Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đường đi thật là dài, cuối cùng đi đến một khu vườn rộng rãi.

Thật đẹp, giống như một tiểu Giang Nam, ban công, đình các, toái ngọc liên trì, hành lang gấp khúc, giả sơn hoa viên, có thể nói là đẹp không sao tả xiết. so với màu xám lạnh lùng của tiền đường Phong Vân Bảo khác biệt một trời.

Cách đó không xa, có một ngôi nhà nhỏ với tường trắng gạch đỏ.

“Được rồi, ta sẽ ở lại đây!” - Đàm Tiểu Hâm kìm lòng không được, vội vã nhảy lò cò qua, giống như có người ở sau đẩy vậy. Mộ Vân Phi giương mắt nhìn, nhịn không được phát ra tiếng cười.

“Cái gì, không được à?” – có cái gì buồn cười, kẻ có tiền làm sao lý giải được tâm tình người nghèo.

“Đương nhiên có thể, có điều ta sợ ngươi ở không quen.”

“Quen, quen, đương nhiên ở quen, chỉ cần ngươi đồng ý.” – nhìn Mộ Vân Phi còn run rẩy cười không ngừng, Đàm Tiểu Hâm sau này mới biết được nguyên nhân.

“Tam thiếu gia, đại thiếu gia có việc tìm ngài, mời ngài mau đi.” – một tiểu nha đầu thở hổn hển từ một hành lang khác chạy tới.

“Như vậy, ta phải lập tức đi, Tiểu Liên, vị công tử này sẽ ở trong phủ, ngươi chăm sóc hắn cho tốt. Dẫn hắn đến Nhàn Vân Cư đi.” – nói xong, không thu được nét cười trên mặt, bỏ đi.

Công tử? Đánh giá người trước mặt xinh đẹp hoạt bát, rõ ràng là một cô nương, tam thiếu gia làm trò quỷ gì vậy?

Đang lúc Tiểu Liên nghi hoặc khó hiểu, Mộ Vân Phi lại quay trở lại, đem một hộp nhỏ đưa cho Đàm Tiểu Hâm.

“Cái này rửa chân, sau nửa canh giờ, chân của ngươi sẽ mau lành.” – vừa dứt lời, như một cơn gió, người cũng không thấy đâu nữa.

Mộ Vân Phi là thiếu gia ở đây, lại là đại chủ nhân.

Khó trách Mộ Vân Phi cười không ngừng như vậy, hóa ra là nhà xí, tức chết được!

Nhưng mà ngay đến nhà xí cũng thơ tình họa ý như vậy, nơi đẹp nhất kia không biết sẽ như thế nào. Nhất định phải đến đó dạo chơi. Lúc này Đàm Tiểu Hâm đã bị cảnh trí trước mắt lu mờ lý trí, mang lời Mộ Vân Phi nói trả lại hết cho hắn.

Nhìn Tiểu Liên đem một bàn đầy mỹ vị đến, nước miếng Đàm Tiểu Hâm bắt đầu nhỏ giọt trên bàn. Mang đồ ăn lên xong, Tiểu Liên đứng sang một bên đợi Đàm Tiểu Hâm sai bảo. Đàm Tiểu Hâm cũng bất chấp mọi thứ khác, tay trái một cái chân vịt to, tay phải một tô lạc, ăn đầy miệng.

Tiểu Liên nhìn tướng ăn của Đàm Tiểu Hâm, nhịn không được cười thành tiếng, lúc này mới làm Đàm Tiểu Hâm nhớ tới trong phòng còn một người nữa.

Bị Đàm Tiểu Hâm nhìn chằm chằm, Tiểu Liên sợ làm khách mất hứng, vội vã cúi đầu, không phát ra tiếng. Đàm Tiểu Hâm xoa hai tay đầy dầu vào khăn trải bàn, nói:

“Ngươi cũng…” – lời chưa nói xong, đã bị một khúc xương mắc kẹt ở họng. Làm Đàm Tiểu Hâm phải vội đấm ngực, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng. Tiểu Liên lúc này mới phát hiện khách nhân có chút khác thường, lại không biết phải làm thế nào.

Đàm Tiểu Hâm ý bảo Tiểu Liên dùng tay đánh vào sau lưng nàng. Vì thế Tiểu Liên cẩn thật vỗ một cái, Đàm Tiểu Hâm mặt nhăn mày nhó, tỏ ý bảo Tiểu Liên dùng sức một chút. Nhìn khách nhân khuôn mặt từ hồng chuyển sang xanh, Tiểu Liên chỉ có thể sử dụng khí lực mạnh nhất của mình, chỉ nghe một tiếng đùng đoàng, Đàm Tiểu Hâm bay ra ngoài, Tiểu Liên thấy thế, kinh hãi, chạy tới nâng Đàm Tiểu Hâm mặt mũi bầm dập lên. (oh, ra là bạn này cũng có võ công, không thì sao mà bắn xa thế đc ToT)

“Ôi, tha mạng ! Ngươi cũng không cần ra tay mạnh như thế, đúng là ! Ý?”

