họa lớn như vậy, xem nàng trở về thu thập hắn như thế nào. Nàng căm giận nói: “Ta không có tiền. Nói đi, ngươi muốn thế nào?”

Trình Lân cười nói: “Thật ra ta cũng biết hoàn cảnh của ngươi. Như vậy đi! Vừa vặn quý phủ đang cần tuyển gia đinh cùng thị nữ. các ngươi liền ở lại làm việc để trừ nợ. Hơn nữa quý phủ sẽ không bạc đãi các ngươi, chỉ cần các ngươi dụng tâm làm việc, không tới ba năm sẽ hoàn trả hết nợ.”

Tô Lệ Nhã nhìn ý cười khi quỷ kế thực hiện được của Trình Lân, nói: “Không phải là ngươi cố ý thiết kế hãm hại chúng ta đi? Để chúng ta làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi.”

Vạch đen rên mặt Trình Lân bắt đầu đè xuống, xoay người nói: “Ta đường đường là đương gia Trình gia phải thiết kế dân quê các ngươi sao? Nếu như các ngươi không muốn làm người hầu cho Trình phủ, vậy đi tìm việc khác làm, chỉ cần các ngươi trả hết nợ là được.”

Tô Lệ Nhã cẩn thận đáng giá khuôn mặt không vui của Trình Lân, sau đó nói: “Ta làm.”

Trình Lân trong mắt lóe tinh quang, nhanh đến nổi Tô Lệ Nhã chưa kịp nhìn thấy. Sau đó, hắn lấy ra ba tờ giấy: “Đây là khế ước bán mình của các ngươi. Chỉ cần kí tên vào nơi này. A! Ta quên mất, ngươi không biết chữ.”

Tô Lệ Nhã mắt mang không vui liếc một cái trên mặt Trình Lân rõ ràng là châm biếm, quyết định đại nhân đại lượng không cùng hắn so đo. Nàng cúi đầu nhìn đám nòng nọc văn, rất muốn biết trên mặt rốt cuộc là viết cái gì. Dù sao, nàng hiện tại cái gì cũng không nhận thức, nên tất yếu muốn biết rõ ràng trên mặt viết chữ gì, miễn cho bị bán mà còn giúp người ta kiếm tiền. Sau khi hạ quyết tâm, Tô Lệ Nhã ngẩng đầu nói: “Ta muốn cùng bọn A Kim thương lượng một chút, buổi chiều sẽ trả lời.”

Trình Lân hào phóng nói: “Không sao, ngươi mang về bàn bạc cho tốt. Ta không ngại chờ vài ngày.”

Tô Lệ Nhã vừa nghe, lập tức xoay người rời đi.

Trình Lân nãy giờ cố ẩn nhẫn tiếng cười rốt cuộc cũng được phát tiết: “Ha ha ha…” Xấu nữ kia thật sự thú vị, tin tưởng tương lai hắn sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.

Truyện Chữ Hay