Đàm Tiểu Hâm đột nhiên phát hiện hô hấp của mình đã thông thuận.

“Quên đi, kể từ giờ, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta, sau này ta nhất định trả ơn ngươi. Lại đây, cùng ăn đi, ta cũng không quen lúc ăn cơm, có người ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình.”

Quyết tâm lôi kéo Tiểu Liên ngồi xuống bên canh.

“Không được, cô nương là khách, Tiểu Liên chỉ là hạ nhân, thân phận hèn mọn, sao dám cùng cô nương ngồi cùng bàn ăn!” – Tiểu Liên vội vàng đứng lên.

“Ý, ngươi biết ta là nữ.” – dọc đường đi, nàng nữ giả trang nam, không có ai phát hiện, cưỡi chung ngựa với Mộ Vân Phi tới Phong Vân Bảo hắn cũng không phát hiện ra. Chỉ vừa gặp mặt, đã bị Tiểu Liên nhận ra, mắt nha đầu này rất lợi hại.

“Ah, là em thấy lỗi tai cô nương.”

Đàm Tiểu Hâm sờ lên vành tai mềm mại của mình, quan sát rất cẩn thận, đúng là một nhận xét tốt. Đàm Tiểu Hâm nghĩ ra ý tưởng:

“Nếu mọi người đều là cô nương, cũng đừng từ chối, cùng đến ăn đi.” – Đàm Tiểu Hâm rất dễ dàng thân cận với bất kỳ người nào.

“Sau này cũng chỉ có hai chúng ta.” – vừa nói vừa kéo Tiểu Liên ngồi xuống. Tiểu Liên không nói được, chỉ có thể ngồi ăn cùng.

“Tiểu Liên, em đến Phong Vân Bảo bao lâu rồi?”

“Được vài năm rồi, cha em vừa mất, mẹ kế tính bán em vào kỹ viện. Nhờ đại thiếu gia cứu giúp, mới không phải chịu nhục, đại thiếu gia là ân nhân cứu mạng của em, kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.”

Đàm Tiểu Hâm phát hiện khi nói đến đại thiếu gia, Tiểu Liên hai má ửng đỏ, hai mắt sáng lên, đây chính là biểu hiện rất kỳ quái.

“Đại thiếu gia tên gì, hắn cũng ở đây sao?”

Đi vào trong phủ, trừ mã phu, Mộ Vân Phi cùng Tiểu Liên cũng không thấy nhiều người lắm, một nơi lớn như vậy, mọi người đi đâu hết rồi.

Tiểu Liên thấy Đàm Tiểu Hâm hỏi đông hỏi tây, cũng không biết nguồn gốc của nàng, không dám nói linh tinh, chỉ không ngừng kêu Đàm Tiểu Hâm dùng bữa.

Sau một lúc lâu hai người không nói câu gì, chỉ nghe thấy tiếng ăn của Đàm Tiểu Hâm.

“Tiểu Liên, hậu đường kia có phải nơi ở của phu nhân Mộ Vân Phi?”

“Ah, tam thiếu gia chưa có thành thân, chủ nhân của nhà em đều chưa thành thân.” - câu hỏi của khách nhân thật kỳ quái, Tiểu Liên đối với lời của Đàm Tiểu Hâm có chút không hiểu.

Hậu đường kia có gì cổ quái vậy? Đàm Tiểu Hâm trong lòng bắt đầu xuất hiện quỷ ý.

Dường như nhìn thấu ý định của khách nhân, Tiểu Liên nói:

“Tiểu thư, Phong Vân Bảo không phải là nơi có thể làm loạn, bằng không, người có biến mất cũng không có ai biết.”

Đại khái trong lời Tiểu Liên nói có chút tác dụng, Đàm Tiểu Hâm cố nuốt nước miếng, hai tay vỗ vỗ cái cổ nhỏ nhắn, nhưng thực sự cảm giác như có một cỗ kiếm khí lạnh lẽo đâm tới. Thật đáng sợ!

Bầu trời bị bao phủ một màn đêm dày đặc, toàn bộ Phong Vân Bảo bị đêm đen phủ kín, mấy ngôi sao thưa thớt tinh nghịch nháy mắt trước cửa sổ của Đàm Tiểu Hâm.

Thuốc Mộ Vân Phi đưa tới đúng là tốt, vừa rửa sạch chân, chưa đến nửa nén hương, đã hoàn toàn hết sưng. Tiểu Liên bây giờ cũng đã về phòng nghỉ ngơi.

Bây giờ không lỉnh đi sau này càng không có cơ hội. Ta phải lỉnh thôi!

Truyện Chữ Hay